Tổng Tài Rất Phúc Hắc

Chương 30: Chương 30: Thế Sự Khó Liệu 




CHƯƠNG 30. THẾ SỰ KHÓ LIỆU 

Nói dối hoàn mỹ không chê vào đâu được, Đỗ Bái Thanh cứ như vậy liền tin. Nhìn thoáng qua Tống Tử Hàm, trên mặt không khỏi hơi chút đỏ ửng. Lúc đó tuổi nhỏ còn không biết tình yêu nam nữ, hơn mười năm sau gặp lại, hôm nay đều đã trưởng thành, liếc mắt một cái, liền đỏ mặt xấu hổ.

Ngô Thiến Linh cười ha hả đem hai người trẻ tuổi đưa ra cổng, về đến nhà mở miệng liền cười không ngừng.

Tống Kiến Hổ nói: “Ngươi xem, khả năng dựng chuyện của ngươi lại tăng lên rồi.”

Ngô Thiến Linh uống một chén nước, nói liên tục: “Quá khen quá khen.”

Hai bạn thân thời thơ ấu đi trên đường, khoảng cách không quá xa, cũng sẽ không quá gần giống như tình lữ trên đường. Đứt quãng nói vài lời, nói chuyện đều là sự tình thời còn học sinh.

Trong rạp chiếu phim, tình lữ rất nhiều, đảo qua phía trước, đều là tựa đầu vào vai nhau. Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh cách một hộp bắp rang, Tống Tử Hàm thỉnh thoảng thò tay vào lấy, ánh mắt đều không nghiêng lệch mà rơi ở trên màn hình phía trước.

Con mắt nhìn màn ảnh, tâm lại để đi đâu mất. Đột nhiên nhớ tới năm năm trước, cũng đã một lần tới rạp chiếu phim này.  Nam sinh bá đạo cường thế, thời điểm tan học thứ sáu liền đưa ra hai vé xem phim, cương quyết muốn đi rạp. Cũng không hỏi người ta có thể đi cùng hắn hay không, cứ như vậy nói: “Ngày mai chờ ta dưới lầu.”

Trong rạp chiếu phim, trên màn hình chiếu phim kinh dị bừng bừng khí thế, Tống Tử Hàm hãi hùng khiếp vía, trong nội tâm đánh ba cái rùng mình, mà nghiêng đầu nhìn qua,  rõ ràng là rủ người ta tới xem phim lại ngủ mất, đem đầu không chút nào khách khí mà tựa trên vai người ta, theo hình ảnh hoán đổi trên màn hình, ánh đèn chớp nhoáng,  khuôn mặt dễ nhìn thêm vài phần yên tĩnh. Người này, thời điểm không bá đạo, không nói cường thế, không tà mị là ôn nhu như vậy .

Sau đó, thời điểm kịp phản ứng, phát hiện tay hai người một mực nắm thật chặt, cũng không biết là ai nắm tay ai trước. Có lẽ bởi vì vừa rồi hình ảnh trong phim quá kinh khủng, không cẩn thận cầm, Tống Tử Hàm đột ngột rút tay về, người kia liền tỉnh.

Đối diện con mắt Tống Tử Hàm, ý nghĩa không rõ mà câu lên khóe môi.

“Tử Hàm, đi thôi.” Người bên cạnh nói.

Tống Tử Hàm phục hồi tinh thần lại, nhìn nữ hài bên cạnh, cô bé kia nói: “Phim đã hết rồi.”

Tống Tử Hàm vô thức nhìn lại màn hình tivi, bên trên chỉ biểu hiện dòng chữ: THE END. Nghĩ đến quá nhập thần, bất tri bất giác bộ phim đã kết thúc, trong rạp chiếu phim mọi người đang lục tục ra về.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Ngô Thiến Linh đã tính toán kỹ liền gọi điện thoại tới, Tống Tử Hàm đưa di động áp vào tai, giọng nữ đầu bên kia điện thoại nói: “Tử Hàm ah, ta và cha ngươi hôm nay phải đến nhà nãi nãi, không rảnh nấu cơm, ngươi cùng Bái Thanh cũng đừng có trở về, ở bên ngoài ăn cũng được ha.”

Từ hôm qua Thiên Ngô Thiến Linh đem vé xem phim nhét vào tay Tống Tử Hàm, nói một hồi, là cậu đã biết đây đều là mẫu thân đại nhân cố ý an bài.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Tống Tử Hàm nhìn nữ hài bên cạnh nói.

“Ân?” Đỗ Bái Thanh còn có chút mơ hồ, “Không phải trở về sao?”

Tống Tử Hàm thu điện thoại di động giải thích, “Vừa rồi mẹ ta gọi điện thoại nói nàng hôm nay đến nhà nãi nãi, nói ta và ngươi ở bên ngoài ăn cơm.”

Đỗ Bái Thanh hai tay nắm túi xách thật chặt, trên mặt có vài phần thẹn thùng, nhẹ gật đầu nói: “Ân,  được.”

Tống Tử Hàm không quá giỏi nói chuyện cùng nữ hài, bình thường trong công ty cũng chỉ là cùng Đỗ Hiểu Vân tương đối thân thuộc mà thôi. Thời điểm cùng Đỗ Hiểu Vân một chỗ, bình thường đều là Đỗ Hiểu Vân đưa ra chủ đề, cậu chỉ cần đáp lại.

Đỗ Bái Thanh là một nữ hài khá hướng nội, cho người cảm giác nhu thuận nghe lời, không đuổi theo cái gọi là trào lưu cùng thời thượng, cũng không giống Đỗ Hiểu Vân luôn đối với nam nhân trên thế giới này đều ôm bi quan tâm tính.

Hai người một chỗ, chủ đề cơ hồ là không có.

Trong nhà ăn, hai nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện, ngẫu nhiên khách khí mà nói vài lời, hầu hết thời gian đều là ăn đồ ăn trong bát.

Đỗ Hiểu Vân mấy ngày gần đây đều không có biểu hiện nào dị thường, bất quá lại trang phục lại trở về như trước kia, hai màu đen và trắng.

Ngô Trác Văn đại khái là chán sống, không biết là vô tình hay cố ý chọt trúng chỗ đau của Đỗ Hiểu Vân, “Hiểu Vân tỷ, ngươi gần đây tại sao không nhắc đến bạn trai tài tử? Không phải là cãi nhau chứ? !”

Tống Tử Hàm ngồi ở bên cạnh thay Ngô Trác Văn toát một bả mồ hôi lạnh, Ngô Trác Văn còn chưa biết thức thời đây tuyệt đối là đang tìm chết. Sự thật cũng là như thế, Đỗ Hiểu Vân mặt đen thui vô cùng khủng bố, vì vậy, Tống Tử Hàm vì không muốn nhìn tới hiện trường đổ máu, cầm cốc đi rót nước.

Ngô Trác Văn kêu lên thảm thiết, ngay sau đó là thanh âm của Đỗ Hiểu Vân, “Không cẩn thận làm đổ coffee rồi, ai ôi, Tiểu Văn, ngươi không sao chớ.”

“Ngươi… Ngươi ngươi là cố ý!” Giọng thật lớn, nhưng là thanh âm bất đắc dĩ cùng bất lực.

Sau đó, Tống Tử Hàm rót nước trở lại bàn công tác, thấy được Ngô Trác Văn đầy đầu là coffee, buồn cười, hảo tâm rút khăn giấy lau cho hắn.

Trưởng phòng kinh doanh tới cùng Tống Tử Hàm nói: “Tiểu Tống ah, tiểu Trần bình thường đi nhà kho hôm nay xin phép nghỉ rồi, vừa vặn hôm nay phải chuyển một đơn hàng lớn, ngươi đi thay vị trí của hắn đi.”

Tại đây cũng chỉ có Tống Tử Hàm mới nhất, vì vậy việc đi nhà kho liền tự nhiên mà rơi vào trên đầu cậu. Với tư cách nhân vật mới Tống Tử Hàm cũng không phàn nàn, cứ như vậy nghe lời đi.

Hàn thị là một xí nghiệp chuyên sản xuất đồ gia dụng, rất nhiều sản phầm đều được lưu giữ trong nhà kho. Vì giảm bớt phí tổn vận chuyển, Hàn thị có ba cái nhà kho, mà Tống Tử Hàm phải đi là nhà kho cách công ty tương đối gần, chỉ cần ngồi xe mười lăm phút là tới.

Phòng kinh doanh có người chuyên môn giao hàng tại nhà kho, giao hàng là công việc rất mệt, nhà kho không có điều hòa, thời điểm vận chuyển bụi bay mù mịt, tạp âm của xe tải cũng rất lớn.

Bình thường loại chuyện lặt vặt này nhân viên nữ sẽ không đi làm, đi làm bình thường đều là nam nhân.

Thiên tai nhân họa, thế sự khó lường.

Nhà kho xảy ra hoả hoạn, nguyên nhân là bị chập điện. Khi đó là ba giờ chiều, đã vào cuối thu, không khí cũng hanh khô. Vốn trong kho hàng đều đóng gói đồ gia dụng bằng bìa các tông, đã có ngòi nổ, chỉ chốc lát sau lửa lớn hừng hực cháy lên.

Trong kho hàng to như vậy chất đầy các hộp đồ, chất thành một chồng, khắp nơi đều là chồng hàng, cao hơn đầu người, nếu chưa quen thuộc nơi này sẽ giống như lạc vào mê cung.

Ngay từ đầu thế lửa còn rất nhỏ, về sau càng cháy càng lớn.

Mọi người làm việc trong nhà kho đều bỏ lại công tác, trước tiên chạy thoát ra ngoài, bên ngoài nhà kho lập tức vây quanh vô số nhân viên vây xem. Lập tức tiếng nghị luận xôn xao, bên ngoài đường cái xe cứu hoả cũng đã tới, tiếng còi xe bén nhọn đặc biệt chói tai.

Nhân viên quản lý nhà kho dẫn theo mấy nhân viên thoát ra được, đem thiết bị phòng cháy chữa cháy lắp đặt tại cửa ra vào mở chốt ra, vòi nước thật lớn quét qua cửa ra vào, hỏa quá lớn, cháy từ nơi này liền lan nhanh sang nơi khác, mọi người cố gắng cũng chỉ có thể đem một một vùng nhỏ dập tắt.

Đột nhiên có người hô to: “Hôm nay viên chức tới giao hàng còn ở bên trong, không thấy được cậu ấy đi ra!”

Đoàn người đều nhìn vào bên trong hừng hực liệt hỏa, lập tức đau lòng.

Đỗ Hiểu Vân biết được nhà kho xảy ra hoả hoạn phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Tống Tử Hàm, điện thoại kêu nhiều lần, nhưng không có người nghe.

Mà ở trong kho hàng thiêu đốt, Tống Tử Hàm việc đầu tiên làm không phải là đào tẩu, mà là nghĩ đến dập lửa. Mang lên mặt nạ phòng độc, cầm bình chữa cháy phun vào ngọn lửa, nên phải nói,cậu là dám làm việc nghĩa hay là ngu ngốc đây?

Lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng mới phát hiện chỉ dựa vào một bình chữa cháy không thể diệt được đám lửa cao ngất, dẫn đến hiện tại bị vây trong vòng lửa.

Điện thoại trong túi quần liên tục kêu vang, thế nhưng không có cách nào bận tâm. Sau đó điện thoại bị rơi ra khỏi túi quần, tiếp xúc với nút nghe, Đỗ Hiểu Vân bên kia gọi điện thoại vẫn còn mừng rỡ cậu rốt cục mở máy rồi, kết quả nghe được chính là một hồi thanh âm đùng đùng, như là lửa cháy, sau đó liền là một hồi tiếng nổ, sau đó không còn thanh âm nào nữa.

Đỗ Hiểu Vân trong nội tâm cả kinh, loại tình huống này, nói không chừng Tống Tử Hàm đã…

Không nghĩ nhiều, Đỗ Hiểu Vân thu điện thoại di động liền chạy đến văn phòng tổng tài, Hàn Triết Si cũng vừa đi ra, nhà kho đã xảy ra đại hỏa, hắn vừa được thông tri, hiện tại cũng đang sứt đầu mẻ trán.

Đỗ Hiểu Vân ngăn lại Hàn Triết Si, thở hồng hộc, tâm tình kích động, “Tử Hàm, Tử Hàm đi nhà kho giao hàng, ta sợ cậu ấy đã xảy ra chuyện!”

Hàn Triết Si đồng tử cơ hồ là lập tức phóng đại, vừa rồi nhận được tin tức nhà kho xảy ra hoả hoạn cũng coi như bình tĩnh, nhưng là vừa nghe đến Tống Tử Hàm vẫn còn trong nhà kho liền toàn thân không yên.

Không đợi Đỗ Hiểu Vân nói xong, Hàn Triết Si đã bước đi rồi, tim đập rộn lên, vừa đi vừa lấy điện thoại ra điên cuồng gọi cho Tống Tử Hàm, thanh âm bên trong thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy.

Hàn Triết Si chưa từng sợ hãi, gặp chuyện cho tới bây giờ đều rất trấn định, nhưng hiện tại tay cầm chìa khóa lái xe lại run không ngừng, một cước giẫm chân ga, liền phi tốc hướng về nhà kho chạy băng băng.

Trên đường cái, chiếc BMW màu đen liên tục vượt qua mấy chiếc xe, chân ga vẫn đạp không thả, còn muốn gia tốc, phải nhanh hơn, hận không thể một giây sau là đến chỗ đó.

Phía trước kẹt xe rồi, một dãy xe thật dài nhìn không tới cuối cùng, nắm đấm dùng sức đánh lên tay lái, Hàn Triết Si mở cửa xe, nhanh chóng đóng cửa xe chạy về phía trước.

Bước chân mạnh mẽ, tốc độ trăm mét chạy nước rút, tóc mái bay lên, giữa khoảng trống của các xe chạy đến không để ý hình tượng, mở cúc áo âu phục màu đen hai tay theo đà chạy vung lên, không ngừng chạy, thầm nghĩ đến thật nhanh.

Đến nhà kho, ánh lửa ngập trời, khói đặc cuồn cuộn, còn kèm theo thanh âm bạo phá. Hàn Triết Si vừa mới chạy tới còn chưa kịp thở dốc, liền đẩy ra đám người vây xem, lách đi vào.

Tại cửa chính nhà kho, nhân viên cứu hoả đang dùng vòi nước dập lửa, thế nhưng không có một ai nguyện ý đi vào, đều chỉ đứng tại cửa ra vào cầm vòi phun nước.

Tóm lấy cổ áo nhân viên quản lý nhà kho, Hàn Triết Si hô hấp dồn dập đánh vào trên khuôn mặt chữ điền, dữ tợn nói: “Tử Hàm, Tử Hàm đâu rồi?”

Nhân viên quản lý lắc đầu nói: “Ta không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.