Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 102: Chương 102: Tôi muốn giết cô




Tình Không vừa thấy liền sợ hãi, cô vội vàng đi qua, Mark như bị dại, nhìn thấy người liền cắn.

Tình Không một mình bất động ôm nó, Mark không ngừng tru lên, đột nhiên theo Tình Không trong lòng nhảy dựng, xông đến đám người kia.

Trong lúc nhất thời, đám người đều tản ra, Sơ Tình còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy động vật đen sì lao đến cắn mình.

“Nhanh chút tránh ra!”

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, dưới sự chăm chú nhìn của mọi người, Tình Không đẩy mạnh Sơ Tình sang một bên, thân thể của cô cũng đổ xuống theo. Cả hai người đều ngã xuống bể bơi.

“A –” Cô kêu lên sợ hãi, thân thể thật mạnh ngã vào bể bơi, Mark bổ nhào vào trên người Tình Không, nhưng cũng không có cắn cô.

Lúc này, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía sau, một luồng sát khí lạnh lẽo ào tới.

Tình Không sợ hãi quay đầu nhìn lại, Lôi Ân hai mắt tràn đầy sát khí, từng bước từng bước đi về phía cô.

Phía sau Lôi Ân là Cốc Vân.

Một màn này thật quen thuộc, tựa hồ như chính cô khi ở trang viên hoa hồng, cũng giống như vậy, Sơ Tình bị ngã xuống nước, nhưng lần này khác, là cô đẩy Sơ Tình xuống, còn có, Sơ Tình đang mang thai!

Nhìn thấy Cốc Vân một giây kia, Tình Không mới hoàn toàn hiểu được, nguyên lai, cô lại mắc bẫy người khác bày ra mà thôi!

“Sơ Tình, Sơ Tình, tỉnh tỉnh……” Lôi Ân không thèm nhìn thấy Tình Không một cái, mà trực tiếp nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi cứu Sơ Tình, dưới thân thể của cô gái, cả quần áo của Lôi ÂN, đều bị máu loãng nhuộm thành màu đỏ.

Tóc nâu hỗn độn ướt nhẹm che kín nửa mặt Lôi Ân, Lôi Ân nhìn thân thể Sơ Tình chảy máu, ngón tay sợ hãi run run.

“Ngày đó, chính là ở trong này, anh cùng cô ấy……” Sơ Tình chậm rãi mở to mắt, nước mắt không ngừng chảy ra.

“Thật bẩn……”

“Anh hứa với em, về sau không chạm vào cô ta, Sơ Tình, em đừng làm anh sợ! Anh cái gì cũng hứa với em, được chưa? Em… Cố lên…cố ….!” Phản ứng của Lôi Ân lúc này cũng như lần trước, sợ hãi bối rối khi không nhìn thấy Sơ Tình.

Hoá ra, hắn sợ hãi nhất, là mất đi Sơ Tình.

“Bụng đau quá!” Tay Sơ Tình ở đặt lên bụng, cảm giác được dòng dịch ấm chảy ra từ cơ thể, cô nắm chặt Lôi Ân, khóc nức nở, hô, “King, cục cưng……”

“Hàn Húc, Hàn Húc đâu?” Lôi Ân đột nhiên giống như bị mất đi lí trí, hắn ôm lấy Sơ Tình, định đi đến căn nhà lớn màu tím, Sơ Tình lại lắc đầu, “Em không muốn ở trong này… em…. muốn về phòng của mình!”

“Được, chúng ta trở về!” Giọng Lôi Ân khàn khàn, Tình Không nhìn thấy ánh mắt đắc thắng khinh bỉ của Cốc Vân nhìn mình, trước mắt cô hoàn toàn đen tối, cô ngồi phịch xuống, trên nền gạch kia đều là máu, máu do Sơ Tình lưu lại……

Đoán chừng…. đứa nhỏ đã không có!

Mắt Lôi Ân hiện tạo chỉ toàn màu máu, cuồng nộ lãnh huyết, hắn ngay cả quần áo đều không thay, cứ như vậy đi ra ngoài.

Cốc Vân cười khẽ nhìn hắn rời đi, đứa nhỏ mất đi, bà cũng sẽ tống được cả một cái gai trong mắt nữa!

“Tôi muốn giết cô!”

Khi Lôi Ân chĩa sung vào cổ họng cô, cô đột nhiên không hề sợ hãi.

Hắn đã hai lần muốn giết cô, một lần là hắn muốn xâm phạm cô, hắn muốn giết cô nhưng lại hung hăng xâm phạm cô, còn có kia một lần, ngày đó Walter muốn hắn giết cô hay Sơ Tình, nháy mắt lại một lần nữa, lần này trong đầu hắn chỉ muốn giết, cũng là giết cô!

“Nếu tôi nói, tôi không phải cố ý, anh tin sao?” Tình Không nói ra những lời này xong, ngay cả chính mình cũng cảm thấy thật buồn cười.

Nhiều người hầu ở đây như vậy, thậm chí Lôi Ân cũng tận mắt thấy, là cô tự tay đẩy Sơ Tình ra.

Giải thích chỉ khiến người khác nghĩ cô chối tội, khi Tình Không nhìn thấy khoé môi hắn nhếch lên cười khinh miệt, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Mộ Tình Không, tôi đã nói qua, đừng động đến Sơ Tình, tôi có thể cho cô hết thảy!”

“Cô vì sao lại luôn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi hả??!”

Từng lời nói tàn nhẫn của hắn đánh mạnh vào lòng cô, Tình Không đã không còn muốn nhìn vào mặt hắn nữa, cô nhếch môi, đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng nói,“Ra tay đi!”

“Đừng ỷ rằng tôi đối với cô có cảm giác đặc biệt, tôi chạm vào cô chẳng qua cũng chỉ vì khuôn mặt này thôi!”

“Mộ Tình Không, mười người như cô cũng không đền nổi đứa con của tôi!”

Lôi Ân cực kỳ giận dữ, nhìn gương mặt trắng nõn vẫn cao ngạo nhìn hắn, hắn lập tức chuyển đầu khẩu súng, nhắm vào vị trí trái tim cô.

“Phanh” một tiếng, máu văng khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.