Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 171: Chương 171: Nếu cô bị hủy




Lôi Ân trên người mang theo một cỗ uy lực khiến người ta phát sợ, Tô Khuynh nghe tiếng của hắn sau, bàn tay run lên, thân thể bắt đầu lay động, sự lo lắng của Hắc Ngân Thánh đã muốn nhấc tới cổ họng.

“Cô dừng tay, đừng làm thương tổn Tình Không……”

Lần đầu tiên, Tô Khuynh theo hắn trong mắt thấy được một cỗ ý sợ hãi, hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết còn không sợ, thế nhưng lại sợ cô thương tổn Mộ Tình Không!

“Các ngươi một người cũng không được tiến lên!” Tô Khuynh nhìn ra ý đồ của Lôi Ân, căng thẳng, thân thể lả đi vài phần, ả cùng Tình Không đồng thời ngồi ở trên lan can cây cầu, chỉ cần sơ sẩy, các cô đều rơi xuống.

“Nghĩ muốn cái gì? Nói ra, tôi đều có thể cho cô!” Lôi Ân trong lòng cũng sợ hãi, nhưng sắc mặt cũng rất bình tĩnh.

Khi phụ nữ điên cuồng so với đàn ông sẽ càng mất lí trí hơn, hắn đau lòng nhìn vết thương của Tình Không, đàn bà chết tiệt, hắn muốn ả không được chết tử tế!

“Ha ha, muốn cái gì? Tôi muốn người đàn ông này yêu tôi, anh làm được sao?” Hai mắt Tô Khuynh chảy nước, vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm vào Hắc Ngân Thánh, “Hắc Ngân Thánh, tôi hận anh! Vì Mộ Tình Không, anh có thể trả giá bao nhiêu?”

Hắc Ngân Thánh lập tức nổ súng bắn lên hai đùi của chính mình, trên người hắn vốn dĩ đã có mấy vết súng, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt đã trắng bệch.

Nhìn vết máu uốn lượn chạy dọc trên sườn mặt của hắn, yêu diễm như là đóa hoa nở rộ, Tình Không mở to mắt, đem nước mắt nuốt trở về.

“Đừng mà a, anh,… đừng như vậy……” Tình Không hận hắn, nhưng đối với người cô hận nguyện vì cô mà trả giá đắt như thế, kêu cô như thế nào không cảm động?

“Các người đều yêu khuôn mặt cô ta phải không? Nếu tôi hủy đi ……” Tô Khuynh còn chưa nói xong đã bị Lôi Ân tức giận rống lên, “Đàn bà không biết sống chết, cô dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ cho cô chết không toàn thây!”

“Anh cũng muốn giết tôi? Ha ha, Mộ Tình Không, mày thật lắm phúc khí, nhiều đàn ông bị mày mê hoặc đên thần hồn điên đảo!” Con ngươi Tô Khuynh âm lãnh híp lại, ả ghen tị Tình Không, theo ngay từ đầu đã ghen tị cô.

“Tô Khuynh, đừng làm hại Tình Không, cầu xin ngươi……” Hắc Ngân Thánh hèn mọn quỳ gối trước mặt ả, Tô Khuynh si ngốc cười, người đàn ông này, hắn quả nhiên thực yêu cô gái này! Hắn cư nhiên quỳ xuống trước ả, cư nhiên cầu xin cô……

“Mộ Tình Không, tao có gì so ra kém hơn mày? Vì sao bọn họ đều yêu mày?” Tô Khuynh cúi đầu, nhìn dán tại trước mắt này khuôn mặt, cô tuổi trẻ, cô xinh đẹp, cô thiện lương, nhưng là trước kia Tô Khuynh cũng là cái dạng này, vì sao Hắc Ngân Thánh trong mắt liền nhìn không tới cô?

“Khuynh Khuynh, đừng vờ ngớ ngẩn, tình yêu cưỡng cầu sẽ không hạnh phúc ……” Khi Tình Không muốn thuyết phục của ả, Tô Khuynh trong mắt ghen tỵ càng ngày càng nhiều, ả nắm dao nhọn trong tay chậm rãi đâm đến trên mặt Tình Không.

“Gương mặt xinh đẹp này bị hủy đi rồi, bọn họ còn có thể yêu mày sao? Mộ Tình Không……”

“Chúng ta làm thí nghiệm được không?” Tô Khuynh nhẹ nhàng cười, trong tay dao nhỏ thật mạnh rạch xuống, một dao, hai dao……

Từng vết máu theo cô da thịt tinh tế đi ra, máu dần dần chảy vào mắt của cô.

Tình Không kêu không ra tiếng đau, dưới thân các cô, Hắc Ngân Thánh cùng Lôi Ân cũng sắp bị tra tấn đến điên rồi.

“Tô Khuynh, ngươi dừng tay, ngươi…. con mẹ nó dừng tay cho ta! A –” Hắc Ngân Thánh đối với Hắc Ưng hận ý cũng không bằng đối với Tô Khuynh lúc này.

Ả thương tổn bảo bối hắn yêu quý nhất, nhưng hắn lại thúc thủ vô sách!

“Bùm” Một tiếng, Lôi Ân nhìn Tình Không mặt đầy máu, cũng không chút do dự quỳ trước mặt Tô Khuynh.

Hai thủ lĩnh thống lĩnh hắc đạo vì một người phụ nữ cư nhiên quỳ xuống trước mặt ả, Tô Khuynh cười mê, cười mất đi lý trí. “Ha ha ha ha……”

“Không, đừng cầu xin cô ta!” Tình Không sắc mặt thực bình tĩnh, đã không còn cảm thý đau đớn trên khuôn mặt nữa.

Trên mặt cô, da tróc thịt bong, nhưng cô cắn răng, không dám kêu một tiếng.

Cô chậm rãi quay đầu, kia khuôn mặt đã thưc khó coi, nhưng trong mắt hai người đàn ông đang quỳ ở dưới, cô vẫn là Mộ Tình Không nguyên vẹn lúc trước.

Ánh mắt của cô dừng trên người Hắc Ngân Thánh đang quỳ trước mặt, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Hắc Ưng…… Ông ta đã chết sao?”

Hắc Ngân Thánh gật đầu, nước mắt đã muốn chảy ra, “Tình Không, em có trách ta không?”

“Không, em phải cảm kích anh, ông ta đáng chết!” Tình Không nhắm mắt, cha của cô đã chết, kiếp sau, cô không cần lại làm con gái của Hắc Ưng.

“Anh đứng lên! Các anh đều đứng lên đi!” Tình Không nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, còn có mắt đỏ ngầu, cô vì hắn đau lòng, Hắc Ngân Thánh nở nụ cười, vì cô trả giá hết thảy đều đáng.

“Tình Không, có đau hay không?” Hắn vươn tay, muốn vuốt ve cô, nhưng cũng chạm không đến.

“Tình Không, đừng sợ, ta ở trong này, anh của em ở ngay tại nơi này……” Hắn còn giống như trước đây dỗ cô ngủ, thời điểm kia Tình Không đặc biệt ỷ lại hắn, hắn giống như là một tòa núi lớn, vì cô che gió che mưa.

“Anh…, chờ anh gặp được cô gái tốt, nhất định phải yêu cô ấy thật nhiều…..” Tình Không không muốn khóc, nhưng nước mắt nhịn không được chảy xuống hòa với máu loãng chảy vào đến cổ, trên mặt đau đớn cũng không bằng một phần vạn trong lòng, cô biết cô phải phải làm cái gì đó, cô không cần hắn cùng Lôi Ân vì cô mà chịu người khác uy hiếp như vậy.

Kỳ thật đời này Hắc Ngân Thánh cũng quá khổ, đi qua ba mươi năm, hắn vẫn đều sinh hoạt tại dưới áp bách của Hắc Ưng, cô là ánh sáng, là hy vọng của hắn, cũng là điều mà hắn mong muốn nhát!

“Ta ai cũng không yêu, đời này chỉ yêu em! Mộ Tình Không, em sẽ không sao, em không yêu ta cũng không sao, ta còn làm anh trai e, ta đến yêu em……” Hai chân Hắc Ngân Thánh đã máu chảy đmà đìa, đàn ông cường tráng, hắn có thể đổ máu nhưng không chịu nổi người hắn yêu vì hắn đổ lệ.

“Các ngươi đủ chưa vậy? Mộ Tình Không, mày đem tao làm cái gì? Muốn cho tao biết anh ta yêu mày thế nào sao? A???” Tô Khuynh nghe những lời kia từ miệng Hắc Ngân Thánh, ả bị ghen tị che mù hai mắt, bàn tay lị bóp lên cổ cô.

Sơ Tình tránh ở phía sau Lôi Ân, không ngừng rơi lệ, cô muốn giúp Tình Không, nhìn đến Tình Không có bị người phụ nữ kia thương tổn thành như vậy, trong lòng cô thật khó chịu, áp lực không thở nổi.

“Lôi Ân, anh hãy chăm sóc cho Sơ Tình, tôi có lẽ không thể cho anh đáp án ……”

Tình Không quyến luyến nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ ki, cô tin tưởng hắn đối cô là có vài phần thật tình, nhưng hắn đồng dạng cũng không bỏ xuống được Sơ Tình, như vậy ba người đều thống khổ, không bằng để cô buông tay trước đi!

“Không, Tình Không –” Lôi Ân giờ khắc này đau lòng vô cùng, như là mất đi thứ qun trong nhất trong sinh mạng của hắn, khi hắn vươn tay với cô, lại phát hiện cô quyết tuyệt nhắm mắt lại, không cố kị con dao kề ở cổ, khi mọi người trở tay không kịp trong tích tắc, Tình Không dùng hết sức lực toàn thân lôi kéo Tô Khuynh, sau đó thả người nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.