Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 138: Chương 138: Tưởng niệm thành tật




………………..

Lôi Ân thần thanh khí sảng rời đi, Tình Không ở trong lòng lại không ngừng mắng chửi hắn.

Lúc xuống lầu, Dịch Hàn vừa vặn đi qua, Tình Không nhìn hắn ta ôm King ra ngoài, cô nghi hoặc đi theo hắn hỏi, “Này, Dịch Hàn, anh bắt nó ôm đi nơi nào?”

Dịch Hàn nhìn Tình Không khoác một đầu thiển màu đỏ tóc dài, chỉ mặc nhất kiện mỏng manh váy ngủ đứng ở trước mặt hắn khi, hắn có chút mất tự nhiên đừng mở mặt, xa cách nói, “Điện hạ bảo tôi đem nó đi, cậu ấy nói không thể để cô ngược đãi nó nữa!”

“Hắn ta?” Tình Không tròn mắt, Lôi Ân đáng chết, khẳng định là đã biết King, nhưng là, cô ngược đãi nó lúc nào?

“Hừ!” Tình Không hừ nhẹ, King bị Dịch Hàn ôm trong tay hình như là luyến tiếc Tình Không, vươn hai móng vuốt muốn tóm tay cô, Tình Không không tóm lấy giống như lúc trước.

Dịch Hàn nhìn cô gái trầm tĩnh dưới ánh trăng, mày liễu loan loan, môi hồng răng trắng, hắn không khỏi ngây người nhìn.

“Dịch Hàn, tôi hỏi anh …..” Tình Không hỏi ra vấn đề trong lòng muốn hỏi, “Anh có biết Dịch Phong không? Chính là người hay đi bên cạnh anh trai tôi……”

Cô lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Hàn, lúc đó liền cảm thấy khí chất hắn và Dịch Phong rất giống, nói bọn họ là anh em thì…, Tình Không cho rằng rất có khả năng. Nhưng, nếu là anh em, vì sao lại vì hai người khác nhau bán mạng?

“Mộ tiểu thư, cô không nên biết nhiều như vậy!” Dịch Hàn nghe vậy tức khắc thay đổi sắc mặt, sau đó cung kính gật gật đầu với Tình Không, liền ôm King rời đi rất nhanh.

“Thật đúng là tảng băng!” Tình Không chống cằm bóng dáng rời đi của hắn ta, không thú vị nghĩ.

King một hồi đến bên người Lôi Ân tựa như tiểu thê, tự động lui thành một đoàn ngồi xỗm góc tường.

Lôi Ân thuần thú có thuật, sờ sờ bộ lông thật dài của nó, chỉ cần nghĩ đến Tình Không mỗi ngày đối gọi tàng ngao bằng tên của hắn, trán hắn lại thêm vài nếp nhăn.

“Tra Lý!” Lôi Ân đứng lên, hô một tiếng với bên ngoài, Tra Lý đã đi đến.

Lôi Ân hướng cằm với anh ta, Tra Lý lập tức hiểu ý, đem King bế đi ra ngoài.

“Hắc Ngân Thánh hai ngày này gặp những người nào?”

Lôi Ân dùng khăn ướt lau tay, tùy ý hỏi Dịch Hàn phía sau.

“Tính cảnh giác của Hắc Ngân Thánh rất cao, người chúng ta cử theo dõi căn bản nắm không được hành tung của hắn!” Dịch Hàn bởi vậy mà còn đụng độ với Dịch Phong.

“Bất quá, điện hạ, Phí Lạc Y Nam ở La Mã đang hoạt động, Sigmund Freud chết đi, hàng của chúng ta bị chặt đứt, lão lại tìm tới Thác Mã Tư!”

Thác Mã Tư cũng từng là kẻ thù của Tả Sâm, sau khi bị Mafia đánh bại, lão liền mai danh ẩn tích, hóa ra lại trốn hành động sau lưng các thế lực khác.

Tam Giác Vàng kia là nguồn cung cấp ma túy, Lôi Ân đã muốn buông tha, con trai của Sigmund Freud không biết tự lượng sức mình, phụ thân của hắn chết, chừa cho hắn một lời cảnh cáo, vậy mà còn muốn cùng Lôi Ân hắn đối địch sao?

“Vừa vặn! Thanh lí cả đám luôn một lượt!” Lôi Ân ném khăn ướt trong tay xuống, sau đó cầm súng ống trên bàn, nạp đạn, nhằm hồng tâm trên tường bắn đến —

*******

Cổ đức bảo

Một đạo bóng đen bám vào bên tai Thác Ni nói cái gì đó, chỉ thấy ông gật gật đầu, sau đó bám vào phía sau Tả Sâm nói, “Bá tước, bên ngoài có vị Hắc tiên sinh muốn gặp ngài!”

“Hắc tiên sinh?” Tả Sâm buông chén trà trong tay, mày kiếm chau lại.

Hắn tựa hồ đã muốn đoán được người đến là ai, dặn Thác Ni, “Mời vào đi!”

Hắc Ngân Thánh đơn độc một mình tiến đến, soát người xong, mới được đưa vào biệt thự nội, Tả Sâm ngồi ở trên sô pha, nhìn đến hắn đến, cười nói, “Khách quý đến thăm!”

Hắc Ngân Thánh cúi người, dáng vóc tiều tụy nói, “Thực mạo muội khi đến thăm nhà ngài!”

Lần trước đến La Mã, Hắc Ngân Thánh cùng Tả Sâm đã muốn từng gặp mặt một lần, so với Hắc Ưng, người em trai này của hắn ta…, Tả Sâm có điểm thưởng thức hắn, một đại địch thủ như thế này, hắn sinh tồn đến đến nay, dưới thế lực của Hắc Ưng, hắn thực có bản lĩnh!

“Mời ngồi!” Tả Sâm ra hiệu cho bảo tiêu lui ra, chỉ để lại Thác Ni.

Hai người ngồi đối diện, Hắc Ngân Thánh vững vàng tiếp nhận chén trà của Tả Sâm, nước nỏng khó cầm, lại được phóng tới trước mặt hắn.

Tả Sâm không khỏi tán thưởng một tiếng, “Công phu khá lắm!”

“Cái gọi là không có việc gì thì không trương đèn, người đứng dưới một người trên vạn người của Địa ngục môn- Ngân Đế, tới tìm ta có gì sao?” Tả Sâm hàm dưỡng cực cao, ông lãnh khốc khác với Lôi Ân, thời trẻ, cho dù là giết người, mặt ông đều mỉm cười.

“Ta biết Tả Sâm bá tước cùng anh trai của ta trong lúc đó từng có nhận thức với nhau, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn lật đổ hắn, cần ngài giúp!”

Hắc Ngân Thánh thành khẩn yêu cầu, hắn đời này cũng chưa từng cầu người, hắn thua Tình Không, nhưng không thể thua trận đấu quyền thế!

“Cậu tìm lầm người rồi, tôi chỉ là một lão già không quyền không thế lấy cái gì giúp cậu?” Tả Sâm thản nhiên cười, Hắc Ngân Thánh rõ như lòng bàn tay, nhưng Lôi Ân là con nuôi của ông, là người thừa kế ông chọn ra từ trăm vạn người, ông không thể không suy nghĩ cho nó.

“Ngài là nghĩa phụ của Lôi Ân, lời nói đối với cậu ta chắc chắn có phân lượng, nói thực, ta cũng muốn hợp tác với cậu ta, ta biết các người cũng muốn lấy mạng Hắc Ưng, không phải sao?”

Hắc Ngân Thánh muốn thuyết phục Tả Sâm, hắn biết rõ hắn không yêu cầu được Lôi Ân, nhưng mà hắn muốn thử.

Đọ súng lần đó, hắn và Hắc Ưng tranh đoạt đã từ trong tối chuyển thành ngoài sáng, ngày đó hắn cùng Lôi Ân đặt cược, nếu hắn thắng, hết thảy đều đã sẽ là của hắn.

“Lôi Ân nó có suy nghĩ riêng của nó, tôi sẽ đem ý tứ của cậu chuyển đạt lại, nó có nghe hay không, không phải tôi có thể khống chế được!”

Tả Sâm uyển chuyển cự tuyệt, làm cho Hắc Ngân Thánh nắm chặt quyền, hắn phút chốc đứng lên, làm cái bàn rung rung, Thác Ni tiến lên hai bước, Hắc Ngân Thánh lại cầm quyền, “Như vậy, ta trước cáo từ!”

Tả Sâm gật gật đầu, Hắc Ngân Thánh xoay người thời điểm lại đột nhiên nói, “Nghe nói,biệt thự của Tả Sâm bá tước có một vườn huân y thảo khá đẹp, ta có thể xem xét một chút không?”

Tả Sâm làm động tác cứ tự nhiên, Hắc Ngân Thánh vuốt cằm, theo hướng mà đi đến khuôn viên phía sau.

“Bá tước, để hắn xem sao?” Thác Ni thu hồi rảnh tay, cảnh giác nhìn hắn phương hướng ly khai, Tả Sâm lắc lắc đầu, “Hắn là muốn lợi dụng Mộ Linh đến thử ta!”

Hắc Ngân Thánh nhìn trước mặt này một mảnh màu tím hoa hải, chậm rãi hướng phía trước đi đến, hắn biết Mộ Linh tro cốt bị Tả Sâm di đi rồi, nơi này mới là của nàng gia, hắn cũng hiểu được.

“Tình Không……” Nhìn hoa màu tím, Hắc Ngân Thánh càng thêm nhớ thương cô gái áo tím kia.

Hắn vừa nghĩ đến cô, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện trước mặt hắn, thật sự như thấy được Tình Không!

Bóng dáng kia, sườn mặt nhỏ gày dưới ánh sáng mặt trời, Hắc Ngân Thánh không thể ức chế rung động trong lòng.

“Tình Không?” Hắn gọi cô, lao ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.