“Mạc Hy Tuyết, chị ra đây cho tôi. Đừng có mà trốn ở trong đấy nữa. Ra ngoài gặp mặt tôi nhanh lên.” Ở trước cửa công ty, Mạc Hy Vân cùng với Mạc Tu Văn đang làm ầm ĩ hết cả lên, bọn họ không ngừng la hét, mặc cho bảo vệ đã cản bọn họ lại. Hai người này như thể muốn xông vào bên trong vậy.
Nhìn bảo vệ đứng chặn ở đó, Mạc Tu Văn vô cùng kiêu ngạo và huênh hoang, “Mấy người có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản. Tôi là cha của Mạc Hy Tuyết, tổng giám đốc công ty này đấy. Biết điều thì mau chóng tránh ra, nếu không mấy người sẽ mất việc đấy.”
Ông ta vẫn còn mang một ảo tưởng rằng Mạc Hy Tuyết vẫn coi mình là cha, luôn bao dung tha thứ cho những gì mà Mạc Tu Văn đã gây ra.
Nhưng cho dù Mạc Tu Văn có nói như thế nào, hai người bảo vệ vẫn làm đúng chức trách của mình, tuyệt đối không cho hai người phía trước vào, “Mời hai người về cho, Mạc tổng đã lệnh cho chúng tôi, chỉ cần hai người đến đây sẽ mời về. Cô ấy sẽ không gặp hai người đâu.” Mạc Hy Tuyết đã chuyển lời như thế rồi, những người làm công như bọn họ đâu dám làm trái cơ chứ.
Mạc Hy Vân và Mạc Tu Văn tức điên lên khi nghe thấy bảo vệ nói Mạc Hy Tuyết chẳng muốn gặp mình. Hai người ai nấy nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận giữ muốn xông vào trong nhưng lại không thể làm điều đó.
Đúng lúc này, Mạc Hy Tuyết có công việc phải ra ngoài. Xuống dưới nhà thì bắt gặp hai cha con này.
Nhìn thấy vị Mạc tổng kia, Mạc Hy Vân ngay lập tức lao đến đó, “Mạc Hy Tuyết, sao chị dám không cho tôi với ba vào trong nhà hả? Nhiều tiền rồi thì không coi người thân ra gì có phải không? Hóa ra Mạc tổng được người người ca tụng lại bỉ ổi, hạ lưu, quên hết những người đã giúp đỡ mình như vậy đấy.”
Mạc Hy Tuyết lại chẳng để tâm đến mấy lời của Mạc Hy Vân, cô lườm hai người phía trước một cái, lạnh lùng cất tiếng nói, “Hai người đến đây làm gì? Không phải trước đây tôi đã nói đừng đến đây rồi hay sao?” Chắc những người này có mục đích gì đây.
“Con gái, ba biết con đang giận ba, nhưng bây giờ ba đã hết đường rồi, không còn cách nào nữa.” Mạc Tu Văn nén cơn giận trong lòng xuống, khuôn mặt ông ta hơi nhăn lại, cố gắng nặn ra một nụ cười. Vào thời điểm này, ông ta biết điều không nên chọc giận Mạc Hy Tuyết.
Người con gái cười khẩy một cái, “Mời ông đi vào chủ đề chính. Tôi còn nhiều việc lắm, nói không nhanh là tôi đi đấy.”
“Ấy ấy, con gái.” Thấy Mạc Hy Tuyết đang có ý định rời đi, Mạc Tu Văn vội vã ngăn cản, “Chuyện là như hôm trước ba nói đấy. Bây giờ ba thiếu nợ bọn xã hội đen nhiều quá, mà giờ trong người ba chẳng có một đồng nào. Hy Tuyết à, bây giờ con giàu như vậy, cho ba mấy tỉ đi, để ba trả nợ. Sau đó ba sẽ ở nhà, không đến đây làm phiền con nữa.”
Chưa để cho Mạc Hy Tuyết lên tiếng, đứa em gái kia của cô đã chen vào, “Còn nữa, chị phải cho tôi vào tập đoàn Mạc thị làm việc. Không cần chức vụ phải quá cao đâu, làm giám đốc nhân sự là được rồi.” Người phụ nữ này như thể đang ra lệnh cho chị gái của mình vậy. Đã đi nhờ vả mà cứ làm như mình là bà hoàng, ai ai cũng phải nghe lệnh của Mạc Hy Vân vậy.
Đã không còn gì rồi mà vẫn còn ở đó tưởng bản thân mình là công chúa.
Mạc Hy Tuyết nhếch môi cười, đôi mắt sâu thăm thẳm của cô lóe lên một tia khinh bỉ tột cùng, “Hai người nghĩ mình là ai mà dám vác mặt đến đây lệnh cho tôi làm cái này làm cái nọ.” Ánh mắt của vị Mạc tổng này quét qua Mạc Hy Vân, dọa cho cô ta lạnh buốt sống lưng, “Cô tưởng rằng đặt chân vào công ty này dễ lắm à mà đòi làm giám đốc nhân sự? Bằng tốt nghiệp đại học của cô chẳng qua là đi mua mà thôi, đừng ỷ mình được cưng chiều mà tưởng bản thân giỏi giang lắm. Tôi đã nói rồi, cô muốn vào đây, nằm mơ đi.”
“Mạc Hy Tuyết, mày!!!” Mạc Hy Vân tức giận không nói được câu nào.
Cô đanh mặt nhìn Mạc Tu Văn, “Mạc Tu Văn, đừng mơ đến chuyện tôi sẽ bỏ tiền ra giúp ông. Để ông đứng ở đây là tôi đã nể tình ông lắm rồi đấy. Đừng có mà quá phận. Những gì mình làm, ông tự mình gánh chịu đi.”
Ông ta sẽ không đến làm phiền cô nữa sao?
Còn lâu Mạc Hy Tuyết mới tin.
Cô không thể cứ hết lần này đến lần khác giúp đỡ ông ta, Mạc Tu Văn sẽ càng quá đáng hơn mà thôi. Mạc Hy Tuyết nhịn nhục suốt một thời gian dài, đó đã quá đủ rồi. Muốn chèn ép cô nữa sao, nhưng tiếc rằng cô không còn là cô gái yếu đuối năm xưa nữa rồi.
Mạc Tu Văn bị cự tuyệt, cơn tức giận trong lòng ông ta xộc thẳng lên não, “Mạc Hy Tuyết, cái loại ăn cháo đá bát nhà mày. Tao bỏ ra bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng mày nên người, bây giờ mày lại đối xử với tao như vậy. Đúng là thứ mất dạy, vô giáo dục, không có văn hóa. Hôm nay, mày phải đưa tiền cho tao?” Người đàn ông này dùng những lời hết sức thậm tệ để mắng chửi Mạc Hy Tuyết, con gái của ông ta.
Mạc Hy Vân đứng bên cạnh đã giận lại càng thêm giận, “Mày đừng quên có gia đình tao, mày mới có ngày hôm nay. Đã không hỏi han gì thì thôi, nay lại còn bỏ mặc gia đình mình như vậy. Nếu để cho người ta biết được con người thật này của mày, công ty này có còn trụ được sao?” Hai mắt của cô ta đỏ lên, hằn lên những tia máu.
“Cô im miệng, ở đây là chỗ cô được lên tiếng sao? Mạc Hy Vân, cô dám nói câu nữa, tôi sẽ cho người ném cô ra ngoài.” Mạc Hy Tuyết trừng mắt nhìn con người thiếu giáo dục ở trước mặt mình. Cô không còn dễ bắt nạt nữa, nghĩ sao Mạc Hy Vân có thể làm gì cô. Mạc Hy Tuyết chưa đánh gãy răng cô ta đã là may cho người phụ nữ này lắm rồi đấy.
Sau đó, cô tiếp tục lên tiếng, “Mạc Tu Văn, tôi khuyên ông, tốt nhất là nên về nhà đi. Để bảo vệ lôi hai người ra khỏi đây thì khó coi lắm đấy. Tôi đã nhịn rồi, hai người đừng chọc vào giới hạn của tôi.” Mạc Hy Tuyết nhấn mạnh từng chữ, cô muốn Mạc Hy Vân và cha mình biết điều mà lùi, nhưng hai người này vẫn ngang ngược như vậy.
“Mạc Hy Tuyết, tao không cần biết, hôm nay không có tiền tao sẽ không về đâu. Nếu không nôn tiền ra, tao nhất định sẽ cho toàn bộ mọi người trên thế giới biết được gương mặt thật của Mạc tổng giám đốc là như thế nào. Tao nói là tao nhất định sẽ làm đấy. Nếu mày sợ bị hủy hoại danh dự thì tốt nhất là biết điều một chút đi.”
Mạc Hy Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Mạc Tu Văn, ông nghĩ tôi sợ mấy lời đe dọa đó của ông à? Có giỏi thì ông làm thử cho tôi xem.” Xong cô quay mặt bảo hai người đang đứng trước cửa, “Bảo vệ, đưa bọn họ ra khỏi đây. Lần sau, hai người này mà đến làm loạn nữa thì cứ việc đuổi thẳng ra ngoài.”
Thế là Mạc Hy Vân cùng với Mạc Tu Văn bị đuổi về không thương tiếc.