Trời tờ mờ sáng, Thiên Anh tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc. Chưa bao giờ cô thấy yên bình như lúc này. Nhìn xung quanh thấy có mỗi mình cô, trong lòng không khỏi thắc mắc. Bạch Thiên đi đâu rồi nhỉ? Lúc nãy còn ôm anh ngủ mà giờ đi đâu mất tăm. Thiên Anh ngồi dậy, vươn vai một cái rồi lấy quần áo trong tủ đi thay. Từ khi sống ở đây tâm trạng của cô tốt hơn hẳn. Bạch Thiên cũng rất quan tâm cô dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Chưa bao giờ anh để cô thiệt thòi một thứ gì, ngày trước là vậy, bây giờ cũng như vậy.
Bước xuống phòng khách, Thiên Anh nhìn ngó xung quanh. Thường thì anh không đến công ty sớm đâu, vẫn chưa đến giờ mà đi đâu mất rồi? Đang loay hoay một lúc, bỗng có vòng tay ấm áp của ai đó ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói đầy nuông chiều cũng khe khẽ vang bên tai.
- Ây da, người yêu dậy rồi sao?
- Ơ...anh này, làm em hết hồn.- Cô cắn môi, đánh nhẹ vào tay anh.
- Anh mua một ít nước hoa quả cho em đây. Bữa sáng cũng xong rồi đó, em vào đi.
Nắm lấy tay Thiên Anh, Bạch Thiên kéo cô ấy vào bếp. Bữa sáng được chuẩn bị sẵn toàn là những món mà cô thích. Quả thật Bạch Thiên không hề quên sở thích của cô. Bên cạnh người đàn ông ôn nhu như thế này khiến cô cảm thấy mình luôn được quan tâm, bảo vệ.
- Em phải ăn uống nhiều vô, gầy lắm rồi đấy. Để vài hôm nữa anh dắt em về gặp ba mẹ nha.- Vừa gắp thức ăn cho cô, Bạch Thiên vừa nói.
- Nhanh vậy anh, một thời gian nữa được không?- Thiên Anh thoáng giật mình trước câu nói của anh.
- Thiên Anh, em có yêu anh không?- Nắm chặt tay cô, ánh mắt của Bạch Thiên chứa đầy ắp những tia hi vọng.
- Đương nhiên là có rồi, rất nhiều nữa là đằng khác.- Thiên Anh gật đầu chắc nịch.
- Vậy thì gả cho anh, đừng rời xa anh nữa. Anh sợ nếu mình chậm trễ thì sẽ thêm một lần lạc mất em.
Ôm lấy Thiên Anh, Bạch Thiên thốt ra những rời thực tâm của mình. Anh yêu cô rất nhiều. Suốt 3 năm qua là quãng thời gian để anh nhận ra cô thực sự quan trọng. Quan trọng đến mức không thể thiếu trong cuộc đời anh. Anh không muốn dính líu đến một cô gái nào khác, thậm chí là ngại tiếp xúc với họ. Bạch Thiên muốn tình yêu mà anh dành cho cô là nguyên thủy, không thể nào phai mờ.
- Em hứa với anh, chúng ta sẽ không xa nữa đâu. Nhưng anh hãy cho em thời gian, một thời gian ngắn thôi em sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh anh.
Thiên Anh muốn kéo dài thời gian là vì chuyện ở Nam Phiến vẫn chưa nguôi ngoai. Vả lại cô cũng muốn xem tình hình như thế nào. Nghe bảo lễ cưới được cử hành êm đẹp. Chính cô cũng không biết ai đã thay thế mình. Đợi khi mọi chuyện ổn định rồi thì cả cuộc đời cô nguyện dâng hết cho anh.
- Được, anh tin em.
Bạch Thiên nhắm hờ mắt và trao lên trán cô một nụ hôn bằng tất cả tình yêu thương của mình.
...
Thượng Bạc Khiếu, Phục Ân, Lạc Y và Nghi Nhi ra sân tiễn Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ đính hôn. Lạc Y chỉ có thể dùng thân phận chị dâu để chúc phúc chứ không phải là bạn thân nữa. Trông Vỹ Khanh chăm sóc Tuệ Mẫn từ cái nhỏ nhặt nhất khiến cô cũng mừng thầm, có lẽ anh sẽ là một người chồng tốt. Tuệ Mẫn cuối cùng cũng có một bến đỗ an toàn rồi.
Ra đến xe, Tuệ Mẫn mỉm cười cúi chào mọi người. Chưa phải là người một nhà mà họ đã đối đãi với cô rất tốt, xem như là ruột thịt.
- Chào mọi người ạ!
- Tuệ Mẫn giữ sức khỏe nhé, có thời gian về thăm ông.- Thượng Bạc Khiếu vui vẻ, cười tít cả mắt. Quay sang Vỹ Khanh, ông liền làm mặt lạnh ngay.- Thằng nhóc này mà ăn hiếp cháu dâu là coi chừng đó.
- Có đâu nội! Rõ là thương không hết mà.- Vỹ Khanh nhìn Tuệ Mẫn, nhướng mày trêu ngươi cô.
Cắn môi doạ anh một cái, Tuệ Mẫn nhìn Thượng Bạc Khiếu.
- Có thời gian nhất định con sẽ quay lại, ông yên tâm.
- Anh chị thượng lộ bình an nhé! Khi nào đính hôn em lại về đây.- Nghi Nhi ôm lấy Tuệ Mẫn, cực kỳ thích người chị dâu này.
- Uhm, chị sẽ chờ em quay về đó.- Tuệ Mẫn cười tít mắt.
Bước đến gần Lạc Y, Tuệ Mẫn vươn tay ôm lấy cô thật chặt. Nhìn Phí Thiên Anh bỗng chốc Tuệ Mẫn nhớ người bạn của mình vô cùng. Không biết bây giờ Lạc Y đang ở đâu?
- Sống tốt nha chị dâu.
- À ừ...cảm ơn Mẫn.
- Chào anh hai!
Buông Lạc Y ra, Tuệ Mẫn cùng Vỹ Khanh quay lại xe. Không quên nhìn Phục Ân một cái. Người đàn ông đó ngày ấy đã nâng niu Lạc Y biết nhường nào. Giờ đây cô ấy không có tung tích sao anh chẳng phản ứng? Con người anh bội bạc, vô tình như thế sao?
Sau khi họ đi khuất bóng, Lạc Y cùng Phục Ân và Nghi Nhi dìu Thượng Bạc Khiếu vào trong. Nghi Nhi có một số việc riêng nên quay về phòng trước. Bảo cả hai ngồi ở phòng khách, ông một mình về phòng lấy đồ. Không lâu sau đó, Thượng Bạc Khiếu quay lại và ngồi xuống sofa. Nhìn ông bằng ánh mắt sốt xắn, thứ Phục Ân trông chờ nhất bao giờ ông mới trả lại đây?
Lấy hai hộp trong túi ra, Thượng Bạc Khiếu đẩy lại trước Lạc Y và Phục Ân.
- Đây là quà nội cho hai đứa.
- Con cảm ơn nội!- Lạc Y mỉm cười nhìn hai chiếc điện thoại mới trên bàn,hình như là 1 cặp thì phải, xem ra Thượng Gia Gia là một người rất thương con cháu.
- Quà? Nội, điện thoại của con đâu?- Phục Ân nhíu mày.
- Uhm hmm, nó đây!- Đưa điện thoại cho Phục Ân, ông gật gù.- Ông không bao giờ nuốt lời nhé.
Siết chặt điện thoại trong tay, Phục Ân nghiến răng. Chết tiệt! Hết pin rồi. Muốn gọi cho ai đó lại không được. Tháo sim bên máy cũ, anh lắp vào máy mới. Bật nguồn nó lên, chờ máy khởi động xong anh liền soạn một tin nhắn gửi đi. Lạc Y nhận ra điều khác lạ nhưng vờ như không để ý, cô trò chuyện vui vẻ cùng Thượng Bạc Khiếu.
- Đây là điện thoại đôi sao nội?
- Phải đó, hai đứa là vợ chồng, cái gì cũng phải đồ cặp chứ.- Ông cười xoà.
- Con có điện thoại kia xài được rồi mà.
- Đâu được, về đây rồi cái gì cũng phải mới. À, hai đứa định khi nào đi hưởng tuần trăng mật?- Chợt nhớ ra chuyện trọng đại, ông liền hỏi ngay.
- À dạ...
Lạc Y chưa kịp trả lời thì Phục Ân đã ngắt lời cô.
- Thiên Anh bảo đầu năm khu nghỉ dưỡng đông lắm, lại còn phức tạp. Từ từ trồi con dắt vợ đi sau.
- Ơ...đúng rồi nội, với lại anh Ân còn công việc nữa. Để rảnh rỗi tí rồi đi cũng được mà.- Như vớt được phao, Lạc Y cũng vội chữa cháy.
- Được rồi!- Ông xua tay.- Chiều nay bên nhà thiết kế qua. Thiên Anh thích đồ gì cứ lấy thoải mái, Phục Ân cũng chọn cùng con bé đi. Ngày mốt về lại Thục Xuyến rồi, hai đứa cũng chuẩn bị đồ đạc hết đi.
- Dạ, con biết rồi nội.
...
Giai Giai mở điện thoại xem bản tin sáng nay. Đã trôi qua hai ngày mà clip nóng của Tô Liễu Na vẫn được lùng sục, lên tận top 1 trending. Giờ cứ hễ mở ET hay GAG thì toàn là tin tức về cô ấy. Wow, có vẻ sự nghiệp hiện tại đang tuột dốc không phanh rồi đây.
Lập Hàn ngay phía sau Giai Giai, chuyện qua rồi thì cho nó qua, xem tới xem lui cũng có bấy nhiêu đó thôi, hay ho gì nữa. Giật lấy điện thoại của cô, Lập Hàn lập tức tắt mọi thông tin.
- Ơ...anh làm gì vậy?- Giai Giai khó chịu nhíu mày.
- Em không chán à? Anh là anh thấy ngán tận cổ rồi đấy.- Đưa điện thoại lại cho cô, Lập Hàn nớ lỏng cravat rồi đến bàn làm việc ngồi xuống.
- Chỉ là một ít tin tức thôi mà.- Cô nhún vai.
- Okay, vậy thì em đã biết tin gì về Lạc Y chưa?- Không nhìn Giai Giai, anh lật sấp hồ sơ ra xem.
- Haiz, có được gì đâu, em đã tìm khắp nơi rồi đấy thôi.- Cô thở dài, Kiều Lạc Y trốn ở đâu mà kỷ thế không biết.
*Cốc, cốc*
- Vào đi!- Tiếng của Lập Hàn vọng ra.
- Lão tam, tứ tỷ...
Nhược Thần chạy vào rồi đóng sầm cửa lại, thốt lên được nhiêu đó cậu liền thở không ra hơi. Sáng giờ đi tìm tung tích của Lạc Y khiến cậu rất căng thẳng muốn bỏ cuộc nhưng may mắn cuối cùng lại tìm ra manh mối.
- Chuyện gì thế?- Giai Giai nhíu mày.
- Em...em tìm được...
- Uống tí nước đi!- Lập Hàn đưa cho Nhược Thần cốc nước, trong lòng lại như lửa đốt.
Uống xong cái ực, định thần lại bản thân, Nhược Thần liếm nhẹ môi rồi nói.
- Em tìm được manh mối về chị dâu rồi! Ở bờ biển phía Bắc.
- Tìm được thông tin?
Vỹ Khanh bỗng chốc từ đâu xuất hiện ở cửa chính. Hai mày anh nhíu lại như sắp chạm vào nhau.
- Lão nhị?!- Nhược Thần khá bất ngờ.
- Lập Hàn, Lão ngũ theo tôi. Giai Giai, em ở lại giải quyết việc công ty.- Nói rồi Vỹ Khanh lập tức ra ngoài.
- Uhm!- Lập Hàn với lấy áo vest rồi đi theo.
- Chờ em với!- Nhược Thần cũng theo sau và đóng sầm cửa lại.
Giai Giai bước đến bên vách kiếng to lớn và nhìn xuống dưới đất. Ba người con trai kia gấp gáp lên ba con ô tô bóng loáng chạy vụt đi. Vì điều gì? Vì người con gái ấy sao? Cô ấy quan trọng với Phục Ân thế nào vậy? Cô im lặng, cô làm ngơ, cô không lên tiếng thì họ xem cô là người thừa. Có cần thiết vì một người con gái mà họ lại sốt xắn như vậy không? Khá khen cho Kiều Lạc Y, một tay vẫn chiếm được sự quan tâm của 4 người đàn ông. Tốt nhất cô đừng bao giờ quay lại đây. Bằng không, Sở Giai Giai tôi sẽ tuyệt đường sống của cô đến cùng!
...
Cùng Lạc Y đi lên bậc thang, Nghi Nhi vừa đi vừa tung tăng ca hát, xem ra rất yêu đời. Đùng một cái có hẳn hai người chị dâu mà ai cũng rất hiền và xinh đẹp nữa. Công nhận anh của cô rất tinh mắt aaa. Không có thì thôi, có rồi thì hai người đều cùng một lượt. Nghi Nhi rất quý Lạc Y vì cô ít nói và dễ chịu, đúng chuẩn người lễ độ luôn, không phải quan tâm đến việc người khác cho lắm. Tuệ Mẫn thì có vẻ hoạt bát hơn, cô ấy nói rất nhiều nhưng biết điểm dừng, rất hay cười và rất đáng yêu. Trước giờ Nghi Nhi còn lo chẳng ai thèm anh trai của mình, bởi ai cũng như tảng băng di động vậy đó. Hiện tại có Lạc Y với Tuệ Mẫn rồi, cô không phải bận lòng nữa.
- Khi nào em bay vậy?- Lạc Y nghiêng đầu hỏi.
- Khuya nay chị, em phải qua đó gấp, sếp cho em thời hạn ít quá.- Cô bĩu môi.
- Để chị tiễn em.- Lạc Y mỉm cười.
- A thôi, chị cứ ngủ đi.- Cô xua tay rồi cười khanh khách.- Em tranh thủ bay sớm ngày mai còn đi làm. Chị với anh hai vừa cưới, em không dám làm phiền đâu.
- Con bé này, chị tiễn em được mà.- Thấy Nghi Nhi như vậy Lạc Y cũng bật cười, con bé thực sự rất tốt.
- Vậy em vào phòng chuẩn bị đồ đây, gặp lại chị sau nha. Chào chị dâu!- Nghi Nhi vẫy tay rồi chạy đi mất hút.
- Chào em!
Lạc Y nhìn theo sau Nghi Nhi một lúc rồi mới quay về phòng ngủ, vừa đi cô vừa suy nghĩ những chuyện liên tiếp xảy ra mà cô cho đó là kì quặc nhất. Từ lúc hôn lễ kết thúc, tuy cô và Phục Ân cùng ngủ chung một giường nhưng thân ai nấy ngủ. Cảm giác như về đêm lại rất cô độc. Nhưng khi trước mọi người, đặc biệt là Thượng Bạc Khiếu thì anh luôn nói những lời yêu thương, hành động chiều chuộng cô hết mực. Hôm đó ở vườn hoa cũng vậy, sự thân mật, gần gũi của anh không hề thật tâm, đầy gượng gạo. Vậy cớ gì anh phải tỏ ra mình yêu thương cô cơ chứ? Thượng Bạc Khiếu giữ điện thoại của Phục Ân, tại sao? Khi lấy lại, Lạc Y thấy anh soạn tin nhắn gửi đi nhưng lại làm ngơ cho qua. Số người nhận lại là số máy lạ. Lạc Y không hiểu nổi Phục Ân là như thế nào. Trong lòng anh là Kiều Lạc Y hay Phí Thiên Anh, hoặc là có thêm một người nào khác nữa. Đúng là khó nghĩ, khó đoán.
"Cô ấy có đi làm không?"
"..."
"Cả ngày toàn thuê bao là sao? ET không hoạt động?"
"..."
"Ngày mai tao gọi, mày đưa điện thoại cho cô ấy giúp".
"..."
"Uhm, ngày mốt về. Thế thôi!"
Cách xưng hô này là với ai vậy nhỉ? Trước giờ Lạc Y chưa nghe Phục Ân nói chuyện với ai kiểu như thế này. Còn cô gái kia là ai vậy? Anh tìm cô ấy để làm gì? Phục Ân cất điện thoại, cho hai tay vào túi, đôi mắt sắc bén liền liếc về phía sau. Lạc Y giật mình, cô vội đóng cửa rồi đi vào.
- Em đi ngủ trước đi, anh lo ít chuyện.
- À dạ, mà anh Ân...- Cô định nói gì đó nhưng nghĩ lại rồi thôi.
- Hửm?- Anh nhướng mày, chờ đợi câu nói từ cô.
- Uhm...
Dùng hết can đảm của mình, Lạc Y nhanh chóng lao vào lồng ngực ấm áp của anh. Chỉ còn cách này thôi, có như vậy cô mới biết được trong lòng anh có tồn tại hình bóng của Kiều Lạc Y không. Vòng tay bé nhỏ ấy siết chặt lấy người đàn ông đầy uy quyền trước mắt. Tình yêu sâu đậm của cô ơi, liệu đây có phải là ngu ngốc?
- Em yêu anh!
Phục Ân nhíu mày, không tài nào hiểu nổi. Phí Thiên Anh này muốn gì đây? Ban đầu còn e ngại, vậy mà bây giờ lại chủ động câu dẫn anh. Không thể xem thường cô ta một chút nào. Đây là bộ mặt thật của một con cừu non sao? Được, nếu cô muốn thì anh đây sẽ doạ cho sợ khiếp vía. Này là tự cô tìm đấy nhé! Thượng Phục Ân anh không hề làm sai lời hứa của mình.
- Yêu anh sao?
Gương mặt góc cạnh ấy trở nên mị hoặc hơn bất cứ lúc nào khiến Lạc Y chợt đỏ mặt bừng bừng. Thượng Phục Ân, ông trời đã tạo hóa anh rất hoàn hảo. Địa vị, danh vọng đầy đủ lại thêm cả gương mặt không tì vết như thế này. Dáng người nam tính, đầy mạnh mẽ, có phải ơn trên đã quá thiên vị cho anh không? Anh càng tiến, cô càng lùi đến khi đụng vào chiếc giường êm ái khiến Lạc Y vấp chân ngã xuống. Phục Ân nhanh như cắt đã bắt lấy hai tay cô khoá lại ở đỉnh đầu. Khoảng cách không còn xa nữa thì cô có thể nếm lại vị ngọt từ anh.
Một tay khoá Lạc Y lại, một tay nâng cằm của cô, Phục Ân nheo mắt nhìn gương mặt đang ửng hồng ấy. Vẫn chưa sợ sao? Còn không mau phản kháng? Phí Thiên Anh, rõ là những gì lúc trước đều do cô ấy đóng, kịch, dám lừa anh để kết hôn hay sao? Lời nói xác nhận có bạn trai hôm trước một lòng một dạ với anh ta khiến anh càng thêm khinh thường cô. Bây giờ nhìn lại anh mới thấy, chuyện cưới rồi 1 năm sau li hôn đúng là dư thừa. Bước được vào Thượng Gia, có khi sau này còn không chịu kí tên.
Khi môi anh sắp kề sát môi mình thì Lạc Y quay mặt sang hướng khác. Thì ra là vậy, hoá ra cô cũng chỉ là người thừa. Anh vui vẻ như thế này, còn sẵn sàng cùng với cô ấy. Quá rõ ràng rồi nhỉ? Xem ra thời gian vừa qua cô chỉ là vật thay thế không hơn không kém. Thấy cô né tránh, Phục Ân nhếch môi rồi lướt môi xuống chiếm trọn chiếc cổ trắng ngần của cô. Lạc Y cố phản kháng, cô không muốn anh ở cùng với Phí Thiên Anh, không hề muốn. Ở đâu cũng được, với ai cũng được nhưng trước mặt cô thì đó là điều không thể. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ cả rồi đấy. Lời hứa ngày xưa chỉ là gió thoảng mây bay.
"Thượng Phục Ân! Em hận anh, em hận anh..."
- Anh buông em ra...- Cắn chặt môi, Lạc Y cố thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ kia.
- Chẳng phải đây là thứ em cần? Không phải ai cũng có thể ở phía dưới anh đâu nhé.
Phục Ân thì thầm vào tai cô. Một lần nữa nhìn gương mặt khả ái ấy, Phục Ân thoáng giật mình, mở to hai mắt. Lạc Y! Cô ấy đang khóc, đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh, đầy nỗi buồn rười rượi. Gương mặt cô giận dữ, trông rất uất ức. Tim chợt đau quặn thắt, anh áp tay vào bên má cô. Lạc Y! Anh xin lỗi, đã để em chịu thiệt rồi.
- Phục Ân, em hận anh, em hận anh...
Phục Ân nhíu mày, là Lạc Y sao? Là cô thật sao? Lạc Y vùng vẫy, hai tay cô chống vào ngực anh rồi đẩy mạnh ra.
- Anh buông em ra đi!
Như hoàn hồn trở lại, Phục Ân đưa tay lên trán rồi thở dốc vài cái. Hoá ra là ảo ảnh sao? Chết tiệt, anh không thể ở cùng Phí Thiên Anh, Lạc Y vẫn ở Thục Xuyến chờ anh về. Không được làm lỗi với cô, dù là đùa vui hay mất tự chủ. Bước nhanh chân ra ngoài, Phục Ân đóng sầm cửa lại. Không bao giờ có chuyện này lần thứ hai, không bao giờ. Kiều Lạc Y, em phải chờ anh.
Lạc Y co ro ở góc giường. Thì ra là thế. Cuối cùng Kiều Lạc Y cũng biết kết quả. Thượng Phục Ân, em cho anh hết tất cả thanh xuân của mình chỉ để nhận lại những đắng cay như thế này thôi sao? Dù biết kết cục không tốt mà em vẫn cố chấp bên cạnh anh. Dù biết người chịu thiệt là mình nhưng em vẫn chọn yêu lấy anh. Em quá mệt mỏi rồi! Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Một lần này nữa thôi, nước mắt em rơi vì anh là lần cuối. Sau này gặp lại anh sẽ không còn thấy em yếu đuối nữa, thay vào đó sẽ là một Kiều Lạc Y đầy mạnh mẽ và kiên cường.
"Nàng như một đóa hồng phai
Hương sắc héo hon
Theo những ngày dài
Cuộc tình đi qua trong em
Mang bao tiếc nuối trái tim vỡ tan
Nhặt lại từng cánh rụng rơi
Nàng vẫn xót xa cho chính đời mình
Vì người em yêu đã nói
Dung nhan tuyệt vời nhất thế gian
Là em
Khi em như hoa nhạt màu
Anh quên khi ta có nhau
Những phút ân ái lần đầu
Cho tim càng thêm nhói đau
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình
Sương rơi trên cánh lụa hồng
Hay nước mắt em ngóng trông
Mong tình sẽ đến một lần
Bên em để thôi nhớ mong
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình
Nàng khóc cho mình
Chẳng còn lại chút hồn nhiên
Ánh mắt của nàng
Chất chứa buồn phiền
Cuộc tình đi qua trong em
Mang bao tiếc nuối trái tim vỡ tan
Hẹn nhau nơi cuối cuộc đời
Sẽ có với nhau giây phút tuyệt vời
Mà đời đâu như trong mơ
Để lại bơ vô nỗi đau mình em
Khi em như hoa nhạt màu
Anh quên khi ta có nhau
Những phút ân ái lần đầu
Cho tim càng thêm nhói đau
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình
Sương rơi trên cánh lụa hồng
Hay nước mắt em ngóng trông
Mong tình sẽ đến một lần
Bên em để thôi nhớ mong
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình
Nàng khóc cho mình
Khi em như hoa nhạt màu
Anh quên khi ta có nhau
Những phút ân ái lần đầu
Cho tim càng thêm nhói đau
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân trôi theo ngày tháng
Sương rơi trên cánh lụa hồng
Hay nước mắt em ngóng trông
Mong tình sẽ đến một lần
Bên em để thôi nhớ mong
Cánh hoa tàn
Dưới chân nàng
Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình
Nàng khóc cho mình..."
(Cánh Hồng Phai - Trấn Thành)