CHƯƠNG 41. QUÀ SINH NHẬT
Thật vất vả đợi đến ngày sinh nhật của Tống Tử Hàm, Ngô Thiến Linh nghĩ ra đủ trò muốn tác hợp Đỗ Bái Thanh cùng Tống Tử Hàm.
Thổi nến, bụng vẫn còn no, lại ăn thêm bánh ngọt. Ngô Thiến Linh liền đề nghị đánh bài, nếu ai thua sẽ bị trừng phạt. Còn phân ra tổ, Ngô Thiến Linh cùng Tống Kiến Hổ một tổ, Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh một tổ.
Trong hai tổ, chỉ cần có một người thua, cả tổ liền thua.
Vợ chồng Tống gia thường xuyên cùng hàng xóm láng giềng đánh bài, đương nhiên so với hai thanh niên trẻ tuổi đánh quen tay hơn. Hai ba ván liền đem hai thanh niên đánh cho hoa rơi nước chảy. Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh khả năng thua là trăm phần trăm.
Phương pháp trừng phạt cũng đã được Ngô Thiến Linh suy nghĩ kỹ, Đỗ Bái Thanh phải uy Tống Tử Hàm ăn bánh ngọt, hay Tống Tử Hàm phải cõng Đỗ Bái Thanh,…
Tống Tử Hàm như trước không yên lòng, hôm nay là sinh nhật của mình, mọi người vì muốn ăn mừng đã chuẩn bị nhiều như vậy, tự nhiên không thể nói đi là đi. Nhưng tâm sớm đã không còn ở nơi này rồi.
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường nhiều lần, đã đến mười một giờ rồi, sớm đã qua mười rưỡi.
Thẳng đến mười một rưỡi, Ngô Thiến Linh mới nói đã không còn sớm, nên đi nghỉ ngơi. Dù sao ngày mai không được nghỉ, tất cả mọi người còn phải đi làm.
Ngô Thiến Linh cùng Đỗ Bái Thanh ở bên ngoài phòng khách thu thập tàn cuộc. Tống Tử Hàm tiến vào phòng, nhìn điện thoại một chút, chỉ có một cuộc gọi nhỡ, nhấn nút gọi lại.
Không có tiếp điện thoại của hắn, cũng không có đúng mười rưỡi xuống lầu, người kia nhất định sẽ tức giận a.
Đối phương nhận điện thoại, nghe ngữ khí mới biết được, không có tức giận.
Đầu dây bên kia nói: “Nếu đi được thì cứ tới đây, anh tại địa điểm năm năm trước chờ em.”
Là ký túc xá sinh viên.
Tống Tử Hàm đi, cầm di động một đường chạy đến, thời điểm đuổi tới, ngay cả mình cũng không xác nhận Hàn Triết Si đến cùng có phải thật sự ở bên trong hay không.
Đưa tay liền gõ cửa, cửa mở. Gương mặt xinh đẹp ngay lập tức xuất hiện trước mắt, đón lấy, trên cánh tay bị một cỗ lực cầm chặt, thân thể bị kéo vào trong. Sau đó, cửa đóng lại, trên người bị một thân thể đè ép lên, phía sau lưng chống lên cửa. Hết thảy đều quá đột ngột, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Hàn Triết Si chặt chẽ ôm lấy Tống Tử Hàm, Tống Tử Hàm vừa rồi một đường chạy tới, ngực vẫn còn phập phồng, trong miệng còn thở gấp.
Qua 12 giờ liền chưa tính là đêm giáng sinh, qua 12 giờ liền chưa tính là Tống Tử Hàm sinh nhật.
Còn kịp, Hàn Triết Si nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thời gian vừa khéo, nói xong những lời này, thời gian trên điện thoại di động vừa vặn biểu thị 12 giờ.
Tống Tử Hàm khóe môi cong lên nụ cười, đưa tay vòng ra ôm tấm lưng Hàn Triết Si, càng tới gần hắn một chút.
Đây là lần thứ hai cùng Tống Tử Hàm mừng sinh nhật, gian nhà trọ được Hàn Triết Si dùng giá cao thuê xuống, sau năm năm đồ vật bên trong cũng không thay đổi nhiều, vài ngày trước tìm người tới quét dọn, mới có thể dùng.
Lần này không có bánh sinh nhật, nguyên bản Hàn Triết Si tại trong nhà hàng chuẩn bị tiệc sinh nhật, hai người sinh nhật. Mà Tống Tử Hàm không có đến, cho nên hết thảy đều không có cơ hội thể hiện.
Vốn muốn cho cậu một kinh hỉ, ai ngờ, lại là một kết cục như vậy.
Hàn Triết Si cố ý đi mua lễ vật, trong hộp nhung màu xanh đậm, mở ra liền là một đồng hồ bằng vàng sáng bóng. Tống Tử Hàm nhìn đồng hồ trong hộp, nhếch môi, không nói lời nào.
Hàn Triết Si nhìn cậu, giơ tay lên búng trán của cậu, “Như thế nào, choáng váng?”
Có lẽ là vui vẻ, không nghĩ tới Hàn đại tổng tài bá đạo không nói đạo lý cũng sẽ tặng đồ cho người khác, có lẽ là ngượng ngùng, cảm thấy đồ đạc quá quý trọng không dám nhận.
Thấy Tống Tử Hàm không có động tĩnh, Hàn Triết Si cầm lấy khối đồng hồ, cầm lên tay trái của cậu, đem đồng hồ đeo vào.
“Nói xem nào, đến cùng có thích hay không?” Hàn Triết Si nhìn cậu hỏi.
Tống Tử Hàm gật đầu “Nhìn rất đẹp.” Người ta hỏi chính là ngươi có thích hay không!
Không phải vì cái này bề ngoài quý báu, mà là lần đầu tiên được hắn tặng quà. Nếu hắn đưa chẳng qua chỉ là một vật bán ven đường, cậu cũng cảm thấy yêu thích.
Hàn Triết Si nhìn cậu bộ dạng ngơ ngác, khẽ cười một tiếng, đứng dậy xuất ra một chai rượu đỏ, là vừa rồi mang từ khách sạn ra. Một bàn đồ vật không động vào cái gì, chỉ cầm đi một chai rượu.
Lấy hai cái ly đế cao, một đưa cho Tống Tử Hàm, sau đó ngồi dưới đất uống rượu. Tình huống giống như năm năm trước, uống rượu, Tống Tử Hàm tửu lượng không tốt ý thức mông lung, sau đó liền xảy ra quan hệ.
Một ly rượu đỏ, Tống Tử Hàm ngửa đầu liền uống vào, Hàn Triết Si bưng một chén rượu, nhìn cậu uống, rõ ràng tửu lượng nát như vậy còn dám uống ngụm lớn.
Uống mấy chén, Tống Tử Hàm đôi má đỏ hồng nhìn Hàn Triết Si, bốn mắt nhìn nhau, sau đó, Tống Tử Hàm cúi đầu, nhìn đồng hồ trong tay trái lóe sáng, mượn tửu lượng, rốt cục có dũng khí nói ra suy nghĩ vừa rồi, “Về sau đừng mua đồ vật mắc như vậy, em không thích.”
Hàn Triết Si mặt hắc, vậy mà uống rượu rồi mới nói thực ra là không thích?! Phải biết đây là Hàn đại tổng tài lần đầu tiên phí nhiều tâm tư như vậy đi mua lễ vật!
Tống Tử Hàm không để ý đến Hàn Triết Si, cầm ly tự rót một chén rượu cho mình, ngửa đầu liền uống xuống. So với năm năm trước trúc trắc, cậu hiện tại càng thêm thoải mái.
Có lẽ là quyết định cùng với Hàn Triết Si một chỗ mới bắt đầu thoải mái, bởi vì đã không sao cả rồi. Nếu uống say, hắn muốn thế nào, tuỳ hắn xử trí. Không cần lo lắng những chuyện trước kia.
Tống Tử Hàm uống say, đôi má đỏ hồng thêm vài phần, khuôn mặt muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu mê người.
Cậu cầm ly, nhìn Hàn Triết Si đối diện, hơi mở miệng, “Triết Si…”
Hàn Triết Si không đáp lại, thẳng tắp nhìn cậu, xem cậu sẽ có hành động gì.
Tống Tử Hàm buông ly xuống, đứng lên, lung la lung lay mà đi đến bên cạnh Hàn Triết Si, chậm rãi khoác hai tay lên bả vai Hàn Triết Si, đem mặt tại trên vai của hắn cọ xát, “Anh như thế nào không để ý tới em.”
Hàn Triết Si thả ly trên tay xuống, có chút dịch chuyển thân thể, đỡ lấy bờ vai của cậu, nhìn bộ dáng đáng yêu khi say của cậu. Tống Tử Hàm một đôi con mắt ngập nước chiếu đến Hàn Triết Si, nỉ non nói: “Triết Si, anh như thế nào không để ý tới em?”
Hàn Triết Si giơ tay lên vuốt gương mặt của cậu, “Anh không có không để ý tới em.” Như là đang dỗ tiểu hài tử.
Tống Tử Hàm nhào vào trong ngực Hàn Triết Si, hai tay ôm sát eo của hắn, đem đầu hướng trên người của hắn cọ, Hàn Triết Si câu lên khóe môi, vuốt ve mái tóc mềm mại, Tống Tử Hàm như vậy cũng rất thú vị.
Hàn Triết Si cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn, sâu kín nói: “Mới một chiếc đồng hồ em liền cảm động đến muốn yêu thương nhung nhớ, có phải quá kém cỏi rồi hay không?”
Tống Tử Hàm luôn biết kiềm chế bản thân vừa rồi ngay từ đầu đã tự rót rượu, chính là vì mượn tửu lượng để có thêm can đảm nói yêu thương nhung nhớ, những điều này, Hàn Triết Si đều xem thấu.
Tống Tử Hàm hơi hơi nhắm mắt lại, môi tại cổ của hắn di chuyển, hai tay tại sau lưng của hắn nhẹ vuốt, có lẽ Hàn Triết Si quá lâu không có phản ứng, “Vì cái gì không quan tâm em, là đối với thân thể của em chán ghét rồi sao?”
Hàn Triết Si trầm mặc một lát, vuốt mặt của cậu nói: “Em suy nghĩ nhiều quá.”
Hàn Triết Si đem môi chuyển qua bên tai của cậu, ái muội nói: “Em là của anh.”
Đã là của ta, đồ đạc của ta như thế nào lại chán ghét.
Nghe xong lời này, Tống Tử Hàm ý thức mơ hồ nâng người lên, ngửa đầu hôn khoé môi Hàn Triết Si, nhu hòa không dám hôn sâu. Sau đó đưa tay cởi cúc áo Hàn Triết Si, cho dù uống say rồi, hai tay vẫn sẽ run rẩy. Giải khai mấy khỏa cúc áo phía trên, liền đem bàn tay của mình với vào, vuốt ve làn da của hắn, đã làm mấy lần, cậu nhớ rõ, Hàn Triết Si chỗ đó rất mẫn cảm.
Hàn Triết Si còn chưa có đáp lại, Tống Tử Hàm uống say bắt đầu không biết làm sao, hôn lên môi Hàn Triết Si, chỉ là chuồn chuồn lướt nước hôn một chút, một đôi mắt ngậm nước, ghé sát vào bên tai Hàn Triết Si nói khẽ: “Triết Si, muốn em.”
Cái này rõ ràng là chủ động cầu hoan, đều làm đến trình độ này, Hàn Triết Si lại bất hồi ứng, chỉ sợ liền thật sự trở thành chán ghét trong miệng Tống Tử Hàm rồi.
Hàn Triết Si đưa tay ôm cậu, phóng trên giường, động tác không nhanh không chậm. Giải khai áo, sau đó đè lên người kia, trải qua Tống Tử Hàm chủ động mời như vậy, thân thể của hắn cũng sớm đã có phản ứng, chỉ là…
Hàn Triết Si hôn lên giọt nước đọng nơi khoé mắt Tống Tử Hàm, hôn theo lông mày và lông mi một đường hướng phía dưới, rơi vào sống mũi, rơi vào đôi má, cuối cùng rơi vào đôi môi hồng nhuận phơn phớt. Toàn thân như lửa đốt.
Vốn không có ý định làm như vậy, hôm nay vì cậu chuẩn bị, cũng chỉ là muốn cho cậu một cái sinh nhật không mang theo bất luận cái gì ***, không nghĩ tới chính là Tống Tử Hàm vậy mà uống rất nhiều rượu chủ động cầu hoan. Tống Tử Hàm khó được phóng túng một lần, loại này dụ hoặc cho dù là thánh nhân cũng sẽ chịu không nổi.
Buổi tối năm năm trước, bởi vì chính mình nhất thời xúc động, mới có thể tạo thành bóng ma trong tâm lý của cậu. Cho nên, thời điểm Hàn Triết Si lần nữa tiếp cận, cậu mới có thể cho rằng Hàn Triết Si muốn bất quá chỉ là thân thể của mình mà thôi.
Tống Tử Hàm lần đầu tiên là tại đêm hôm đó vừa đầy mười tám tuổi, mà Hàn Triết Si lần đầu tiên là tại hai mươi tuổi. Cùng một ngày, nhưng là không cùng tuổi.
Trước kia, thiếu niên giương lấy cái cằm mặt không đỏ tim không đập không hề kiêng kị hỏi, “Ngươi đã từng ngủ cùng nữ nhân chưa?” Sau đó lại hỏi: “Vậy nam nhân?”
Nếu vấn đề này do Tống Tử Hàm tới hỏi, như vậy hắn Hàn Triết Si có phải cũng nên lắc đầu hay không.
Tống Tử Hàm hôm nay rất lớn mật, hai tay hoàn lên cổ Hàn Triết Si, say rượu rồi còn mông lung biết rõ điểm mẫn cảm của hắn, liền hơi ngửa đầu, nhẹ tìm kiếm đầu ngực hắn, dùng lưỡi liếm.
Bị chạm đến chỗ mẫn cảm, Hàn Triết Si năng lực phòng ngự cơ hồ bằng không. Tống Tử Hàm chủ động như vậy, trước nay chưa từng có.
Người phía trên sau khi đi vào cũng không có động, là người dưới thân kẹp rất chặt, cũng ôm hắn thật chặt, người phía trên bị cậu bó trói, không tiện làm động tác kế tiếp.
Hàn Triết Si bất đắc dĩ, ôm lưng Tống Tử Hàm, ghé vào lỗ tai cậu thở gấp nói: “Tử Hàm, buông lỏng.”
Tống Tử Hàm mông lung nghe được thanh âm Hàn Triết Si, mới hơi chút buông lỏng. Hàn Triết Si lui ra, dùng chân ma sát lấy chân của cậu, là vừa rồi hắn quá đột ngột muốn tiến vào, cho nên cậu mới có thể phản xạ mà kẹp chặt.
Đã làm xong tiền hí, Hàn Triết Si mới chậm rãi tiến nhập, tại trong cơ thể cậu chậm rãi luật động.
Tống Tử Hàm đôi mắt mê ly, men say đã lui, đưa tay vuốt gương mặt Hàn Triết Si, khóe môi cong lên tia cười.