Mạn Phong ra khỏi xe, bước vào trong tập đoàn Triệu Tân. Dạo gần đây có quá nhiều việc cần làm nên anh cũng không có thời gian để ý mấy chuyện xung quanh. Nhưng cứ thắc mắc mãi trong đầu, Lạc Y đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với anh nữa. Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Chẳng hiểu sao lại cảm thấy lo lắng đến vậy.
- Phương Tổng, ngài sẽ có cuộc họp nội bộ vào chiều nay, tối phải đi gặp khách hàng quan trọng và đêm mai dự tiệc rượu mừng thọ của Liễu Gia. Từ nhỏ Phó Tổng đã được Liễu lão phu nhân yêu thích nên lần này muốn ngỏ ý mời.- Phụng Quan, người được cho là trợ lý đắc lực của anh thông báo.
- Vậy thì xem Diệu Loan cần đồ gì mới cứ cho người mang đến. Tài liệu họp chiều nay phải được chuẩn bị cho kĩ càng, dự án sắp tới sẽ không hề nhỏ.- Chỉnh lại Áo vest, anh ôn tồn nói.
- Tất cả đều được chuẩn bị xong. Về phần của thực tập sinh ngài cũng đừng lo, họ chưa thành thạo nhưng chưa làm gì gây rắc rối.- Phụng Quan xoa cằm, gật gù.
- Hãy chú ý đến họ, ai có năng lực đặc biệt thì chiếu cố họ một chút.
- Vâng!
Dật Dấn bước ra khỏi thang máy, cùng lúc nhớ ra gì đó anh liền khựng người lại. Không quay đầu nhìn Phụng Quan, anh thốt lên.
- Có thông tin rằng Hoàng Nhất Xuyên đang hạ thấp cổ phiếu? Tìm cổ đông mới cho Hoàng Lam?
- Đúng vậy, cổ phiếu trên thị trường tuột dốc không phanh.- Vừa nghe anh nói thì Phụng Quan cũng khá ngạc nhiên vì chưa bao giờ nghĩ Mạn Phong sẽ quan tâm đến chuyện của Lâm Mộc Quốc.- Người trong thương trường truyền tai nhau đứng sau là Thượng Ẩn nhưng chưa biết thực hư ra sao. Bây giờ không tìm được cổ đông thì Hoàng Lam sẽ phá sản.
- Mua lại toàn bộ cổ phần của Hoàng Lam, đổi tên thành Triệu Tân, lập một trụ sở ở Lâm Mộc Quốc. Từ đây Hoàng Lam và Hoàng Gia không hề liên quan gì đến nhau.- Cho hai tay vào túi, anh vẫn ung dung, nhàn nhã.
- Hoàng Lam đã sắp phá sản, chúng ta gấp rút thu mua liệu có vội quá không?- Phụng Quan nhíu mày, trong đầu dấy lên một mớ hỗn độn.
- Cứ mua, dưới danh nghĩa của Triệu Tân thì không thể nào dễ dàng suy sụp.
Nói rồi Mạn Phong bỏ đi một mạch. Chỉ có mua lại Hoàng Lam, một trong những tập đoàn sở hữu toà cao ốc nổi bật của Thục Xuyến thì mới có cơ hội tiếp cận Lạc Y. Chỉ có điều mua lại là một chuyện, để Hoàng Lam thoát khỏi cái bóng to lớn của Thượng Ẩn cũng là một chuyện lớn. Nhưng tại sao Thượng Ẩn lại muốn dập tắt ngọn lửa đang le lói, ngày càng phát sáng như Hoàng Lam cơ chứ? Có uẩn tình gì chăng?
Vừa đến ngã rẽ về lại văn phòng, do gấp gáp nên anh đã vô tình va trúng Thượng Nghi Nhi khiến cô ấy ngã nhào ra đất, giấy tờ bay tứ tung. Ngồi xuống nhặt lại chúng, anh cùng Nghi Nhi sắp xếp lại gọn gàng. Nghi Nhi không hiểu sao tay chân run rẩy, tim lại đập loạn liên hồi, hai bên má cũng nóng ran. Dạo gần đây, cứ hễ gặp anh thì liền bị như vậy.
- Phương...Phương Tổng, em xin lỗi.- Cô ấp úng.
- Đây là lỗi của tôi, không trách cô.
Mạn Phong đứng dậy. Anh mỉm cười, chìa tay ra trước mặt cô rồi nhàn nhạt nói.
- Tôi đỡ cô.
- A, vâng!
Nghi Nhi càng đỏ mặt, rụt rè nắm lấy tay anh. Bỗng nhiên cổ chân cô đau nhức, sưng tấy lên. Mím chặt môi, cô nhẹ thốt ra.
- A...
- Sao vậy? Chân làm sao?- Anh nhíu mày, đưa mắt nhìn xuống dưới.
- Chắc là trật chân rồi, không sao, em về bôi thuốc là được.- Cô cười trừ.
- Còn đi được không? Đau thế nào?
Những câu hỏi tuy đơn giản như thế nhưng lại làm cho ai đó tự nhiên thấy vui trong lòng. Cô lắc đầu, xua tay.
- Vẫn được, vẫn được. Chốc nữa sẽ không sao. Em xin phép đi trước, chào sếp.
Cúi chào anh, cô quay lưng rời đi. Nhưng vừa được bước đầu thì chân cô lại đau ê ẩm, không thể chịu đựng được. Cố cắn răng cam chịu, cô bước đi chậm rãi.
- Ơ...a...
Nghi Nhi giật thót tim, khi nhận định được tình thế thì đã nằm gọn trong lòng của Mạn Phong. Đến thời khắc này cô mới nhận ra dung mạo của anh không hề tầm thường. Cứ nghĩ anh hai, anh ba là xuất chúng. Nào ngờ lại có người sánh ngang. Dưới góc cạnh này, Đông Phương Mạn Phong đúng là biết làm người ta đổ đứ đừ nha.
Mạn Phong bế sốc cô đi đến trước phòng làm việc, ngay lúc gặp cả Diệu Loan cũng vừa tới để giao hợp đồng. Thấy tình cảnh trước mắt cũng lấy làm khó chịu. Cô cau mày, ngạc nhiên tột độ.
- Anh hai, cô ấy...
- Diệu Loan, em mang vào giúp anh thuốc giảm đau và đồ dùng băng bó vết thương. Sẵn tiện gọi người mang một đôi giày đế bằng đến đây. Cảm ơn em trước.
- Được rồi!- Cô gật đầu.- Em giúp anh mở cửa.
- Ừm, nhờ em vậy.
Diệu Loan mím môi quay lưng rồi đi. Quan hệ giữa Mạn Phong và Nghi Nhi chỉ là sếp và nhân viên thôi chứ? Anh bảo như vậy thì chắc cô ấy có chuyện rồi, cô không được nghĩ ngợi lung tung. Dù sao Mạn Phong bây giờ cũng đang tập trung vào một số dự án quan trọng. Chẳng thể để một nữ nhân nào vào trong lòng.
Sau khi giúp Nghi Nhi băng bó lại vết thương. Mạn Phong lấy ra một khăn mùi xoa đưa cho cô. Hương thơm bạc hà sộc vào mũi, thật nhẹ nhàng và ôn nhu.
- Cô lau mồ hôi đi! Căng thẳng làm chi cho nhễ nhại hết rồi.
- Em cảm ơn.- Cô đưa tay nhận lấy.- Thật ra về nhà rồi em có thể tự mình làm được. Bây giờ lại phiền đến Phương Tổng.
- Không sao, tôi va vào cô khiến cô bị thương. Đây xem như là chuộc lỗi vậy.- Tựa người ra sau sofa, anh bắt chéo chân.
- Vâng!
Nghi Nhi gật gù, trong lòng chợt khó tả. Cũng vì muốn chuộc lỗi nên anh mới làm vậy thôi. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều. Chẳng hiểu là từ khi nào mà trong tâm trí của cô lại xuất hiện hình bóng của anh. Lúc đầu thì ghét anh kinh khủng nhưng bây giờ lại không thể nào quên được nụ cười kia. Mạn Phong rất tốt, cô nghĩ là vậy. Dẫu sao thì bây giờ Nghi Nhi cũng nhìn thấy được một người đàn ông khiến cô tin tưởng như anh hai và anh ba của mình.
- Phương Tổng, em muốn xin phép một chuyện.
- Đừng khách khí, gọi tôi là Mạn Phong được rồi.- Rót trà ra tách, anh ưu nhã cầm lên nhấp một ngụm.- Chuyện gì quan trọng lắm sao?
- Vâng! Sang tuần sau là hôn lễ của anh hai em rồi. Em muốn xin nghỉ một tuần quay về dự.
- Anh hai?- Anh nhíu mày.
- Phải a, là Thượng Phục Ân. Lễ cưới lần này em không thể không có mặt.
Siết chặt tách trà trong tay, Mạn Phong nghiến răng. Thượng Phục Ân nhanh chóng như vậy đã kết hôn rồi sao? Còn Lạc Y, cô ấy lại im lặng, chịu đựng bản thân bị ủy khuất. Càng nghĩ càng không ra gì. Rốt cuộc thì Phục Ân kia dự tính làm gì tiếp theo đây? Vừa lo cho vợ, vừa bao dưỡng cho người tình. Rõ ràng chẳng hề suy nghĩ cho Lạc Y một chút nào. Lần này mua lại Hoàng Lam, chờ xem anh có mang Lạc Y quay lại được không.
- Phương...anh Mạn Phong. Anh sao vậy? Em có thể về Lâm Mộc không?- Cô nghiêng đầu hỏi.
Anh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Trước sau gì cũng sẽ gặp lại nhau nhiều hơn thôi.
- Được, khi nào xong thì cô nhanh chóng quay lại. Còn lo công việc.
...
*Bốp*
Phí lão gia tức giận dằn tay xuống bàn. Tâm tình càng lúc càng chuyển biến xấu đi. Hết chuyện này đến chuyện khác. Bao nhiêu chuyện không đáng nói nhưng việc Thiên Anh mất tích thì quá lớn. Còn vài ngày nữa là lễ cưới bắt đầu. Nếu tìm không ra thì Phí Gia phải để mặt mũi vào đâu đây? Lễ cưới long trọng, cô dâu mất tích. Đây chính là trò cười cho thiên hạ chứ còn gì.
- Mình à...hức, Thiên Anh không sao chứ?
Ngồi phía đối diện, Phí phu nhân ôm mặt khóc nức nở. Trong cuộc đời bà đã để mất đi một người con, những tưởng đó là quá đủ. Nào ngờ bây giờ đến lượt Thiên Anh mất tích. Như thế này làm sao bà sống nổi đây? Hình hài ấy là bà cho, cũng chính bà mang nặng đẻ đau. Ấy vậy mà lần lượt cả hai đều dễ dàng rời bỏ bà mà đi.
Thở dài một cái, Phí lão gia đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh bà. Nỗi đau mất con vào 25 năm trước cứ ngỡ là đã nguôi ngoai, nào ngờ lúc này đã quay lại với người phụ nữ của ông. Ngày ấy dù đau đớn tột cùng nhưng vẫn còn Thiên Anh là niềm an ủi. Bây giờ cả Thiên Anh cũng mất tích thì càng đau hơn gấp bội lần. Dù ra sao thì Thiên Anh nhất định phải tìm được. Đặc biệt là trước lễ cưới kia.
- Tôi đã cho người tìm rồi. Sẽ sớm có kết quả thôi, phu nhân đừng lo.- Ôm lấy bả vai Phí phu nhân, ông trấn an.
- Sao lại không lo cho được?- Bà siết chặt hai tay, nước mắt giàn giụa.- 25 năm trước, Thục Anh đã bỏ tôi đi, tôi còn chưa làm một thôi nôi cho con bé. Bây giờ Thiên Anh cũng vậy. Không lẽ đó là nghiệp chướng của Phí Gia sao? Hức, tôi phải sống thế nào bây giờ?
- Còn có tôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.- Cắn chặt môi dưới, ông nhíu mày.
- Thiên Anh, Thục Anh...về với mẹ đi con.- Gục vào Phí lão gia, bà thều thào.
Phía ngoài cửa chính có một người con trai đi vào, dáng vẻ rất gấp gáp. Đứng trước hai người, anh cúi chào.
- Chào chú ba, thím ba.
- Tần Mặc, con ngồi đi. Đã có tin tức gì chưa?- Ông vội hỏi.
Phí Tần Mặc là con trai độc nhất của Phí đại lão gia. Anh họ thân thiết của Thiên Anh. Vừa nghe tin cô mất tích thì anh liền nóng lòng đi tìm. Tuy chỉ là họ hàng nhưng anh luôn xem cô như là em gái ruột thịt của mình. Ngồi xuống sofa, anh mím nhẹ môi rồi nói.
- Mấy hôm nay con đã lục soát cả Nam Phiến và cả những tỉnh thành lân cận đều không tìm được em ấy. Cũng chẳng có dấu vết gì đáng nghi cả.
- Con bé có thể đi đâu xa được chứ? Đường trong nội thành cũng chưa rành nữa là.- Ông chậc lưỡi.
- Bây giờ con định đến Thục Xuyến một chuyến, biết đâu được sẽ tìm được Thiên Anh.
- Thục Xuyến xa như vậy, con bé sao có thể đến?- Ông nhíu mày nghi hoặc.
- Hiện tại chỉ có thể tìm bừa, không chừng có kết quả khách quan hơn. Còn hơn phải ngồi đây suy nghĩ.
- Được, mọi sự nhờ con. Chú lại không đi cùng được. Không có ta, thím không chịu ăn uống, nghỉ ngơi.
- Chú lo cho thím đi, con sẽ đi ngay đây. Tạm biệt chú!
Vừa nói xong, Tần Mặc liền ra ngoài lên xe và phóng đi mất hút. Lần này đến Thục Xuyến phải mất mấy ngày. Nên tranh thủ trước khi cử hành hôn lễ mới được. Thượng Phục Ân không phải là người đơn giản. Nếu như lần này mất mặt thì Phí Gia rõ ràng không thể yên ổn.
...
Lạc Y vào phòng của bác sĩ. Đưa cho cô sổ khám bệnh, ông đẩy gọng kính lên.
- Bệnh của mẹ cô đã tiến triển rất tốt. Phẫu thuật thêm một lần nữa thì có thể khoẻ lại.
- Vậy thì khi nào có thể xuất viện vậy bác sĩ?
- Ca phẫu thuật tiếp theo sẽ bắt đầu vào đầu tuần sau. Nếu như vẫn theo kế hoạch thì chỉ cần ở lại đến hết tháng này, chờ vết thương lành lại thì có thể về.
- Vâng! Xin phép bác sĩ.
Lạc Y cúi đầu chào rồi ra ngoài. Mẹ có thể khoẻ lại thì tốt quá rồi. Người thân bên cạnh cô chỉ còn Niên Thụy, không họ hàng thân thích. Dù có phải đánh đổi thứ gì cô cũng đồng ý, chỉ cần mẹ cô vẫn bình an, khoẻ mạnh.
Lê bước đi về phòng bệnh, Lạc Y thở dài. Phục Ân nói là sẽ liên lạc với cô mà. Thế sao bây giờ vẫn chưa gọi cho cô nữa. Gọi cho anh thì khoá máy. Chẳng hiểu vì điều gì mà bây giờ cô lại lo lắng như vậy. Cứ như là mọi chuyện đang dần kết thúc. Và sau này sẽ như không còn được gặp anh nữa. Nhưng chắc là anh bận vài việc thôi. Nếu giữa cả hai phải kết thúc thật sự thì anh hãy giữ im lặng mãi giống lúc này. Cô sẽ tự mình lặng lẽ rời đi. Tất cả những điều hôm nay đều do cô gây ra. Bây giờ cũng đến lúc phải nhận lại hậu quả rồi. Nên chia tay hay là không? Nên tiếp tục hay dùng lại? Nên vẫn yêu anh hay hận anh? Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn. Phục Ân còn cần đến cô không?
Vào trong phòng bệnh, Lạc Y pha một cốc sữa và mang đến bên giường. Niên Thụy phẫu thuật ở cổ nên không thể ăn uống gì nhiều, chỉ là uống sữa và một ít cháo qua đường ống được lắp sẵn. Xong lần này thì mọi chuyện tốt hơn nhiều.
- Mẹ à, đau một lần nữa rồi chúng ta về nhà, được không?