Mark nhận mệnh lệnh, vội vàng giương miệng lao về phía Cốc Vân, đôi móng vuốt sắc bén cào lên mặt bà ta, ngay tức thì vài vệt máu bắn ra.
“Các người đứng ngây ra đó làm gì? Mau lôi con súc sinh này ra!” Cốc Vân té ngã trên mặt đất, gào lên với đám bảo tiêu đứng ngoài cửa, lập tức có hai gã đàn ông lực lưỡng đi vào kéo Mark ra.
Mark là thú cưng của Lôi Ân, trừ Lôi Ân, không ai dám trừng phạt nó.
Cốc Vân chật vật đứng dậy, tóc tai hỗn độn, quần áo nhăn lại. Bà ta trừng mắt nhìn Tình Không, muốn đem toàn bộ cơn tức trong người trút lên người cô, vừa đúng lúc biệt thự lại có them mấy người xuất hiện.
“Các người tới đây làm gì?” Cốc Vân vội vàng sửa sang lại quần áo, vì bà nhận ra đám người đến là người của Tả Sâm.
“Bá tước sai chúng tôi đến đón Tình Không tiểu thư!” Người đàn ông đi đầu cung kính chìa tay về phía Tình Không, không chỉ có Cốc Vân, ngay cả Tình Không cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước, Tả Sâm là người cô đã gặp qua, một người đàn ông trung niên có khí thế.
“Tiểu thư, xin mời!” Thân tín bên cạnh Tả Sâm- Thác Ni cung kính đến bên cạnh Tình Không. Cô sau vài giây thất thần thì quyết định theo bọn họ lên xe. Chiếc xe chạy đến một toà lâu đài cổ kính thì dừng lại.
Bởi vì thân thể chưa khoẻ, lúc xuống xe, hai chân cô mềm nhũn, thân mình lảo đảo đi về phía trước vài bước thì rất nhanh đã có người tiến lên bế cô đi, chỉ chốc lát đã vào trong lâu đài cổ, còn có một hàng dài y tá bác sĩ trực chờ.
Lúc người kia muốn giúp cô cởi bỏ quần áo, Tình Không giữ chặt, kiên quyết cự tuyệt.
Tình Không và bác sĩ nam đó đang giằng co, Tả Sâm bá tước đã đi đến, vẻ mặt hiền lành nhìn Tình Không, sau đó sai mấy người bên cạnh,“Gọi một bác sĩ nữ đến đây đi!”
Tình Không cảm kích nhìn ông ta một cái. Ông ta chạm nhẹ lên mái tóc cô, sau đó một nữ bác sĩ tiến vào, ông ta lại đi ra ngoài.
“Tiểu thư bị xâm phạm nghiêm trọng quá, hạ thân đều bị xé rách, bắt đầu nhiễm trùng, nếu cứ để thế này mà không khám thì sẽ rất nguy hiểm!”
Nữ bác sĩ dùng tiếng anh nói chuyện với Tình Không. Cô cũng nói lại, “Cảm ơn”, sau đó cắn răng để bác sĩ khâu miệng vết thương lại. Sau khi thân thể hoàn toàn được tẩy rửa sạch sẽ, cô mới có cảm giác mình được sống lại.
“ Mấy ngày nữa đừng để vết thương bị nước vào, còn nhớ phải bôi thuốc, tôi sẽ qua kiểm tra!”
“Làm phiền chị rồi!” Tình Không cầm quần áo mặc cẩn thận, chờ bác sĩ đi ra ngoài rồi, Tả Sâm mới lại đi đến.
Ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn Tình Không, giống như muốn thông qua cô để tìm kiếm điều gì đó, Tình Không có chút sợ hãi. Côngồi dậy, cũng nói ba chữ với ông ta, “Cảm ơn ngài……”
“Tình Không phải không? Con cũng gọi ta một tiếng cha nuôi đi!” Tả Sâm nhìn ánh mắt của cô, ý cười nồng đậm, “Ta thực thích con!”
“Ta biết Lôi Ân đã rời đi, mấy ngày nay con hãy ở đây tĩnh dưỡng!”
Không đợi Tình Không trả lời, ông ta lại vỗ vỗ vai cô, bước chân trầm ổn đi ra bên ngoài.
Thật kì lạ, Tình Không lại cảm thấy rất thân quen với người đàn ông này, người ta đều đồn Tả Sâm là hắc đại vương trong thế giới ngầm, thế nhưng trong mắt cô đó chỉ là một người đàn ông hiền hoà dễ gần.
Người đối tốt với cô, cả đời cô đều nhớ kĩ.
Tình Không ở đây một vài ngày, người hầu nơi này đối với cô luôn cung kính, bởi vì cô là khách do Tả Sâm mời đến.
Ông cố ý sai người làm trồng thêm một thảm cỏ huân y, Tình Không từ nhỏ luôn thích huân y, cho nên khi nhìn thấy một thảm màu tím kia, cô sung sướng rong chơi trên chúng, thẳng đến khi một đôi tay nhiều nếp nhăn chìa ra trước mặt cô.
“Tiểu thư xinh đẹp, xin mời nhảy cùng tôi một điệu!” Tả Sâm bá tước thản nhiên cười, nắm tay Tình Không đi vào giữa biển hoa màu tím, không có âm nhạc, không có váy áo hoa lệ, chỉ có một ông lão khí chất, cùng một thiếu nữ trẻ tuổi khiêu vũ, cứ như vậy, hoà hợp với nhau tạo thành một bức tranh hài hoà sinh động.