Tổng Tài Rất Phúc Hắc

Chương 21: Chương 21:  Họp Lớp




CHƯƠNG 21. HỌP LỚP

Trong nội tâm không hiểu cảm khái, không nghĩ tới hữu duyên như vậy, chỉ là Tống Tử Hàm nhận ra hắn, Hạ Minh Hiên nhưng chưa từng thấy qua cậu. Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, thời điểm ánh mắt dời ra bên ngoài, Tống Tử Hàm còn chứng kiến một người, ngay từ đầu có chút khiếp sợ, bất quá lập tức không còn thấy bất ngờ nữa. Ngoài cửa sổ cách đó không xa có một thanh tú thiếu niên, là người năm đó Hạ Minh Hiên thổ lộ, cậu ấy thẳng tắp mà nhìn vào quán cafe, ánh mắt một mực rơi vào thân ảnh bận rộn trong quán. Trong mắt lộ ra cảm xúc khó đoán, giống như lo lắng, lại giống như vui mừng.

Lúc Hạ Minh Hiên bưng coffee tới, Tống Tử Hàm chỉ vào bên ngoài nhắc nhở nói: “Bên ngoài giống như có người tìm ngươi.”

Hạ Minh Hiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy được đám người tới lui, cũng không có thấy người quen nào. Tống Tử Hàm cũng không thấy được  thanh tú nam sinh nữa, có lẽ người ta vốn chỉ muốn ở bên ngoài nhìn, nhìn thấy là tốt rồi?

Tống Tử Hàm nói: “Thực xin lỗi, lầm rồi.”

Hạ Minh Hiên chỉ là cười nhạt một tiếng, rồi sau đó đem coffee bưng xuống đặt ở trên bàn Tống Tử Hàm, lễ phép nói một câu, “Chậm rãi dùng .”

Hạ Minh Hiên đi rồi, Tống Tử Hàm lại hướng mặt nhìn ra ngoài, thanh tú thiếu niên lại xuất hiện, chắc hẳn cậu ấy mới vừa rồi là trốn đằng sau cây cột đi, vì không muốn Hạ Minh Hiên trông thấy.

Có lẽ, là thật tâm yêu nhau mới có thể quan tâm như vậy.

Đỗ Hiểu Vân nói nam nhân cùng nam nhân đều dựa vào *** mà thành lập quan hệ, Tống Tử Hàm không hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Hạ Minh Hiên cùng thanh tú nam hài đã để cho cậu thay đổi cách nhìn.

Hoàng hôn, hai cái thiếu niên đối mặt ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, giống như cả thế giới này chỉ có đối phương. Khi đó, Tống Tử Hàm liền nghĩ, có lẽ, đó chính là chân ái, của những người đồng giới.

Chuông điện thoại di động vang lên, là Hàn Triết Si gọi tới.

Tống Tử Hàm đưa di động tới tai, ngay từ đầu không nói lời nào, bởi vì hắn biết rõ bá đạo tổng tài nhất định sẽ nói trước.

“Ở nơi nào?”

Quả nhiên, chỉ có hắn mới có loại ngữ khí này. Tống Tử Hàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đát, thanh tú nam hài đã không thấy, “Tại G thị.”

“Không có việc tới đó làm gì?” Ngữ khí lười biếng, thanh âm cũng có chút ít biến hóa.

“Họp lớp.” Tống Tử Hàm cầm lấy thìa quấy quấy cốc coffee, thời điểm thìa đụng phải thành cốc vang lên âm thanh lanh canh.

“Lúc nào kết thúc, ta đi đón em.”

Từ K thị đến G thị phải đi hai giờ xe, hắn nói muốn tới đón cậu, Tống Tử Hàm cười khổ, “Ngày mai mới trở về, ta bắt xe được rồi.”

“Ân.”

Thanh âm bên trong điện thoại có chút không giống với bình thường, Tống Tử Hàm nghĩ nghĩ mới hỏi: “Giọng anh làm sao vậy?”

“Cổ họng đau nhức.”

“Nha.” Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua cốc coffee, “Không có việc gì ta tắt điện thoại đây.”

Nói xong, đè xuống nút kết thúc trò chuyện, Tống Tử Hàm mới thở dài một hơi, cùng hắn gọi điện thoại là một loại áp lực, mỗi một lần đều khẩn trương, sau khi cúp điện thoại cần phải bình phục lại trái tim vừa rồi vì khẩn trương mà nhảy lên kịch liệt.

Lần đầu tiên họp mặt sau khi tốt nghiệp người đến nhiều hơn phân nửa, còn có một số người đang ở nươc ngoài cùng một số người đang ở khá xa không tới được.

Hơn hai mươi người một chỗ ăn cơm, trò chuyện công tác của từng người. Có người vui mừng có người lo, ngắn ngủn mấy tháng, có mấy người đã đổi hai công ty, hoặc là bởi vì hoàn cảnh công tác quá kém, hoặc là bởi vì thường xuyên tăng ca chịu không được. Có một số người tìm được một phần công tác rất tốt, giống như Tống Tử Hàm ký được hợp đồng năm năm, còn có một số người còn đang học bằng thạc sỹ, bởi vì trước kia kỳ thi đại học không thể thi đậu trọng điểm mà vào kim đại, không muốn học lại cho nên theo kim đại ngay từ đầu sau đó học tiếp thạc sỹ, hiện tại thi đậu coi như là trong nội tâm đã tốt hơn rồi. Trong đám bạn học đến tụ hội có hai người đã kết hôn, hôm nay tới cũng dẫn theo một nửa của mình đi cùng.

Tống Tử Hàm tại thời còn học sinh được đánh giá là trầm mặc ít nói, tính cách như vậy không phải nổi loạn cũng không giống mọt sách, cho nữ hài tử ấn tượng bên ngoài tao nhã bên trong ổn trọng, nhưng là hiện tại còn chưa có nữ sinh nào có thể được cậu ái mộ.

Thời điểm tại K phòng, một bạn học nữ đã từng thổ lộ với Tống Tử Hàm sau khi đã uống mấy lon bia, cứ tới gần Tống Tử Hàm, đem nam sinh nguyên bản ngồi bên cạnh Tống Tử Hàm đẩy ra.

Tống Tử Hàm ngồi ở chỗ kia bất động thanh sắc, nữ hài nhìn bên mặt Tống Tử Hàm “Ta nói, Tử Hàm, ngươi đến cùng thích loại nữ nhân thế nào?”

Tống Tử Hàm uống một ngụm bia, “Không nói rõ được, xem duyên phận a.”

Lại là câu nói kia, xem duyên phận, nhưng là Tống Tử Hàm ngươi biết rõ cái gì gọi là duyên phận sao? Nếu như trong nội tâm đã coi trọng một người, như vậy cái gọi là duyên phận ở nơi nào?

Nữ hài uống say hiển nhiên có chút thần trí không rõ, tựa đầu ở trên vai Tống Tử Hàm, khóc nói: “Ngươi nói, ta có phải sẽ không ai muốn hay không? Mẹ của ta lại bắt ta đi xem mắt, nhưng là ta căn bản không muốn đi, nàng dựa vào cái gì cho rằng ta phải đi xem mắt mới tìm được bạn trai, chẳng lẽ nàng cho rằng nữ nhi của nàng kém như vậy sao, ngươi nói, phải hay không, ta phải hay không rất tệ?”

Nữ hài uống say dùng nắm đấm đánh lấy Tống Tử Hàm, Lâm Gia Khỉ tới kéo nàng ra, nói: “Tiểu Linh, đừng như vậy!”

Tống Tử Hàm chân tay có chút luống cuống, cũng may bạn cùng phòng trước kia tới kéo Tống Tử Hàm nói: “Tử Hàm, ra, hát một bài cho mọi người nghe, đã rất lâu không có nghe ngươi ca hát.”

Tống Tử Hàm nhìn cô bé kia, kỳ thật cậu cũng hiểu tâm trạng của nàng, Ngô Thiến Linh cũng đã an bài hai lần xem mắt cho cậu. Không phải là cha mẹ nghĩ con gái của mình không ưu tú, mà là lo lắng con gái của mình kết hôn muộn mà thôi.

Hát một ca khúc, điện thoại đặt ở trong túi quần Tống Tử Hàm lại vang lên, là bá đạo tổng tài, Tống Tử Hàm không tiếp, bởi vì hoàn toàn có thể dùng lý do KTV quá ồn không nghe thấy tiếng chuông như vậy để đỡ cho nguyên nhân vì cái gì không nghe.

Điện thoại liên tục vang lên ba lượt, Tống Tử Hàm đều không để ý đến. Tiếp tục cùng mấy bạn cùng phòng trước kia trêu đùa, đánh bài. Tống Tử Hàm không giỏi đánh bài, tất cả mọi người đều biết, trước kia tại ký túc xá, bốn người đánh luôn là Tống Tử Hàm thua nhiều nhất. Bây giờ vẫn là Tống Tử Hàm.

Tụ hội đến đêm khuya mới chấm dứt, khi đó tất cả mọi người đã rất mệt.

Cuối cùng quyết định đi khách sạn ngủ một đêm, ngày mai mới trở về.

Sáng sớm hôm sau, Tống Tử Hàm tỉnh lại, nhìn trên điện thoại di động biểu hiện ba cuộc gọi nhỡ, câu lên khóe môi, người kia có thể hay không giận điên lên? Hắn chính là hiếu thắng bá đạo như vậy.

Thời điểm bắt xe trở lại K thị, chuông điện thoại di động lại vang lên, nếu còn không tiếp, Tống Tử Hàm biết rõ chính mình lần sau nhìn thấy hắn nhất định sẽ rất thảm, cho nên nhận điện thoại.

Trong điện thoại người kia không có thanh âm lạnh lẽo hỏi vì cái gì không nghe, thấy được cuộc gọi nhỡ vì sao không gọi lại. Thanh âm người kia so với ngày hôm qua càng thêm trầm thấp, có chút khàn khàn, hắn ngày hôm qua nói là vì cổ họng đau.

“Ta cảm mạo.” Ngữ khí như một tiểu hài tử, thanh âm khàn giọng được có chút khoa trương, cho nên Tống Tử Hàm thật sự tin tưởng hắn bị cảm mạo.

Cổ họng đau thường là triệu chứng của cảm mạo, Tống Tử Hàm hỏi: “Uống thuốc chưa?”

“Chưa.”

“Đi bác sĩ chưa?”

“Chưa.”

Cũng không phải tiểu hài tử, bị cảm mạo còn không biết đường tìm thuốc uống, không có thuốc thì đi khám bác sỹ! Tống Tử Hàm nhìn nhìn ngoài của sổ xe, cố ý nói: “Không đi bác sĩ không uống thuốc cũng không có sao, nếu tốt có thể hình thành kháng thể.”

“Tới chiếu cố ta.” Thật đúng là không biết xấu hổ! Cảm mạo còn bắt người ta đặc biệt đến chiếu cố!

“Ta đang trên xe.”

“Sau khi trở về thì tới.”

Người ta còn chưa có đáp ứng muốn đi hay không!

Nhưng là, xem tình hình của hắn, Tống Tử Hàm xuống xe liền trực tiếp bắt bus đi tới nhà Hàn Triết Si. Chỗ ở của Hàn Triết Si là khu biệt thự cao cấp Helen, Tống Tử Hàm là lần đầu tiên đến, địa điểm là Hàn Triết Si vừa mới nói trong điện thoại.

Đứng trước cổng chính toà biệt thự ấn chuông cửa, mở cửa chính là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc bộ quần áo của công ty dọn dẹp nhà cửa, xem ra là người làm Hàn Triết Si thuê.

Đi một đoạn đường là đến cửa chính, người làm dẫn Tống Tử Hàm tới liền vội vã rời đi. Tống Tử Hàm nhìn cánh cửa màu trắng kiểu dáng Châu Âu, đưa tay ấn chuông cửa.

Mở cửa là Hàn Triết Si, sắc mặt có chút khó coi, cho nên thật sự là cảm mạo, “Em đã đến rồi.” Thanh âm khàn khàn, nghe là biết cổ họng đang rất đau.

Tống Tử Hàm còn chưa mở cửa, Hàn Triết Si thân thể liền toàn bộ nghiêng tới, đem toàn bộ sức nặng đặt trên người Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm đỡ lấy vai của hắn, “Này, anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.