Hy Tuyết, anh nghe nói hôm qua Mạc Hy Vân có tới tìm em, còn động chân động tay nữa, em có làm sao không?” Nghe thấy mấy người trong công ty nói câu này, Phương Từ Khiêm vô cùng hốt hoảng, anh sợ người đàn bà độc ác kia sẽ làm gì tổn thương đến Mạc Hy Tuyết.
Người con gái đang dán mắt vào màn hình máy tính bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, cô nhướn mày nhìn Phương Từ Khiêm, “Phương thiếu, anh có được học phép tối thiểu lịch sự là vào phòng của người khác phải gõ cửa không thế?” Đang yên đang lành, Phương Từ Khiêm lo lắng như vậy làm cái gì vậy?
Thấy Mạc Hy Tuyết đã an toàn, người đàn ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận đóng cửa lại, thái độ vô cùng hối lỗi, “Anh xin lỗi, làm em giật mình rồi phải không? Tại anh lo Mạc Hy Vân sẽ làm gì em nên mới vội vào đây xem thôi, chứ chẳng có ý gì khác cả.”
“Phương Từ Khiêm, trí thông minh của anh có vấn đề hả? Nếu tôi bị làm sao thì còn ngồi ở đây được à?” Mạc Hy Tuyết nhếch môi, cô cười lạnh một tiếng, “Nhưng cũng phải cảm ơn Phương thiếu đây đã lo lắng cho tôi, chỉ tiếc rằng kế hoạch của anh không thực hiện được rồi.”
Khuôn mặt của Phương Từ Khiêm hơi cau lại, anh không hiểu nổi Mạc Hy Tuyết đang có ý gì.
Khóe môi của người đàn ông hơi giật giật, “Hy Tuyết, ý của em là gì, nói rõ ra được không? Đừng có mập mờ như vậy!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phương Từ Khiêm đối diện với ánh mắt long lanh bình thản chẳng có một chút gợn sóng nào của Mạc Hy Tuyết, tận sâu trong đáy lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi tột độ. Người đàn ông lắp bắp giải thích, “Anh không có, lần này em nghi oan cho anh rồi. Anh chẳng ngu mà làm như vậy đâu.”
Vậy nhưng, cô gái ấy vẫn không để tâm đến mấy lời đó.
Người đàn ông vốn muốn nói gì đó mà cuối cùng lại thôi.
Thời gian sau đó trôi qua vẫn rất bình thường, bình thường yên ổn một cách đáng sợ. Mạc Hy Tuyết luôn cảm thấy bất an, lo lắng, dường như có điều gì không hay sắp xảy ra rồi.
Mấy ngày nay, Phương Từ Khiêm chỉ lén lút đứng nhìn người con gái ấy từ xa, anh sợ lại gần cô, cô sẽ lại nghi ngờ anh, hoặc là người đàn ông này đang sợ đối diện với hai từ “ly hôn“.
Nhưng hôm nay, Phương Từ Khiêm phát hiện ra có điều gì đó chẳng lành.
Một chiếc xe màu đen cứ luôn đậu ở ngoài cửa, mãi chẳng chịu rời đi. Là do anh quá đa nghi hay là Phương Từ Khiêm đã bắt đầu có dự cảm không lành đây?
Đúng là không phải anh đa nghi, mà là thật sự có vấn đề. Bên trong chiếc xe màu đen kia, Mạc Hy Vân đang ngồi bên trong, hai mắt của cô ta đỏ ngầu, dường như đang chờ đợi Mạc Hy Tuyết ra bên ngoài. Trong thời gian này, ý niệm muốn giết người luôn hiện hữu ở trong đầu của cô ta. Không thể chịu nổi nữa, hôm nay người phụ nữ này bắt đầu hành động.
Cô ta cũng thăm dò được, hôm nay Mạc Hy Tuyết có việc phải đi ra ngoài, nên Mạc Hy Vân đã chờ sẵn ở đây.
Một lát sau, quả nhiên Mạc Hy Tuyết đã ra bên ngoài. Chờ thư ký của mình đi lấy xe, cô tạm đứng ở bên ngoài cổng công ty. Giơ tay lên xem đồng hồ, nhưng mắt trái của cô lại giật liên tục, trong lòng cũng lo âu chẳng ngớt.
Mạc Hy Vân thấy người liền lái xe với tốc độ thật nhanh lao thẳng về phía người con gái ấy, lúc này, cô ta không hề hối hận, thậm chí là còn cảm thấy sung sướng vì sắp giết chết kẻ thù không đội trời chung với mình rồi. Tốc độ lái xe càng ngày càng nhanh, chớp mắt chiếc xe đã lao đến vị trí mà Mạc Hy Tuyết đang đứng.
Mạc Hy Tuyết chưa kịp phản ứng, cả người đóng băng tại chỗ, chỉ biết trợn mắt nhìn chiếc xe phía trước lao thẳng về phía mình.
Rầm!
Một âm thanh va chạm chói tai vang lên.
Cả người của Mạc Hy Tuyết bị ai đó kéo ra, va đập mạnh vào đất một cách đau đớn. Đầu óc choáng váng cũng bớt đi, cô khó khăn ngồi dậy, đập vào mắt là cả người của Phương Từ Khiêm đang nằm trên một vũng máu, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Lúc nãy, chính là người đàn ông này đã cứu mạng cô.
Theo bản năng, Mạc Hy Tuyết chạy lại liên tục đập vào người của Phương Từ Khiêm, “Phương Từ Khiêm, anh làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn tôi đi.” Nhưng cô có gọi như thế nào, người đàn ông ấy vẫn không tỉnh lại.
Hai mắt Phương Từ Khiêm vẫn nhắm chặt lại như vậy, sắc mặt anh nhợt nhạt đến khó coi. Cho dù Mạc Hy Tuyết có kêu la thảm thiết đến thế nào, người ấy vẫn như vậy. Chân tay cô luống cuống lấy điện thoại trong túi áo ra, nhanh chóng bấm nút gọi, “Làm ơn, mau chóng cho tôi một xe cấp cứu đến Mạc thị, ngay lập tức!” Thanh âm run rẩy hòa lẫn sự sợ hãi.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên một cách chói tai ở trên đường, băng qua dòng người tấp nập qua lại đang bận bịu với công việc