Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 111: Chương 111: Tiến thoái lưỡng nam




Edit: Meimoko

…………………..

Từ trước đến nay, chỉ có Long Tứ là người duy nhất biết Mộ Linh sinh đôi hai đứa con gái, ngay cả Hắc Ngân Thánh cũng không biết bí mật này!

“ Vậy….. kia….cô gái kia đúng là chị của tôi sao?” Tình Không nửa quỳ dưới đất, khi Long Tứ nói Mộ Linh bị tra tấn đến mức như vậy, cưỡng bức đến mức sinh non, cô đau đớn giống như muốn chết.

Long Tứ bối rối gật gật đầu, Tình Không là một đứa trẻ kiên cường, cô gái sinh ra không hề khóc, cho nên gã mới ôm cô trở về!

“Mày….cmn…..mày dám làm nhục cô ấy….? Mày muốn chết có phải không? Ta giết mi!” Hắc Ngân Thánh đột nhiên rút súng ra, họng chỉ vào đầu Long Tứ, hận không thể đập nát đầu gã ra ngay lập tức.

“Tại…lúc trước, cái người…phụ nữ…đó cũng đã bị Môn chủ ban cho nhiều anh em rồi, cô ta sớm đã chẳng sạch sẽ gì, bằng không sao có đứa nhỏ kia được?”

“Ngài không thể giết tôi, không được!”Thân thể Long Tứ run run, vẫn còn ngoan cố chống đỡ, gã bây giờ vẫn còn là người của Hắc Ưng, Hắc Ngân Thánh không thể tùy tiện giết gã được!

“Mày câm miệng lại!” Hắc Ngân Thánh cực kỳ giận dữ, cặp mắt xếch lộ ra thị huyết, hiện tại hắn chỉ muốn bắn vỡ sọ tên kia cho thỏa cơn giận, Dịch Phong đúng lúc ngăn cản hắn.

“Ngân Đế, bây giờ chưa hắn được, hắn là người của môn chủ, hơn nữa chúng ta còn phải dựa vào hắn để tiêu diệt vây cánh của Môn chủ!”

Dịch Phong bình tĩnh phân tích cho Hắc Ngân Thánh, chẳng sợ Hắc Ngân Thánh có nuốt trôi cơn giận hiện tại hay không, nhưng bà ta đã chết, Hắc Ngân Thánh không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã xâm hại bà ấy!

Tình Không nghe câu cuối Long Tứ nói ra, cô lại một lần nữa chấn kinh.

Nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, cô liền ôm lấy chân Hắc Ngân Thánh hỏi’ “Em là như thế nào đến? Em hỏi anh đó!”

Hắc Ngân Thánh từng nói qua, cha cô đã chết, cô còn không biết đó là ai!

“Ngân Đế, người bình tĩnh một chút! Ngài làm hết thảy không phải vì vị trí kia hay sao? Trăm ngàn lần đừng kiếm củi ba năm thiêu trụi một giờ!”

Dịch Phong hướng phía sau đám kia bảo tiêu gật gật đầu, bóng đen nhanh chóng thu hồi rảnh tay trung thương, long tứ thượng liền té chạy thoát đi ra ngoài.

Chân Hắc Ngân Thánh bị Tình Không ôm, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt như hoa lê đái vũ của cô, Hắc Ngân Thánh đau long khôn xiết.

Tình Không của hắn, từ khi nào lại thành ra bộ dáng như thế này?

“Tình Không, đừng nghe gã nói linh tinh, em là bảo bối của mẹ em, cũng là bảo bối của ta!” Hắc Ngân Thánh ngồi xuống, ôm lấy thân thể cô, Tình Không lại dùng hết sức lực đẩy hắn ta ra.

“Tôi hận anh! Đừng đụng vào tôi! Tôi cả đời cũng không tha thứ cho anh đâu!” Nước mắt Tình Không không ngừng rơi xuống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô khóc như vậy, lại còn nói hận hắn như vậy sao?.

Nhưng…hắn làm sao nỡ để cô khóc?

“Tình Không, ta nói rồi! Ta sẽ báo thù cho mẹ em, giờ em đã trở lại bên ta! Từ giờ trở đi, đừng bao giờ nghĩ sẽ thoát khỏi ta!”

Hắn ôm cô sát sao trong ngực, Tình Không đá hắn, thậm chí cắn hắn, cắn lên vai hắn, trên vai có hình xăm giống như của cô.

“Hắc Ngân Thánh, tôi hận anh!” Tình Không cắn vai hắn, cắn mạnh đến hết mức cô có thể, nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý buông ra.

“Hận đi! Tình Không, chỉ cần ta yêu em là được rồi, ta yêu em!”

Hắn hôn tới khuôn mặt ngấn lệ của cô, vai hắn, tay hắn đều lưu lại dấu răng cô đã cắn, nhưng hắn không biết đau.

“Người kia, làm bẩn mẹ tôi, tôi muốn giết hắn!” Tình Không thật sự chán ghét nơi này, cô hán ghét mùi máu, chán ghét giết chóc, càng chán ghét sinh sống tại nơi đầy máu tươi như thế này cùng Hắc Ngân Thánh.

“Được! Người kia ta sẽ giết, mạng của ta, sẽ chờ em đến lấy!” Hắc Ngân Thánh nhẹ nói xong, chẳng sợ cô hiện tại muốn mạng của hắn, hắn cũng không hề câu oán hận, nhưng, hắn còn chưa có được cô, còn chưa lấy cô, còn chưa cho cô hết thảy mọi thứ!

“Anh tưởng tôi không dám giết anh sao? Hắc Ngân Thánh, về sau tôi sẽ không coi anh là anh trai nữa!” Tình Không tránh đi nụ hôn nóng rực của hắn. Đuôi mắt dài đẹp của Hắc Ngân Thánh lóe lên tia sáng, “Được, không làm anh trai em nữa! Ta muốn làm người đàn ông của đời em!”

********

Tình Không lại bị Hắc Ngân Thánh giam lỏng, hắn không hạn chế sự tự do của cô, nhưng cho cả chục người theo sát cô.

Sau khi biết sự thật về thân thế của mình, biết rõ Sơ Tình chính là chị em song sinh, cô càng thêm trầm mặc.

Sơ Tình yêu Lôi Ân, còn hoài đứa con của hắn. Lôi Ân hẳn là nên thuộc về chị ấy!

Gió thổi chiếc rèm màu tím, hương thơm trong lành thoang thoảng khắp nơi, khi một viên cầu thủy tinh màu tím đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô sáng ngời, vui sướng muốn đón lấy quả cầu.

“Tặng cho cậu, tớ biết cậu sẽ thích mà!” Tô Khuynh đem viên thủy tinh đến trước mắt Tình Không, cô gái yêu thích giữ lấy trong lòng.

“Cảm ơn cậu, khuynh khuynh, sau lần mua thủy cầu ở Trung Quốc, cậu luôn biết tớ thích gì!”

“Đúng vậy! Khỏa này là thủy tinh, tớ đến Las Vegas mua nó, giống viên kia như đúc!”

Tô Khuynh ngồi xuống bên cạnh Tình Không, Tình Không cười cười với ả, ngón tay thon dài vuốt ve thủy cầu tím.

“Khuynh khuynh, thật may có cậu ở đây! Bằng không tớ thực sự không chịu nổi nơi này nữa……”

Trên đời này cô hận nhất hai người đàn ông, một là Lôi Ân, một là Hắc Ngân Thánh!

“Làm sao? Tình Không, có chuyện gì không vui thì cứ nói tớ, chúng ta không phải bạn bè hay sao?” Tô Khuynh nắm chặt tay Tình Không, chìa bả vai về phía cô gái. Tình Không gối đầu lên vai ả, trong mắt một mảnh mờ mịt, “Tớ không biết nên làm cái gì bây giờ, …tớ rất đau khổ!”

“Khuynh Khuynh, tớ vẫn luôn nghĩ Cầm di và hắn ta….. là hai người thân duy nhất, nhưng hiện tại mới biết được, nguyên lai tớ còn có một người chị gái!”

“Đó là chuyện tốt! Ngân Đế và mẹ ngài đều đối xử với cậu rất tốt, Tình Không, tớ thực hâm mộ cậu……” Tô Khuynh thật ghen tỵ với cô gái trước mặt, Hắc Ngân Thánh yêu cô đến điên dại.

“Không, hắn giết mẹ tớ! Tớ hận hắn, nhưng Khuynh Khuynh, người đó nuôi tớ hai mươi năm, tớ làm sao xuống tay được với hắn?”

Tình Không hận Hắc Ngân Thánh hữu tình, cũng hận hắn vô tình, nếu hắn có thể tổn thương cô một chút, có lẽ cô quyết tâm đoạn tuyệt tất cả!

“Cậu nói vậy….ý là có ngày cậu sẽ giết ngài ấy báo thù cho mẹ sao?” Tô Khuynh cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt.

Tình Không rối rắm khép mi, lắc lắc đầu,“Tớ không biết, Khuynh Khuynh, tớ thật không biết nên làm cái gì bây giờ?”

“Đừng nghĩ nữa! Tình Không……” Tô Khuynh ấn một cái lên trán Tình Không, muốn giúp cô quên đi muộn phiền,“Mặc kệ thế nào, Hắc Ngân Thánh đối với cậu rất tốt!”

Tình Không kịch liệt yêu cầu Tô Khuynh chuyển đến sát phòng cô, Hắc Ngân Thánh không phản đối, nhưng rõ ràng có tức giận.

“Hắc Ngân Thánh, đừng có vào phòng tôi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh là cảm thấy ghê tởm!”Sau lần thứ sáu ban đem lặng lẽ vào phòng cô, Tình Không không khỏi rít gào với hắn.

Lúc hắn một mình đối diện với cô, luôn sẽ bỏ mặt nạ bạc xuống, Tình Không chán ghét hắn nằm cạnh cô. Thân thiết như vậy hiện nay đã không còn thích hợp với bọn họ nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.