Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 189: Chương 189: Yêu lại một lần nữa




…………………

Hàn Húc cởi bao tay, kiểm tra rồi một chút vết thương trên mặt cô, ngay cả một người đàn ông như anh cũng muốn cười trừ, Tô Khuynh cái người phụ nữ kia xuống tay quả nhiên đủ ngoan độc.

“Đã qua hơn hai tháng, mặt của cô ấy đã qua thời điểm điều trị vàng rồi, rất khó khôi phục được nguyên trạng!”

Hàn Húc nhìn Tình Không như vậy, có chút khó giải quyết, da thịt của cô trước đó bị sưng nhiều, hơn nữa còn để trần, vi khuẩn xâm nhập, mặt của cô hủy thành như bây giờ chắc có liên quan đến tâm tình của cô.

Cô không muốn trị liệu, cũng không phẫu thuật. Đã không có trí nhớ, khuôn mặt này đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Bất quá, cũng không phải không có hi vọng…… Tôi sẽ thử xem đi, còn muốn cô ấy phối hợp!” Hàn Húc vuốt ve khuôn mặt phá tướng kia của Tình Không, có chút tiếc nuối nói.

Từ ngày đầu tiên biết cô khi cô ở bên cạnh Lôi Ân, mặc kệ là Lôi Ân hay Hắc Ngân Thánh, đều đã làm cho cô vết thương trùng trùng, vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp bị ép thành như bây giờ, khiến anh đau lòng.

Lôi Ân không thèm nhắc lại, ánh mắ thâm tìnht nhìn vào cô nhíu mày, hắn cứ như vậy nhìn cô, bồi thường những tổn thương hắn gây cho cô, mặc kệ cô thế nào, cô là người phụ nữ duy nhất hắn muốn!

Tình Không là bị một thứ gì ẩm ướt quét trên mặt làm cô bừng tỉnh, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy hai con vật lông trắng muốt ở bên, thỉnh thoảng liếm mặt và tay của cô, chúng mang màu trắng tự nhiên, Tình Không cảm thấy thực thân thiết, cô vươn tay sờ sờ vào bọn chúng, lại phát hiện đó là hai con tàng ngao!

Cô mở to hai mắt bật dậy, hai cái tiểu tử kia mắt rưng rưng nước như lấy lòng nhìn Tình Không, bộ lông mềm mại cọ thân thể của chúng vào cô, Tình Không nhìn động tác của chúng nó đáng yêu, không khỏi nở nụ cười.

Tàng ngao thật đáng yêu!

Nụ cười nhợt nhạt hiếm có kia làm cho Lôi Ân vừa mới vừa đi vào không khỏi xem ngây người, hồi lâu chưa từng thấy cô nở nụ cười với hắn, khi cô cười, hắn chẳng còn nhìn thấy nổi thứ khác, thiên địa vạn vật hầu như mất đi màu sắc.

Tình Không vươn thân mình ôm lấy con tàng ngao cái, nó vui vẻ ở trong lòng cô, tay Tình Không giống như vũ khí tốt nhất, vuốt ve hai cái, nó ngoan ngoãn ở bên cô.

Cô cố hết sức ôm nó, thân thể nó phì phì đè nặng lên bụng của cô, Lôi Ân đi tới, một bàn tay đã đem Sky từ trong lòng cô bỏ ra.

“Ngao ngao……” Sky bất mãn trừng mắt nhìn chủ nhân, Lôi Ân huýt sáo, chúng nó lập tức nhu thuận chạy đến chỗ góc tường đứng vững.

“Thích?”

Nhìn đến Tình Không trong ánh toát ra nghi ngờ, Lôi Ân đột nhiên ở cô rất gần, Tình Không vừa nhấc đầu, đôi mắt đen to chống lại đôi mắt màu hổ phách của hắn. Môi của hắn ở cách cô vài milimet, ngay cả hơi thở thở ra đều phun đến trên mặt của cô, Tình Không nghĩ mà sợ, nhìn trên mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra ý cười thản nhiên, một bàn tay hắn ôm thắt lưng của cô, tim Tình Không đập nhanh hơn một chút, sau đó nghe được hắn nói,“Tình Không, anh sẽ không ép em đâu, dùng trái tim cảm nhận đi, cảm nhận tình yêu anh dành cho em, được không?”

Hắn thương tiếc cô, đau lòng cô, hắn sẽ không đối với cô như trước, cô bây giờ, yếu ớt tựa như một đứa trẻ, cô cái gì đều không có, ngay cả một thân thể khỏe mạnh cũng không, nếu có một người toàn tâm toàn ý đối với cô, cô có thể cảm nhận.

Đã không có trí nhớ, hắn khiến cho cô một lần nữa yêu hắn!

Tình Không lập tức bị hút hồn bởi đôi mắt màu hổ phách của hắn, nghe bạc môi hắn thốt ra những lời kia, sủng nịch cùng thâm tình như vậy, đều làm cho cô cảm thấy tựa như ảo mộng.

Hắn nói yêu cô, yêu cô cái gì?

“Chúng ta trước kia quen nhau sao?” Cô thốt ra vài tiếng, mở miệng lại hỏi một vấn đề như vậy.

“Đúng, chúng ta biết nhau, anh trước kia làm nhiều chuyện khiến em tổn thương, cho nên em hiện tại quên anh, là trừng phạt ông trời muốn anh phải nhận, Tình Không, anh không cầu xin em tha thứ, nhưng đừng đẩy anh ra được không? Cho anh ở lại bên em, cho anh một cơ hội, anh sẽ không làm em đau lòng nữa!”

Giọng nói thuần hậu của hắn có sức hút giống như nam châm, hấp dẫn Tình Không, trong đầu có một giọng nói nói cho cô, đừng tới gần hắn!

Tình Không bị đau ôm đầu, Lôi Ân sợ hãi, lập tức im lặng, nhưng lẳng lặng ôm cô, nhìn khuôn mặt đau khổ của cô mà chẳng thể làm gì.

“Anh đi đi, anh đi…đi….” Tình Không trong tiềm thức kháng cự hắn, đẩy hắn ra, giống như hắn chính là nguyên nhân làm cho cô đau khổ, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, Lôi Ân đau lòng.

“Được, được, Tình Không, anh đi, em đừng như vậy ……” Lôi Ân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, hai con tàng ngao kia cũng chạy theo sau hắn, Lôi Ân lập tức gọi Hàn Húc tới.

“Tình Không! Nhắm mắt lại hít sâu, đúng rồi! Không có người nào sẽ lại tổn thương em đâu, đừng nên suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng cào lên mặt mình……” Hàn Húc giữ hai tay cô lại, Tình Không vừa rồi kích động, khi không thấy Lôi Ân, cô đầu sẽ không đau, trong lòng cũng sẽ không khó chịu.

“Anh là ai?” Nhìn người thanh niên tuấn tú nhã nhặn trước mặt, Tình Không cũng không bài xích anh ta.

“Anh gọi là Hàn Húc, về sau hội mỗi ngày em sẽ nhìn thấy anh, cho nên chúng ta trước mắt làm quen một chút đi!” Nụ cười trên mặt Hàn Húc làm cho Tình Không cảm thấy thực thoải mái, anh vươn tay ra, tay Tình Không bị anh giữ lấy, cô nhìn Hàn Húc cũng gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tốt lắm, chỉ cần anh có thể tiếp cận cô, sẽ có biện pháp chữa trị cho cô.

Hôm nay sau, Lôi Ân không xuất hiện trước mặt Lôi Ân nữa, lòng của cô thực bình tĩnh, thay đổi ở một nơi xa lạ, cô cũng không cảm thấy cô độc, bởi vì có hai tàng ngao nhỏ ở cùng cô, còn có mảnh vườn đầy huân y thảo kia.

Hàn Húc nói, huân y thảo kia tất cả đều là của Lôi Ân trồng, hắn mỗi ngày đều đứng ở địa phương rất xa nhìn cô, nhìn đến cô cười, hắn cũng sẽ cười, nhìn đến cô không vui, hắn cũng sẽ khó chịu.

“Tôi có thể đi ra ngoài sao?” Tình Không mắt thèm nhìn sau bên trong vườn kia phiến màu tím hoa hải, Hàn Húc mỗi ngày đều đã đến xem cô, đôi khi bồi cô nói chuyện phiếm, thừa dịp cô ngủ thời điểm lại cho cô bôi thuốc, nguyên bản thân thể của hắn thượng có chút bỏng, hiện tại này vết thương đã muốn chậm rãi đánh tan, biến thành phấn nộn, tân dài đi ra nộn thịt.

“Đương nhiên có thể, em là nữ chủ nhân của nơi này, muốn làm sao đều được!” Hàn Húc có tìm hiểu vài loại thuốc, còn chưa dám dùng trên gương mặt của cô, quá trình này sẽ rất đau, anh sợ cô chịu không nổi.

Tình Không nào biết anh suy nghĩ cái gì, nắm dây thừng của hai con tàng ngao đi xuống lầu. Khi còn ở Địa ngục môn, trừ bỏ Tử Y cùng Cầm di, cô tiếp xúc đều chỉ có một người, Hắc Ngân Thánh giam cầm tự do của cô, hiện tại cô giống như chú chim được thả khỏi lồng, chính là, tươi cười trên mặt còn chưa kịp hiện lên, người hầu dưới lầu đi qua khi nhìn thấy khuôn mặt kia của cô, như là nhìn thấy quỷ mà thét lên.

“A –”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.