Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 132: Chương 132: Thời điểm thể hiện giá trị




…………..

Sơ Tình lập tức lắc đầu, mở miệng nói, “Không thể!”

Thân thể là của cô, chỉ có cô là rõ nhất, hơn nữa, sau khi cô bị sảy thai, Lôi Ân đã kiêng kị cẩn thận không dám động đến cô, đôi khi cô muốn khiêu khích hắn, hắn đối với cô cũng không có vẻ hứng thú.

Khối thân thể này không có gì hấp dẫn như Tình Không, cho nên hắn luôn nhịn không được đi chạm vào Tình Không ư?

Cho dù là như thế, cô hiện tại có thể không ngại, vì trong lòng Lôi Ân có cô!

“Sơ Tình, con đang muốn nói, điện hạ trước sau vẫn chưa chạm vào con?” Cốc Vân trong lòng lập tức trầm xuống, nhìn bộ dạng ủ rũ nhắm mắt lại của Sơ Tình, bà lại nảy sinh ác độc mắng Tình Không, “Lại là cái con ranh kia!”

“Vân di, người đừng mắng Tình Không nữa, cũng đừng gây phiền phức cho cô ấy, King không thích……”

Sơ Tình vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cốc Vân nói, cô không muốn Lôi Ân lại có thêm hiểu lầm với Tình Không, Vân di làm mọi thứ cũng chỉ muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không muốn làm gì tổn hại đến Tình Không!

“Con bé ngốc nghếch này!” Cốc Vân điểm điểm trán cô, bất đắc dĩ thở dài sau đó đi ra ngoài.

Lúc Lôi Ân vào liền nhìn thấy Sơ Tình thân thể suy yếu cố gắng vịn lấy cánh cửa, hắn đi qua đi ôm lấy cô, Sơ Tình hoa mắt choáng váng, liền ngã vào trong lòng Lôi Ân.

“Hàn Húc!” Lôi Ân cuống quít gọi tới Hàn Húc, hắn còn không nói cho cô, tâm bệnh của cô, hắn chấp nhận cho cô mọi thứ.

“Sơ Tình, Sơ Tình!” Lôi Ân một tấc cũng không rời khỏi Sơ Tình, trong lòng loạn cực kỳ, trước kia thân thể Sơ Tình không tốt, hắn canh giữ ở bên người cô một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị bệnh hoặc là làm sao, mặc kệ hắn có bao nhiêu việc, trong người có bao nhiêu việc khẩn cấp, hắn luôn bỏ qua hết thảy chạy đến bên ngườicô, nắm chặt tay cô, đến khi thân thể cô hồi phục lại, hắn mới dần dần yên lòng, cứ nghĩ cô sẽ như vậy mà khỏe dần lên.

Hai mươi năm trước, hắn đem Sơ Tình ôm trở về là lúc trời mưa to tầm tã, Sơ Tình là đứa bé sinh non, thể chất của cô bé rất yếu, từ nhỏ đã bị bệnh thiếu máu, Lôi Ân tìm ngân hàng máu khắp thế giới, tìm mọi nơi cũng không tìm được nguồn máu cho cô!

“Thực xin lỗi, bảo bối!” Lôi Ân ở trước mặt cô sám hối, từ sau khi gặp được Mộ Tình Không, sự chú ý của hắn bị phân tán, xem nhẹ Sơ Tình.

Mộ Tình Không, người phụ nữ yêu tinh kia, cô ta làm sao so sánh được với Sơ Tình của hắn, Sơ Tình mới là người phụ nữ quan trọng nhất của Lôi Ân hắn!

“Thế nào? Làm sao mà té xỉu? Cậu không phải nói Sơ Tình ổn rồi không phải sao?” Lôi Ân nheo mắt nhìn về phía Hàn Húc, ngay cả hắn không biết gì về y cũng hiểu có gì đó không ổn.

“Y theo tình huống hiện tại mà xem, Tình tiểu thư là có chứng bệnh kén ăn, đây là một chứng bệnh thuộc loại bệnh tâm lý, bởi vì buồn phiền mà sinh bệnh, phát sinh trong người một loại kháng trị! Chịu cảm xúc ảnh hưởng mà bài xích đồ ăn thức uống……”

Hàn Húc che giấy đôi mắt thâm sâu dưới cặp kính, nói trắng ra là, cô ta chỉ đang bị bệnh u buồn!

“Vậy phải làm sao? Hiện tại Sơ Tình cái gì cũng đều ăn không vô, cứ như thế thì sẽ có hậu quả gì?” Lôi Ân có phần hối hận, không có sớm một chút phát hiện ra sự khác thường của cô, sau khi cô bị sảy thai, hắn nghĩ cô hiểu rõ cô cần hắn hơn, cũng đối với hắn thêm phần ỷ lại, nhưng hắn đã làm gì?

Sinh nhật cô ngày đó, hắn liều lĩnh bỏ lại cô đi Mĩ, trở về còn chính miệng thừa nhận chuyện của Tình Không với cô!

Người Lôi Ân không bao giờ muốn làm tổn thương nhất chính là Sơ Tình, nhưng hắn đã cố tình làm tổn thương cô rồi!

“Tôi trước mắt sẽ tiêm một mũi dinh dưỡng cho cô ấy. Chứng thiếu máu của cô gái lại phát tác, nếu thân thể còn không tốt lên, cũng chỉ còn có cách truyền máu mà thôi!”

Hàn Húc vẻ mặt rất phức tạp nói xong, đổi lại trước kia, không có nguồn máu, anh ta cùng Lôi Ân đều chỉ có thể vô phương cứu giúp, nhưng hiện tại……

“Mộ Tình Không, cũng nên là lúc cô ta thể hiện giá trị của mình!”

Lôi Ân trầm mặc một hồi, sau đó vô tình mở miệng nói.

Hàn Húc đã đoán được Lôi Ân sẽ nói như vậy, anh rất muốn đem chuyện bí mật kia nói ra, nhưng nghĩ đến ánh mắt cầu xin của Tình Không, lại nhịn xuống.

**********

Tình Không nhìn trông mong, ghé vào cửa sổ nhìn về phía biệt thự to lớn kia, Lôi Ân hai ngày không lộ diện, cũng không biết Sơ Tình thế nào.

Nếu chị ấy thật sự mang thai, Lôi Ân nhất định sẽ nghĩ biện pháp chăm sóc bảo hộ chị ấy?

Nhưng chính cô không rõ, nếu Sơ Tình lần đó sảy thai là kế của Cốc Vân, muốn Lôi Ân giết chết cô, nhưng giết một sinh mệnh vô tội như thế không phải rất tàn nhẫn hay sao?

Cốc Vân đối với Sơ Tình thật tốt, giống như là Cầm di đối với cô, cô cũng cảm thấy bên trong có điều gì cổ quái.

“King, em suy nghĩ cái gì vậy? Ân? Nói hay không, không nói chị cắt lông em đấy!” Tình Không trừng mắt nhìn King đang ngồi trước cô, nhưng con Tàng Ngao này hiển hiên không có linh tính giống như Mark, có lẽ đồng tính thì đẩy nhau, không giống như Mark, chọc Tình Không nhìn đến nó, nhìn nó là hết giận.

Nhìn tàng ngao đang nằm kia chẳng phản ứng, Tình Không thật sự lấy tay cào lông của nó, chọc King lập tức nhảy dựng lên, há mồm cắn lên mu bàn tay của Tình Không.

“Con vật này, cũng dám cắn?” Tình Không không có tới né tránh, cũng không dự đoán được nó hội thật sự cắn mình, lập tức bị nó cắn, sắc bén răng nanh cắn nát tay cô, Tình Không ăn đau bỏ ra, ánh mắt mơ hồ đi một chút.

Rốt cuộc không phải Mark, sẽ không toàn tâm toàn ý đối với cô……

Hàn Húc bước vào đúng lúc Tình Không đang ngồi trên mặt đấy, tay cô còn đang chảy máu, King ý thức được mình làm sai chuyện, cũng không rên một tiếng cúi đầu ngồi xỗm góc tường.

“Tình Không, tay cô cần khử trùng ngay!” Hắn rất nhanh kéo tay Tình Không, khẩn cấp nên dùng luôn khăn tay, thay cô rửa sạch, rồi bảo Định Na nước khử trùng và băng gạc đến bó lại.

“Động vật dù sao cũng chỉ là động vật, cắn được người là có độc, đầu óc cô suy nghĩ cái gìì, không biết máu của cô rấ quý giá sao?”

Hàn Húc chỉ trích một tràng, Tình Không thế này mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta, cô thất thần thì thào, “Nó không phải mark, cho nên mới hội cắn tôi……”

“Tình Không!” Hàn Húc gõ đầu cô, cô vì một con vật mà tiêu tốn công sức dạy bảo nó!

“Không sao, cũng không mất máu nhiều, chút vết thương này tính gì!” Tình Không hít vào một hơi, sau đó vừa cười hì hì nhìn Hàn Húc.

“Đúng rồi, Sơ Tình thế nào? Chị ấy có phải hay không……”

Hàn Húc biết cô suy nghĩ điều gì, lắc lắc đầu, sau đó ở bên người cô ngồi xuống, “Tình huống không tốt lắm, cô ấy bị bệnh biếng kén ăn, thời gian dài thiếu dinh dưỡng, dẫn đến thiếu máu, cho nên……”

“Cho nên, muốn lấy máu của tôi, phải không?” Tình Không thoải mái cười cười, trong lúc nhất thời, cô tựa hồ cái gì đều hiểu được, Hàn Húc tìm đến cô nói tốt hơn nhiều khi nghe chính Lôi Ân mở miệng ra lệnh.

“Không sao, lấy đi! Đây chẳng phải là giá trị của tôi hay sao? Trở thành kho máu của Sơ Tình.!” Tình Không chua sót cười cười, lúc nghĩ đến điều đó, trong lòng đã muốn hiểu được, Lôi Ân thực sự đối coi cô là như vậy, cô lại cảm thấy thực hít thở không thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.