CHƯƠNG 26. GIAO DỊCH
Lại là dùng tiền, con nhà giàu vung tiền như mưa luôn cho rằng tiền có thể mua được mọi thứ, kể cả tình cảm. Hàn Triết Si, cũng là như thế!
Tống Tử Hàm giận dữ, ***g ngực kịch liệt phập phồng, “Biến thái!”
Nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, người phía sau theo sát cậu.
Đẩy ra cửa thủy tinh, ra khỏi nhà hàng, cánh tay Tống Tử Hàm liền bị nắm chặt, lực độ mạnh đến kinh người, không cho cậu có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, Hàn Triết Si trực tiếp đem cậu kéo tới bên cạnh xe. Mở cửa, dùng sức đem Tống Tử Hàm đẩy vào ghế sau.
Vị trí của nhà hàng này tương đối cách xa trung tâm thành phố, trên đường Tử Kinh xe cộ lui tới không nhiều lắm, lối đi bộ dưới đèn đường mờ nhạt cũng chỉ là ngẫu nhiên đi qua một đôi tình lữ.
Tống Tử Hàm bị Hàn Triết Si áp dưới thân thể, cửa xe không đóng, một nửa thân thể trên ghế xe, chân còn lộ ở bên ngoài. Không đợi Tống Tử Hàm giãy dụa, bá đạo cường thế hôn lên. Hàm răng đụng hàm răng, đầu lưỡi đảo qua mỗi một chỗ trong miệng, thuần thục mà ngậm lấy lưỡi của cậu, Tống Tử Hàm bị hắn hôn đến thở gấp. Thân thể đè nặng dưới thân thể của hắn không thể động đậy, bị ép thỏa hiệp.
Triền miên giằng co hồi lâu, thời điểm tách ra, môi Tống Tử Hàm sớm đã bị hôn đến sưng đỏ, hô hấp gấp rút, không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ thấy môi đau nhức. Khóe mắt xẹt qua chất lỏng ấm áp, trượt vào tóc mai.
Có lẽ là đau, có lẽ là ủy khuất.
“Anh đến cùng muốn cái gì trên người của tôi?” Đây là Tống Tử Hàm hỏi, hỏi đến vô lực, con mắt nhìn Hàn Triết Si vài phần trống rỗng.
Hô hấp nặng nề, phả lên trên mặt đều cảm thấy ấm áp, “Em cũng biết, ta muốn chính là cái gì.”
Tống Tử Hàm đưa cánh tay nặng nề đặt lên trán, che giấu một đôi con mắt đỏ lên, trên môi vẫn là lửa nóng đau nhức, đã qua thật lâu, gian nan mở miệng, “Cầu anh, buông tha tôi.”
Hàn Triết Si có chút giật mình sững sờ, cậu dùng ngữ khí đau khổ cầu khẩn, để cho hắn buông tha cậu.
Trạng thái tinh thần đạt đến cực hạn, Tống Tử Hàm còn nói, thanh âm rất nhỏ, gần như nghe không rõ, “Đừng tới gần tôi nữa, cầu anh…”
Hàn Triết Si hai tay chống ở hai bên tai của cậu, gằn từng chữ: “Em đến cùng có hiểu chính mình đang nói cái gì không?”
Giơ tay lấy ra cánh tay Tống Tử Hàm đặt trước mặt, Tống Tử Hàm lực độ không đủ, tay bị đẩy ra liền đem mặt hướng sang một bên, Hàn Triết Si đem mặt của cậu quay lại, “Nhìn ta, ta muốn em nhìn thẳng vào mắt ta nói lại câu em vừa nói!”
Cũng chỉ là cường hành đem mặt của cậu quay lại mới nhìn đến đôi mắt tích đầy nước kia, cậu một mực kìm nén. Hàn Triết Si đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt cậu, “Em khóc cái gì?”
Tống Tử Hàm nghẹn ngào, đẩy ra tay của hắn, lao ra một câu, “Đừng đụng vào tôi!”
Hàn Triết Si con mắt bén nhọn nhìn Tống Tử Hàm dường như bị kinh hách, lời nói cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra, “Em mới vừa nói chính là rất nghiêm túc?”
Tống Tử Hàm nhìn ánh mắt của hắn, yết hầu nghẹn ngào, nói chuyện đều lộ ra gian nan, “Rất nghiêm túc! Tôi muốn có sinh hoạt của người bình thường, cho nên, cầu anh, đừng đến gần tôi nữa!”
Hàn Triết Si cũng nhìn câụ, ngữ khí không cho thoả hiệp, “Đã là đồ vật mà ta muốn, nhất định phải đạt được.”
Tống Tử Hàm nhắm lại hai mắt, mi mỏng khẽ run, thanh âm đều run rẩy, “Cho nên, tôi cho anh.”
“Em cho rằng, ta muốn chính là cái gì?”
Còn có thể là cái gì? Tống Tử Hàm mở mắt ra, hai tay run nhè nhẹ khoác lên cổ hắn, nặng nề hôn lên, thanh âm có chút châm chọc, “Anh muốn không phải là cái này sao? Cho nên, tôi cho anh, từ nay về sau, anh cách tôi xa một chút.”
Túm lấy cổ áo Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si thả chậm ngữ khí, “Là em nói, cũng đừng hối hận.”
Nguyên lai, thật sự chính là vậy.
Hàn Triết Si ly khai khỏi người Tống Tử Hàm, đứng tại bên ngoài cửa xe, nhìn Tống Tử Hàm còn nằm trên ghế, “Đứng dậy.”
Tống Tử Hàm chống tay ngồi dậy, Hàn Triết Si nắm tay của cậu, sau đó dùng sức đóng cửa xe lại, mang theo Tống Tử Hàm đi đến bên kia đường cái.
Tống Tử Hàm giãy giụa, “Đi đâu vậy?”
Hàn Triết Si dừng bước, từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu tại trên môi của cậu trùng điệp hôn lên “Em không phải nói muốn cho ta, như thế nào, còn chưa bắt đầu làm đã hối hận?”
Tống Tử Hàm trong nội tâm phát lạnh, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Đi.”
Hàn Triết Si lôi kéo cậu tiếp tục đi, tới một khách sạn, tại quầy đăng ký lấy chìa khóa liền trực tiếp đi lên lầu.
Mở cửa, tiến vào phòng, Hàn Triết Si buông lỏng tay Tống Tử Hàm, đưa tay cởi cúc áo sơ mi, nhìn Tống Tử Hàm đang bất động, nói một chữ, “Cởi.”
Tống Tử Hàm đương nhiên minh bạch, đã đến nước này, cũng đã không còn khả năng quay đầu lại, có lẽ, qua hôm nay, cậu có thể thoát khỏi hắn rồi, có thể sống cuộc sống của người bình thường.
Đôi tay run rẩy cởi ra cúc áo, Tống Tử Hàm ngẩng đầu nhìn đến Hàn Triết Si áo đã cởi, lộ ra nửa người bên trên trắng nõn trơn bóng, tim đập càng thêm khẩn trương. Tay của cậu còn dừng lại ở cúc áo thứ ba, Hàn Triết Si đã tiến lại gần, vân vê cái cằm Tống Tử Hàm, cúi đầu hôn lên.
Giường ở ngay bên cạnh, Hàn Triết Si chỉ nhẹ nhàng đẩy, Tống Tử Hàm liền ngã xuống. Rồi sau đó đi lên chính là gương mặt tinh xảo của Hàn Triết Si, sau đó lại là nụ hôn như phô thiên cái địa. Triền miên lửa nóng, như muốn đem đối phương nuốt vào.
Một bên hôn, một bên thò tay cởi cúc áo Tống Tử Hàm còn chưa cởi hết, bỏ đi áo, nửa thân trên hai người dán lại không hề vướng víu. Nụ hôn mập mờ dọc theo cái cằm xuống, lưu luyến tại hầu kết, lại vấn vương xương quai xanh.
Thân thể càng ngày càng nóng, yết hầu khát khô, lửa dục đốt người.
Mỗi một địa phương Hàn Triết Si hôn qua đều để lại một mảnh ửng đỏ, còn có vệt nước như ẩn như hiện, cùng với giao triền ái muội, tăng thêm vài phần tình sắc.
Giải khai dây lưng, cởi ra vật cuối cùng che lấp, thân thể hai người liền hoàn toàn quấn một chỗ. Tống Tử Hàm hai mắt mê ly hiện ra vài phần thủy sắc, ánh mắt mông lung, nam nhân xinh đẹp trên người cậu thô bạo càn quét.
Rõ ràng, là yêu thích người kia, kết quả, thứ người kia muốn chỉ là thân thể của cậu.
Có lẽ, có lẽ, giải thoát như vậy cũng tốt.
Đóng chặt hai chân lại bị Hàn Triết Si ép mở ra, tiếp theo ở phía sau chính là một trận đau nhức, bị ngoại vật xâm nhập, như bị xé rách. Đau nhức mãnh liệt vẫn còn tiếp tục, theo hắn không ngừng ra vào, đau đớn không ngừng tăng lên, thẳng đến bất tỉnh, mất đi tri giác.
Đây chính là hắn muốn …
Ngày hôm sau thời điểm tỉnh giấc, ngoài cửa sổ rọi vào ánh sáng chói mắt, Tống Tử Hàm chống giường ngồi xuống, toàn thân đau nhức, chỉ cảm thấy tựa như động một chút xương cốt liền rã rời. Chăn mỏng nguyên bản che ở trên người theo ngực chảy xuống, lộ ra ***g ngực rải đầy dấu hồng.
Trong phòng chỉ có Tống Tử Hàm, người kia đã sớm đã đi.
Cũng tốt, tối thiểu sẽ không xấu hổ.
Cuối cùng cũng đã kết thúc, Hàn Triết Si đã nhận được thứ hắn muốn về sau sẽ không lại tới quấy rầy sinh hoạt bình thường của cậu.
Nhặt lên y phục mặc vào, Tống Tử Hàm chịu đựng toàn thân đau nhức ra khỏi phòng, lúc này đã là 10h sáng.
Gọi taxi, về đến nhà, Ngô Thiến Linh lại truy vấn chuyện ngày hôm qua, Tống Tử Hàm một câu cũng không nói, liền đem mình nhốt vào gian phòng. Thanh âm khàn khàn, không muốn nói chuyện, cũng không biết nói cái gì.
Ngô Thiến Linh dừng bước trước cửa gian phòng nhi tử, thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này, cũng không biết làm sao vậy?”
Tống Kiến Hổ lộ ra thập phần bình tĩnh, “Có thể là gặp chuyện không vui, ngươi lại để cho nó yên tĩnh trong chốc lát, qua một hồi thì tốt rồi.”
Ngô Thiến Linh đi đến bên cạnh Tống Kiến Hổ ngồi xuống, uống một hớp nước, lại thở dài một hơi, “Ta xem cái dạng này, sợ là xem mắt ngày hôm qua không có tin tức rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua rèm cửa màu xanh lá hiện lên lục quang trên mặt đất. Người trên giường đang đắp chăn, cuộn lấy thân thể, rõ ràng ngày hôm qua bị hắn không hề tiết chế mà dày vò, trên người đau đớn không ngớt, nhưng đau nhất lúc này lại là tim.