Nghi Nhi bước ra khỏi sân bay với tâm trạng bất ổn. Hiện tại cô đã được duyệt kết quả thực tập trước mọi người và dư mà ít thời gian nên muốn về thăm nhà. Vậy là sau này cô không còn cơ hội để gặp lại Mạn Phong nữa. Anh cũng vừa về lại trụ sở chính mấy ngày trước khi cô hoàn thành thực tập. Dù quay về nhưng anh chẳng nhìn đến cô một cái, lo công việc rồi lại chạy đi đâu mất tăm. Đêm hôm qua, trước khi bay về đây, Nghi Nhi có gọi hẹn anh ra bờ hồ để nói rõ tâm tư của mình. Dù là một hi vọng nhỏ nhoi thì cô vẫn muốn anh biết rằng tình cảm trong cô to lớn thế nào. Nhưng anh đã không đến và bảo đang phải lo chuyện rất quan trọng. Cuối cùng chỉ một mình cô ở đó với những cơn gió lạnh lẽo đến chạnh lòng. Thôi thì thứ tình cảm ấy nên chôn chặt. Cô đã biết rằng mình không là gì đối với anh. Một chút ấn tượng cũng không hề.
Tài xế giúp Nghi Nhi đặt vali vào cốp xe. Cô quay đầu nhìn lên trời cao, hướng có một người mà cô đã gửi trọn trái tim ở đó. Chỉ mỉm cười đầy chua xót, người anh yêu là chị dâu của cô kia mà.
Trong lòng đầy nặng nề, khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Nghi Nhi thanh toán tiền xong thì kéo vali vào bên trong. Về đây một thời gian ít ra cũng giúp cô thư thả đầu óc và hình ảnh người con trai ấy mong rằng sẽ phai mờ dần.
Diêu Tử Cẩm và Thượng Thế Huân đang ra ngoài để chuẩn bị đến Thục Xuyến. Ban đầu thì hai người đã nghe đến chuyện cháu dâu mất tích nhưng công việc quan trọng chưa giải quyết xong nên không đi được. Bây giờ mới có cơ hội để đi đến đấy. Cùng lúc gặp Nghi Nhi, Diêu Tử Cẩm liền đi nhanh đến rồi nắm lấy tay cô.
- Con gái! Còn về khi nào vậy?
- Con vừa về tới. Cha mẹ định đi đâu sao?
- Cha và mẹ đi đến Thục Xuyến, chị dâu của con mất tích rồi.- Thượng Thế Huân hạ cửa xe vừa nhìn cô nói.- Con cùng đi luôn đi.
- A...dạ.
Vừa nghe tin xốp dẻo từ ông, Nghi Nhi vội mang hành lý của mình cho vào cốp rồi cùng họ khởi hành. Không biết chị dâu có sao không? Mà vì sao lại mất tích? Lí do gì phải là chị ấy kia chứ?
...
Đứng trước chiếc cửa toả đầy hàn khí lạnh lẽo, Giai Giai nửa muốn bước vào nửa thì không. Nhưng rõ ràng là cô đâu làm gì nên tội. Chỉ là Ngô Tử Dung ngu ngốc kia quá tin người.
*Cốc, cốc*
- Em vào được không?
- Vào đi!
Giai Giai mở cửa đi vào. Đặt laptop lên bàn ở bộ sofa, cô nhìn anh không khỏi thắc mắc.
- Anh gọi em gấp như vậy liệu có chuyện gì quan trọng sao?
- Anh muốn em soạn thảo văn bản này và gửi vào mail cho Lập Hàn.
Chán chường đặt một tệp hồ sơ lên bàn, Phục Ân ngã người ra sau sofa. Nếu lần này đúng thật đã gửi vào máy tính của anh do đã nhờ Nhược Thần cài virus trước thì chờ xem anh xử lý cô ta ra sao. Tình nghĩa suốt bao nhiêu năm bắt đầu từ đây đã tan biến cả rồi.
- Được, ngày mai em sẽ làm xong. Bây giờ em về lại phòng làm việc đây.
- Ừ!
Xoay ghế bành quay lưng lại với Giai Giai, anh lạnh nhạt thốt ra chỉ một từ. Hiện tại anh không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa. Nghĩ đến việc Lạc Y đã ra đi oan ức thế nào thì anh lại càng muốn bước đến mà bóp chết cô ta. Đợi sau khi bằng chứng đầy đủ thì anh đây sẽ cạn tuyệt nghĩa tình.
*Cạch*
Lại thêm tiếng mở cửa, Lập Hàn vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại. Trên tay mang theo một túi đồ vừa lấy ở nhà mà mang theo đến công ty, anh ngồi xuống sofa. Lấy chai rượu loại thượng hạng trong túi, anh gọi Phục Ân mà không nhìn.
- Đến đây đi!
Liếm nhẹ môi, Phục Ân đứng dậy rồi đi đến sofa. Ngồi phịch xuống, anh đưa tay xoa xoa thái dương trông đầy mệt mỏi.
- Tao hiểu cảm giác của mày. Nhưng dù sao cũng đã xảy ra như vậy rồi.- Đẩy ly rượu đến trước anh, Lập Hàn thấp giọng.
- Tao đã hiểu vì sao mày lại hết lần này đến lần khác muốn tự tử. Bây giờ tao cũng đang rất muốn đây.- Vuốt ngược mái tóc, chất giọng của anh trầm hẳn đi.
- Mày điên à? Haiz...- Lập Hàn thở dài rồi uống cạn ly rượu trong tay.- Mày phải sống, sống để tìm lại chân lý cho Lạc Y. Mày đâu muốn hai mẹ con cô ấy ra đi oan ức đúng không? Tin tao đi, lần nào tao suy đoán cũng đúng. Thi thể đó rất có thể là của Ngô Tử Dung.
- Chẳng phải bên phía cảnh sát đã xác minh là của Lạc Y sao?- Đưa ly rượu lên môi, anh cũng nhấp một ngụm.
- Mày có em dâu học y khoa bên giám định pháp y để làm gì? Dù không có kinh nghiệm nhưng Tuệ Mẫn cũng có hiểu biết hơn chúng ta. Mày nhờ đi!
Phải rồi! Tuệ Mẫn đã tốt nghiệp ngành y bên giám định pháp y. Biết đâu sẽ có điều gì bất ngờ xảy ra thì sao? Nhưng hiện tại cô ấy đang không ổn, không chừng khi thấy thi thể mà khóc ngất đến nổi không thể làm gì.
- Em ấy đang suy sụp tin thần. Tao nghĩ chắc không thể nào chú tâm nổi đâu.- Lại rót rượu vào ly, anh nhàn nhạt trả lời.
- Không thử sao biết được chứ. Hi vọng nhỏ nhoi cũng phải tìm cho ra sự thật. Tin tao đi!- Lập Hàn chậc lưỡi, nhìn anh bằng ánh mắt chắc nịch.
- Được rồi!
Lấy điện thoại, anh ấn số rồi gọi cho Vỹ Khanh.
"Em nghe đây anh hai!"
"Tối nay em và Tuệ Mẫn có ở nhà chứ?"
"Sau khi xong việc em và Tuệ Mẫn sẽ đến nhà anh. Ba mẹ em tối nay cũng vừa đến đó. Có gì không anh?"
"Anh muốn nhờ vả Tuệ Mẫn một chuyện."
"Chuyện quan trọng không? Nếu quan trọng thì em sẽ cùng Tuệ Mẫn qua phòng của anh ngay. Em ấy đang trên đường đến đây để cùng em đi ăn trưa này."
"Không phiền hai đứa chứ?"
"Không đâu, chỉ là em e rằng tối nay rất nhiều người nên khó nói."
"Được, khi nào Tuệ Mẫn đến thì hai đứa qua đây đi."
"Vâng!"
Phục Ân ngắt máy xong thì uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Vì sao anh vẫn không thể ngừng nhớ về cô thế này? Bây giờ cuộc sống của anh còn cô đơn hơn cả lúc Lạc Y chưa đến. Hiện tại anh rất muốn đi đến chân trời nào đó có cô và cùng nhau xây dựng một gia đình thật hạnh phúc. Không cần danh vọng, địa vị nữa. Chỉ cần có cô thôi là đủ rồi.
Chẳng mấy chốc Vỹ Khanh và Tuệ Mẫn cũng đã đến. Cô lễ phép cúi chào hai người rồi cùng anh ngồi xuống đối diện Phục Ân.
- Em chào hai anh!
- Wow, Hàn có loại rượu quý thế này mà giấu nha.- Cầm chai rượu xoay mấy vòng để xem, Vỹ Khanh không khỏi xuýt xoa.
- Cũng là của người ta tặng tao thôi.- Lập Hàn nhún vai rồi lấy thêm ly để sẵn trong túi.
- Anh hai cần gặp em ạ?- Tuệ Mẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Uhm, anh muốn nhờ em trực tiếp khám nghiệm thi thể đang ở trung tâm pháp y.
- Thật sao?- Tuệ Mẫn mừng rỡ, đây cũng là ý cô muốn mấy ngày qua.- Em muốn xin phép anh lâu rồi nhưng sợ anh từ chối đó.
- Vậy ngày mai anh đưa em đi đến trung tâm pháp y.
- Dạ!
Tuệ Mẫn gật đầu cái rụp và mừng thầm trong bụng. Cô biết chỉ cần hai điểm là có thể xác minh được đó là Lạc Y hay ai khác. Ban đầu nhìn thi thể ấy thì cô không tin là của Lạc Y. Phụ nữ mang thai mà, đâu thể nào giống như người bình thường được. Lần này chắc chắn cô sẽ vạch trần lời nói dối trá của những người ở sở giám định kia.
- Chị Giai Giai!
Nhược Thần vừa thấy Giai Giai đi từ phòng cafe thì liền chạy đến vỗ vào vai cô. Thoáng giật mình, cô đưa mắt nhìn cậu đầy khó chịu.
- Cafe nóng, em đùa vậy lỡ đổ hết thì sao?
- Em xin lỗi. Mà chị cho em mượn laptop gửi mail với. Anh Khanh mượn máy em rồi.
- Ở trong phòng của chị ấy. Khi nào xong thì tắt đi. Bây giờ chị phải ra ngoài rồi.
Nhược Thần nhanh nhảu gật đầu cái rụp rồi chạy lon ton đến phòng làm việc của Giai Giai. Cậu cũng không ngờ cô lại dễ cho mượn như vậy. Không hề e dè một chút nào sao? Ngồi vào ghế bành, Nhược Thần mở máy rồi nhanh tay cài virus vào trong. Trong quá trình làm việc Nhược Thần phát hiện có một loại virus chuyên sao lưu tệp và chuyển ngầm qua thiết bị khác đang tồn tại. Cậu nhíu mày nghi hoặc. Thường thì Giai Giai chỉ biết về những loại virus thông thường, khá đơn giản còn những thứ phức tạp hơn thì không hề biết gì. Phải nói về vấn đề này thì cậu và Lập Hàn là rành rõi nhất. Đã là vậy thì loại virus phức tạp như thế này làm sao để Giai Giai cài vào máy?
Liếm môi một cái, Nhược Thần tìm tòi để gỡ loại virus kia ra. Lần này lại một loại virus khác được cài vào và đường dẫn kết nối với máy tính của Phục Ân. Cậu biết là đàn ông con trai mà lén lút thế này đúng là quá hèn hạ. Nhưng không thể ngờ Giai Giai lại thâm độc hại cả vợ của người có ơn với mình. Cậu chỉ muốn vạch bộ mặt ấy thôi, còn xử trí ra sao tùy thuộc vào Phục Ân vậy.
...
Phục Ân, Vỹ Khanh và Nghi Nhi cùng đứng ở sân thượng tại ngôi biệt thự của anh để hưởng gió trời. Đã khá lâu rồi ba anh em mới được hội ngộ đầy đủ như thế này. Lần nào Nghi Nhi về nước cũng rất chóng vánh, Phục Ân và Vỹ Khanh thì luôn bận bịu với công việc nên không còn quan tâm đến người em gái bé nhỏ này như trước nữa. Tựa người vào lan can, Phục Ân nghiêng đầu nhìn lên bầu trời đầy ắp những vì sao lấp lánh. Những ngày qua không lúc nào anh thôi nghĩ đến Lạc Y. Cô rất đơn thuần lại rất hiểu chuyện. Chưa một lần nào cô đi quá giới hạn của mình và cũng chưa khi nào kiểm soát cuộc sống riêng của anh. Lạc Y chẳng bao giờ quan tâm quá mức hay làm quá mọi vấn đề lên để cả hai phải xảy ra mâu thuẫn. Cũng chưa bao giờ cô ăn nói lỡ lời này nọ, lúc nào cũng suy nghĩ rất kỹ rồi mới nói ra. Cả hai luôn tôn trọng nhau, trong mối quan hệ này chẳng ai phải gò bó, khó chịu. Khi stress cần thư giãn thì cô luôn hoá trẻ con trêu chọc anh. Khi làm việc thì cô lại rất nghiêm túc và cứng rắn. Chính vì những thứ đó nên anh lại càng yêu cô nhiều hơn và càng tôn trọng cuộc sống riêng của cô hơn lúc trước. Những tưởng thuyền đã đến được bến bờ của hạnh phúc nhưng nào ngờ lại gặp giông bão mà lật đi. Đến bây giờ thực sự anh chẳng còn cảm giác gì đối với phụ nữ cả. Một chút cũng không hề.
- Em biết anh hai đang rất buồn nhưng dù sao cũng đã lỡ làng hết cả rồi. Anh hãy sống vui vẻ lên, em tin rằng chị hai không muốn nhìn thấy anh cứ ủ rũ thế này đâu.- Đứng cạnh anh, Nghi Nhi thở dài.
- Nghi Nhi trưởng thành thật rồi. Nhưng em vẫn chưa hiểu hết được chuyện tình cảm đâu. Đến một lúc nào đó em sẽ nhận ra mình yêu họ còn hơn cả bản thân của mình. - Cười nhạt một cái, anh cho hai tay vào túi.
- Đúng đó Nghi Nhi, em còn nhỏ lắm. Cuộc sống này phức tạp như thế nào sau này em sẽ rõ.- Vỹ Khanh mỉm cười xoa đầu cô.
Phải! Cuộc sống này rất phức tạp. Đến bây giờ cô mới nhận ra mình yêu họ còn hơn cả bản thân mình. Đáng ra tình cảm này ban đầu không nên có. Người con trai ấy ban đầu không nên gặp. Chỉ cúi gằm mặt xuống, Nghi Nhi giấu đi đôi mắt đỏ hoe và giọt lệ sắp tràn mi. Mọi chuyện sẽ đỡ hơn rất nhiều nếu như người trong lòng anh ấy không phải chị dâu của cô. Chị ấy mất rồi anh có buồn không? Anh có đau lòng hơn anh trai của cô hiện tại? Rõ là biết chị ấy đã có chồng mà anh vẫn nuôi hi vọng. Cố chấp như vậy để đổi lấy được gì? Thứ mình cần thì không có và có thể làm tổn thương bất kỳ ai đó ở bên cạnh. Không khi nào cô có thể quên anh được. Tình đơn phương không bao giờ được nhẹ nhõm trong lòng cả. Nhưng mai này còn hi vọng thì cô vẫn muốn chọn anh. Đối với cô, trừ người thân thì người con trai ấy là hoàn hảo nhất trên đời.
- Nghi Nhi, em khóc sao?- Phục Ân giương đôi mắt đầy ảm đạm nhìn cô.
- Em không có!- Hai tay siết chặt vạt áo, cô lắc đầu.
- Đừng giấu anh.- Ngước mặt lên trời, ánh mắt anh lúc này nhìn xa xăm, vô định.
- Em có chuyện gì sao?- Vỹ Khanh cũng lo lắng cho em gái mình.
- Nếu như người anh yêu không để ý đến anh và lại yêu một người khác thì sao?- Vẫn cúi gằm mặt, cô lí nhí.
- Em...biết yêu rồi?- Vỹ Khanh tròn xoe hai mắt.
- Là ai vậy?- Phục Ân liếm nhẹ môi rồi nhướng một bên mày.
- Anh ấy...là Mạn Phong.
- Đông Phương Mạn Phong?- Cả anh và Vỹ Khanh đều nhíu mày, đồng thanh.
- Ơ...mọi người nhắc gì anh của em vậy?
Tuệ Mẫn vừa đến bậc thang đã nghe hai người gọi cả tên họ của anh mình thì không khỏi làm lạ. Trên tay mang theo một khay trái cây và nước hoa quả, cô đặt lên bàn rồi nhìn họ mỉm cười.
- Mọi người đến đây dùng tráng miệng đi.
Ba người nhìn nhau sau đó thì đi đến chỗ Tuệ Mẫn. Vỹ Khanh biết trong lòng Phục Ân đang tồn tại những rối rắm như thế nào nên mở lời hỏi Tuệ Mẫn.
- Mẫn à, dạo này sao anh không thấy anh hai đâu vậy?
- Anh hai có một người em gái đang làm Phó Tổng của Triệu Tân, chị ấy báo rằng đối tác muốn anh qua đó rồi mới ký kết hợp đồng nên vừa bay về nước rồi. Anh ấy nói hai ngày nữa lại bay về đây.- Ngồi xuống cạnh Vỹ Khanh, cô nhẹ nhàng nói.
- Thật như vậy sao?
Phục Ân lên tiếng hỏi, trong lòng chợt dấy lên những nỗi nghi ngờ. Ngày trước mỗi lần gặp Lạc Y là anh ta đều để ý và quan tâm lạ thường. Lần này xảy ra chuyện, anh lại về nước một cách trùng hợp. Có thật là không liên quan gì không?
- Ý anh là sao chứ?- Tuệ Mẫn chu môi khó hiểu.
- À...à...ý của anh hai là đã hẹn có một buổi gặp mặt nhưng đột ngột anh ấy về nước thì liệu có qua kịp không đó mà.- Vỹ Khanh vội biện cớ, anh hiểu trong lòng Phục Ân hiện đang nghĩ gì.
- Việc có vẻ gấp lắm. Hôm trước hẹn em và Lạc Y đi dự buổi triển lãm mà anh ấy cũng có đến được đâu. Gọi cho em xong là tức tốc lên máy bay luôn rồi. À mà hôm qua em mới gọi báo với Mạn Phong chuyện của Lạc Y. Anh ấy ngạc nhiên lắm thế nên mới quyết định lo công việc xong sẽ qua đây ngay.
- Anh Mạn Phong là anh của chị sao?- Thoát khỏi sự im lặng tột độ của bản thân, Nghi Nhi cất lời.
- Phải đó! Mạn Phong là anh họ của chị.- Cô cười đến tít cả mắt.
- Vâng!
Nói vậy là Mạn Phong đã có tình cảm với chị dâu của cô lâu lắm rồi và cô cũng chỉ là người đến sau mà thôi. Số phận đúng thật là... Haiz, bây giờ cô cũng không biết nói sao về chuyện này nữa. Mọi thứ trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ kỳ.