Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 121: Chương 121: Đón tiếp hắn cho tốt




Trừ lúc nhìn hắn giết người, đây là Tình Không lần đầu tiên sợ hắn như vậy, người đàn ông từng nâng niu cô lên tận trời, thật không ngờ hắn ta lại yêu cô đến mức bệnh hoạn như thế này.

Tình Không lúc này mới kinh hãi, Hắc Ngân Thánh yêu, trầm trọng như thế, không bình thường như thế, khiến cho cô không thể thở nổi

Cô cùng hắn, rốt cuộc là loại quan hệ từ được yêu thương đến bị yêu thương mất rồi,

Tô Khuynh rõ ràng biết, bất cứ ai nhìn qua gương mặt này của Hắc Ngân Thánh đều phải chết, nhưng hắn ta hiện tại hình như quên mất sự tồn tại của ả.

Ả lặng lẽ lui về phòng mình, Hứa Tuyết Cầm đồng tình với Tình Không, “Hai đứa là hai người quan trọng nhất của mẹ, nếu muốn hại con bé, con giết mẹ trước đi!”

Hắc Ngân Thánh luôn luôn đối với Hứa Tuyết Cầm nói gì nghe nấy, bởi vì bà là người sinh hắn ra trên cõi đời này, khiến hắn có thể sống đến bây giờ.

Trên đời này, trừ bỏ Tình Không, mẹ chính là người mà hắn yêu thương nhất!

Hứa Tuyết Cầm uy hiếp, làm cho Hắc Ngân Thánh dao động, hắn có thể giết bất cứ kẻ nào, bao gồm Tình Không, nhưng hắn không thể giết chính mẹ của mình được.

“Con dám động đến một ngón tay của con bé xem!” Hứa Tuyết Cầm cương quyết nhìn về phía đứa con trai mình, nó yêu phụ nữ nào không yêu mà lại đi yêu chính Tình Không!

Hứa Tuyết Cầm lôi Tình Không đi, Hắc Ngân Thánh đứng tại chỗ, một quyền đấm thẳng vào bức tường cẩm thạch, trong cổ họng phát ra tiếng chửi thể.

Cho dù là lão thiên gia phản đối, hắn cũng sẽ không buông tha cho Tình Không!

Tô Khuynh sau cánh cửa thở hổn hển, ả sợ lúc này hắn ta sẽ đến tìm ả, giống như buổi tối kia, dùng phương thức điên cuồng nhất tra tấn mình!

Cho đến khi nằm trên giường của Hứa Tuyết Cầm, Tình Không vẫn còn thở gấp, Hứa Tuyết Cầm nhìn Tình Không bị kinh hãi, trong lòng thực không khỏi chua xót.

“Tình Không, nếu có một ngày dì cũng không còn có thể bảo vệ con, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?” Bà hiểu rõ con mình, chuyện nó muốn làm, những gì nó muốn, đều phải làm, đều phải giành được, bất luận kẻ nào cũng ngăn cản không được, cũng bao gồm cả bà!

“Cầm di, con muốn rời đi, con muốn rời khỏi nơi này! Con không cần gì cả, anh ấy điên rồi! Anh ấy là kẻ điên!”

Hắn rõ ràng biết cô là ai, từ ngày đầu tiên nhận cô về, hắn đã hiểu rõ cô là con gái của ai, nhưng hắn vẫn cứ liều lĩnh như vậy, hắn không bình thường, biến thái đến mức yêu chính đứa cháu gái có chung huyết thống!

“Đứa bé ngoan, nên làm gì bây giờ đây? Chúng ta nên làm gì đây?” Hứa Tuyết Cầm tự hỏi, Hắc Ngân Thánh là đứa con duy nhất của bà, bà không muốn nó trở nên như thế này, bà sợ có một ngày, cho dù là thi thể của Tình Không thì nó nhất định cũng giữ lại.

Tình Không nguyên một ngày đêm không ngủ, cho dù có Hứa Tuyết Cầm ở cạnh cô, cô vẫn gặp ác mộng.

Mơ thấy lần đầu tiên bị Lôi Ân cường chiếm, hắn tàn nhẫn tra tấn cô, ngày đó, cô không biết chính mình làm cách nào mà sống nổi, một hồi lại mơ thấy Hắc Ngân Thánh, gương mặt nửa sẹo kia của hắn như bóng ma bám lấy cô, cô theo đó bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, cô sợ làm phiền Cầm di, nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ như vậy mở to mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thẳng đến bình minh.

Suốt một ngày, cô không ra khỏi cửa, cứ ở trong phòng Hứa Tuyết Cầm, mỗi khi nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, tim cô giống như bị móc đến tận họng.

Hắc Ngân Thánh lúc mất đi nhân tính chuyện gì đều cũng làm được, cô thật sự sợ hãi, nếu giống như Cầm di nói, dì cũng bảo không được cô, cô nên làm gì bây giờ?

Cô cũng hận Lôi Ân, nhưng cũng không hận mãnh liệt như lúc này!

Hắc Ngân Thánh nghẹn lửa giận một ngày, luyện ba giờ quyền anh, đem mấy trăm sát thủ trứ danh đánh bại, lửa giận trong lòng không dễ tiêu tan.

Hắn nóng lòng phát tiết, muốn đem loại tức giận này phát tiết ra!

Tô Khuynh đang tắm thì nghe tiếng cửa bị đá văng ra, nàng ngay cả trên người bọt nước cũng chưa tới lau, liền đóng lại vòi hoa sen bọc khăn tắm đi rồi đi ra ngoài.

Hắc Ngân Thánh đẩy mạnh cửa, thân hình mềm mại của Tô Khuynh cũng đã nhích lại gần, hắn trực tiếp ôm chầm ả hướng trên giường đi tới, Tô Khuynh không phản kháng, nhắm mắt lại nhớ lại tối hôm qua nhìn đến kia diện mạo bất phàm kia.

Trên người Tô Khuynh có mùi thản nhiên, mùi huân y thảo giống như Tình Không

Nhưng, cho dù ả có chung hương vị với Tình Không thì thủy chung vẫn không phải là Tình Không!

Ngọn lửa trong người Hắc Ngân Thánh nhanh chóng bị dập tắt, Tô Khuynh mở to mắt, nhìn hắn bứt ra, một đôi tay kéo hắn lại, “Ngân Đế?”

“Lấy lòng ta!” Hắc Ngân Thánh ngạo nghễ ôm lấy ngực ả, nửa thân trần, mị nhãn như tơ, khuôn mặt này vì sao không phải Tình Không!

Tô Khuynh sau khi nghe lệnh, vội vàng theo trên giường ngồi dậy, ả nằm úp sấp quỳ đến trước người hắn, buông tự tôn, cố gắng lấy lòng người đàn ông này.

Bởi vì thương hắn, cho nên hắn cam nguyện vì hắn làm hết thảy!

Tô Khuynh thủ chậm rãi thân đến dưới thân hắn, cúi đầu, lấy môi và tay, chuẩn xác hôn lên kia phần nóng rực kia.

Bộ vị quan trọng nhất của Hắc Ngân Thánh đã hàm ở trong miệng của ả, không phải lần đầu tiên cùng phụ nữ làm khẩu giao, nhưng chỉ có Tô Khuynh là khiến hắn cảm nhận được khoái cảm không mấy khi có được.

Miệng tràn ngập tinh ngọt hương vị, đôi mắt Tô Khuynh thâm tình nhìn chăm chú vào con ngươi của người đàn ông đối diện, phía sau, trong mắt hắn có ả….

Chỉ chốc lát, toàn bộ phòng nội đều di mạn một cỗ dâm loạn hương vị.

“Ngân Đế!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên Dịch Phong thanh âm, Hắc Ngân Thánh ánh mắt nhìn thẳng dưới thân nữ nhân, ý bảo nàng, “Tiếp tục!”

“Nói!” Hắn lạnh lùng truyền đến một chữ, Dịch Phong có thể dự đoán được bên trong phát sinh cái gì, bình tĩnh vừa nói, “Lôi Ân còn ở Las Vegas, hiện tại đang ở sòng bạc!”

Hắc Ngân Thánh nghe đến cái tên Lôi Ân, đột nhiên kéo lấy tóc Tô Khuynh, đem nam tính, chậm rãi sửa sang lại quần áo, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ đang chật vật bị hắn đẩy ra.

“Nếu hắn có thành ý như vậy, ta đây nên tiếp đãi hắn thật tốt mới phải đạo!” Hắc Ngân Thánh đi ra ngoài, không chút để ý nói.

“Dịch Phong……” Hắc Ngân Thánh dừng lại, đột nhiên lại bảo ở phía sau Dịch Phong.

*******

Tình Không bị người vừa xông vào làm cho hoảng sợ, cô tưởng Hắc Ngân Thánh, đang muốn tẩu thoát, lại bị người tới bắt được cánh tay.

“Đại tiểu thư!”

Người đến là Dịch Phong, giọng nói rất cung kính,“Đại tiểu thư,xin theo tôi đến một nơi!”

Hắn cùng Hắc Ngân Thánh giống nhau, cho dù này là người dưới nói với chủ như thế, khí thếg cũng tuyệt đối cường ngạnh.

“Tôi không đi, anh buông ra!” Tình Không đẩy tay hắn ra, Dịch Phong lộ vẻ mặt khó xử, sau đó cưỡng chế tóm lấy hai cổ tay cô, thấp giọng nói,“Thật xin lỗi, đại tiểu thư!”

“Dịch Phong, đồ chó săn này, anh dám ra tay với tôi à?! Buông…., tôi không đi….tôi không đi….!”

Không biết hắn ta sẽ dẫn cô đi đến chỗ nào, nhưng chỗ nào có Hắc Ngân Thánh cô không muốn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.