Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 147: Chương 147: Tôi sẽ bảo hộ mẹ con em




…………………

“Nên làm gì bây giờ?” Chẳng sợ miệng Tình Không đã nói không cần nó, nhưng sau khi chịu qua nỗi đau sau, nó vẫn kiên cường sống sót.

Hận Lôi Ân, giữ lại đứa con của hắn, Tình Không chỉ biết càng không thể quên được hắn.

Cô mới hai mươi tuổi, của cô người tốt sinh vừa mới bắt đầu, nhưng là, cô đời này còn có thể lại được đến hạnh phúc sao?

“Việt Trạch, cậu nói cho tôi biết, nên làm cái gì bây giờ?” Tình Không nhìn Việt Trạch, vẻ mặt vô thố bộ dáng tựa như cái không rành thế sự tiểu cô nương, tay cô chỉ gắt gao toản, tái nhợt cánh môi bị hàm răng cắn, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ bộ dáng.

Như vậy Mộ Tình Không, đã không có đi qua kia phân linh khí, hơn một phần mênh mang, xem Việt Trạch thực đau lòng.

“Tình Không, giữ lại nó đi, tôi sẽ nuôi nó, tôi sẽ chăm sóc mẹ con em!”

Việt Trạch trực tiếp nói ra ý muốn lớn mật của cậu, cậu thích cô, muốn chăm sóc cô, bao gồm đứa nhỏ trong bụng cô.

Đời này lần đầu tiên có một người con trai nói sẽ nuôi dưỡng đứa bé trong bụng mình, thậm chí cậu ấy còn chẳng cần biết cha đứa nhỏ là ai, cậu cười thuần khiết không ẩn chứa bất cứ mục đích gì kia, làm cho Tình Không cảm động tột đỉnh.

“Tình Không, tôi sẽ bảo vệ em, …em và cả đứa nhỏ, tôi bảo hộ hai người!”

Việt Trạch vỗ bộ ngực cam đoan với Tình Không. Cậu vươn tay chạm lên gương mặt của cô, không được sự cho phép của cô, cư nhiên ngay cả ôm, cậu cũng không dám ôm cô.

Một khắc ôm lấy cô, Việt Trạch ở trong lòng hoan hỉ, “Tình Không, anh thực hạnh phúc! Anh muốn cưới em làm vợ của anh!”

Tình Không không có bạn bè, không có người thân, thậm chí tất cả đối với cô hiện tại đều xa lạ, nhưng cô trở lại, trở nơi đã từng hứa hẹn với Tình Không, Trung Quốc, thành phố A!

Sau khi xuất viện, Việt Trạch đã đem Tình Không đến một khu dân, có một căn nhà không quá xa hoa, Tình Không cũng không ghét bỏ nơi đơn sơ như vậy, cô muốn mình có thể tàng hình, cả đời cũng không muốn gặp lại Hắc Ngân Thánh.

Nơi này là một khu dân cư, có rất nhiều căn nhà mang phong cách cổ, Tình Không chưa từng có tiếp xúc nơi có nhiều người nên sinh sống tại một chỗ sầm uất như thế này, cô cảm thấy có chút không thói quen.

Việt Trạch không quay đầu xe thể thao, cùng cô ở lại căn nhà này.

“Bác sĩ nói hoàn cảnh sinh hoạt rất quan trong với việc giữ thai, Tình Không, chúng ta trước ở nơi này, không dễ dàng bị người ta phát hiện!” Việt Trạch giải thích với Tình Không nói, sau đó vẻ mặt tò mò ngồi xuống trước mặt cô, thật cẩn thận hỏi, “Anh có thể sờ sờ nó sao?”

Tình Không hiểu nên gật đầu, Việt Trạch cong môi cười, sau đó đưa tay sờ sờ bụng Tình Không, một cảm giác ấm áp truyền đến trong bụng cô, Tình Không cảm thấy Việt Trạch tựa hồ có gì không giống ngày trước.

Sau vụ nổ xảy ra tại Mỹ, cô nghĩ sẽ không lại gặp được Việt Trạch, nhưng trong lúc cô khó khăn nhất, cần người nhất, cậu ta giống cái thiên sứ giống nhau xuất hiện.

“Cục cưng, muốn ngoan ngoãi ở trong bụng của mẹ con nhe, chú sẽ từ từ tẩm bổ cho mẹ con!” Ngón tay cậu thô lệ, không sạch sẽ như trước kia, lầm bầm nói chuyện với tiểu cục cưng ở trong bụng Tình Không.

“Ừm…… là con trai hay con gái đây? Chú thích bé là con gái, sau này sẽ xinh đẹp như mẹ của con, về sau chú sẽ bảo hộ cả hai mẹ con!”

“Cậu không hỏi xem nó là con ai sao?” Tình Không mắt chớm hồng, nhịn không được ra tiếng hỏi.

“Của ai không quan trọng, quan trọng, nó là con của em, Tình Không, của em cũng chính là của anh!” Việt Trạch nhớ tới lúc nhìn thấy cô trên máy bay mà sợ, sau khi rời Mĩ, chân cậu bị Hắc Ngân Thánh đánh bị thương, chờ cậu tĩnh dưỡng khỏe hẳn là sẽ sang Roma tìm cô.

Cậu biết cô ở bên người Lôi Â, cái tên đàn ông kia cũng không đối xử tử tế với cậu, thậm chí, hiện tại còn nghe được tin tức hắn ta sắp kết hôn.

Việt Trạch đến bây giờ còn may mắn, cậu cuối cùng cũng tìm được cô, có một số việc, Tình Không không nói cho cậu, nhưng cậu lại hiểu.

“Nhưng…., tôi không biết bản thân mình có thể buông tay hay không?!” Đối mặt với thâm tình của Việt Trạch, Tình Không không biết phải báo đáp sao.

Tình yêu, hiện tại đối cô mà nói là hy vọng xa vời, bởi vì người cô yêu đã tổn thương cô nhiều lắm rồi, cô đã không còn năng lực đi yêu bất luận người nào.

“Không sao, Tình Không, anh chờ em, chờ một ngày nào đó em yêu anh!”

Đây là lần thứ hai Việt Trạch nói với cô như vậy, cậu thích cô là chuyện của cậu, cậu đến bây giờ cũng không bắt ép cô phải đón nhận tình cảm của mình!

*******

Việt Trạch từ đó cứ sáng sớm ra ngoài trễ thì về, Tình Không vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, buổi sáng khi chưa tỉnh dậy thì có nghe tiếng cậu ta mở cửa ra ngoài, buổi tối khi cô đi ngủ cậu cũng còn chưa trở về.

Việt Trạch chăm sóc cô chu đáo lắm, chuyện gì cũng không làm cho cô làm, cậu mua cho cô những đồ bổ dưỡng tốt nhất, ngay cả quần áo cũng không để cô giặt.

Tình Không ở trên giường nằm lâu sẽ đứng lên ở phòng ở hoạt động, bọn họ ở nơi có chút ẩm ướt, Tình Không nhìn thức ăn trên bàn, đều là Việt Trạch trước khi ra ngoài chuẩn bị, cái bàn còn để lại lời nhắn, nói cho cô làm nóng lại hẵng ăn.

Tình Không khẩu vị vẫn không tốt lên, ăn vào là nôn, nhưng cũng không muốn ăn cấm, phản ứng duy nhất của cô giống mang thai là ngủ nhiều.

Cửa phòng Việt Trạch vẫn đóng, nhìn qua cũng biết có lẽ đã ra ngoài từ sáng sớm, Tình Không đẩy ra cửa phòng ngủ rồi đi vào, từ quần áo Việt Trạch mặc có thể nhìn ra, cậu ta luôn chú ý cầu kì, nhưng hiện tại, trên giường, tất cả đều là quần áo mặc qua, hỗn độn bẩn loạn.

Tình Không nhặt quần áo lên, đều là thực bình thường, cô đem này bẩn quần áo bỏ vào máy, chuẩn bị giúp cậu giặt, cô phát hiện trên quần áo còn có dính máu.

Tình Không bị dọa, sắc mặt tái đi, nhìn lại chính mình, không có chảy máu, vết này là của Việt Trạch?

Hành động của Việt Trạch mơ hồ nhưng cậu ta hiểu biết đúng mực, đến Trung Quốc hơn một tháng, chỉ trừ một tháng ở trong bệnh viện kia, bọn họ ở nơi này, Tình Không rất ít khi gặp cậu lúc ban ngày.

Cậu đang làm gì?

Tình Không ngơ ngác nhìn quần áo ngoài ban công, trong lòng trăm chuyện lo lắng không thể này giải thích, lúc này đây cùng cậu gặp nhau, Tình Không nhìn tổng cậu có điều gì đó thay đổi, nhưng trước sau cậu vẫn đối tốt với cô.

“Tình Không, anh về rồi đây!” Nghe được tiến người ngoài cửa trở về, Tình Không thu hồi suy nghĩ, chỉ thấy sau đó Việt Trạch đã tới bên cạnh cô.

“Em sao lại xuống giường? Không phải đã bảo em cứ nằm ngủ sao?” Việt Trạch nhìn thấy thân hình đơn bạc của cô, ánh mắt cô kì quái khi nhìn cậu, Việt Trạch vội vàng đi vào phòng, lấy một chiếc áo khoác cho Tình Không.

“Anh có mua cá trích cho em, bác sĩ nói cá trích tốt cho phụ nữ mang thai lắm!” Việt Trạch giơ cao gói đồ ăn lên, Tình Không dung ánh mắt hoài nghi nhìn cậu, “Anh định nấu nó sao?”

“Phải!” Việt Trạch cao hứng phấn chấn gật đầu, sau đó hưng trí đi vào trong lòng bếp, Tình Không cũng nhấc chân theo đi vào.

“Việt Trạch, anh có chuyện giấu em phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.