“Bảo bối, qua đây, anh đưa em đến một nơi!”
“Phương Từ Khiêm, anh định đưa em đi đâu!”
“Hy, em tò mò như vậy thì còn đâu là bất ngờ nữa, mau lại đây nào. Hôm nay anh sẽ đưa em đến chỗ này.”
Mạc Hy Tuyết đứng ngẩn người ra đó, chứng kiến hai người một nam một nữ đang khoác tay nhau cười nói vui vẻ ở trước mặt mình, lồng ngực của cô tự nhiên thấy rất khó chịu. Cô đang ở đâu đây? Không phải cô bị Mạc Hy Vân đánh ngất hay sao? Đây là nơi nào, sao cảnh tượng trước mặt lại quá đỗi quen thuộc đến như thế?
Cô nhìn ngó một lượt xung quanh, theo bước chân hai người phía trước đến một nơi, đây là một địa điểm rất lãng mạn. Một cảm giác quen thuộc như sóng xô ồ ạt ập đến trong tâm trí cô. Mạc Hy Tuyết khẳng định, bản thân mình đã từng đi đến nơi này rồi, nhưng cô lại không nhớ ra là mình đã đến đây lúc nào.
Hai người trước mắt ôm lấy nhau rất hạnh phúc.
Mà người đó dường như chính là Phương Từ Khiêm, còn người phụ nữ kia, khuôn mặt ấy quá đỗi giống cô. Nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là người mà Phương Từ Khiêm yêu sâu đậm, Lạc Hy Hy.
Tâm trí của cô dần khắc hoạ lại những mảnh kí ức mơ hồ đã bị mất đi từ khoảng thời gian trước. Cảnh tượng trước mắt, có vẻ như đã từng diễn ra, nếu không, trí nhớ của Mạc Hy Tuyết lại bắt đầu dậy lên như thế.
Muốn tiến đến phía trước hỏi, nhưng hai người kia lại đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, đầu của Mạc Hy Tuyết truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội, đau cứ như thể ai đó đang dùng búa gõ mạnh vào đầu cô vậy. Những âm thanh quen thuộc liên tục vang lên bên tai người con gái, “Hy Hy!” hay là, “Bảo bối!”, “Cô bé ngốc!” Từng âm thanh giống như những mảnh vỡ kí ức lần lượt ùa về trong tâm trí cô.
Nhớ rồi!
Tất cả những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy không phải là ảo giác, đó chính là sự thật. Nó đã từng xảy ra, cô đã gặp Phương Từ Khiêm trước đây mà bản thân cô chẳng nhớ gì hết.
Thực chất, chẳng có Lạc Hy Hy nào hết.
Nói cách khác, Lạc Hy Hy chính là Mạc Hy Tuyết cô mà thôi. Thì ra trong suốt thời gian qua, người mà cô luôn ghen tị lại chính là bản thân mình.
Mọi chuyện phải nói đến năm năm trước.
Khi ấy, mẹ cô vừa mất, cha cô liền cho cô sang Pháp du học. Lúc đó, Mạc Hy Tuyết ngây thơ chưa hiểu sự đời, liền ngoan ngoãn đồng ý. Cô chịu sự kiểm soát của Mạc Tu Văn một cách gay gắt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà trốn đi. Lúc ấy, cô đã gặp được Phương Từ Khiêm, người đã cho cô cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Vì không muốn Phương Từ Khiêm e ngại về thân phận của mình, Mạc Hy Tuyết liền lấy một cái tên khác, đó là Lạc Hy Hy. Họ Lạc chính là họ của mẹ cô, còn Hy Hy là tên thân mật mà mẹ hay gọi cô. Kể từ khi ấy, Mạc Hy Tuyết sống dưới thân phận là Lạc Hy Hy, cho nên Mạc Tu Văn mới chẳng thể tìm được đứa con gái này.
Cô và Phương Từ Khiêm sống chung một nhà, giữa hai người đã sớm nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc ấy, anh còn là một chàng thiếu niên rụt rè, hoàn toàn khác xa Phương Từ Khiêm hiện giờ. Hai người có một quãng thời gian yêu đương ngọt ngào, thậm chí còn có ý định tiến đến chuyện hôn nhân nữa.
Tưởng rằng hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc, thế nhưng, đúng lúc đó, biến cố lại một lần nữa xảy ra. Mạc Tu Văn tìm thấy cô, ông ta cho người truy bắt cô. Mạc Hy Tuyết sợ hãi bỏ chạy, nhưng chẳng may cô lại bị một chiếc xe đụng trúng, hôn mê một thời gian dài.
Khi tỉnh lại, toàn bộ những kí ức ngọt ngào kia đều hoàn toàn mất sạch.
Tuy Mạc Hy Tuyết thường xuyên mơ thấy mình đã ở cạnh một người đàn ông, nhưng cô lại không nhìn rõ mặt anh ta. Cùng lúc đó, Cố Dư Nhân theo đuổi cô lại nói với cô rằng, hắn ta chính là người đàn ông đó. Người đàn ông này không ngừng bịa chuyện, Mạc Hy Tuyết lại dễ dàng tin rằng đó là sự thật.
Khi đó, cô và Cố Dư Nhân chính thức trở thành một đôi, hoàn toàn quên mất người đàn ông tên Phương Từ Khiêm kia là ai.
Vào thời điểm đó, Phương Từ Khiêm điên cuồng tìm kiếm Lạc Hy Hy, nhưng lại không rõ tung tích của cô.
Bây giờ nhớ lại tất cả, Mạc Hy Tuyết mới hiểu lý do vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc về chồng mình như thế. Cô vốn đã yêu anh, lại đối diện với sự quan tâm của người đàn ông ấy, Mạc Hy Tuyết lại càng yêu hơn.
Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, để rồi hai người tự làm tổn thương nhau trong một thời gian dài như thế.
Nước mắt của Mạc Hy Tuyết chẳng thể kìm được nữa, liền rơi xuống lã chã trên khuôn mặt cô. Bây giờ, cô nên làm gì đây? Phát hiện bản thân mình chính là Lạc Hy Hy, liệu cô sẽ chấp nhận bắt đầu một lần nữa với Phương Từ Khiêm hay không?
Người đàn ông ngồi bên giường bệnh, nhìn thấy những giọt nước mắt đang lã chã rơi xuống trên khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm đau lòng dùng tay lau đi thứ chất lỏng mặn chát ấy. Từng lời đau đớn phát ra từ miệng của người đàn ông, “Hy, sao em còn chưa dậy thế? Dậy đi em, em đừng ngủ nữa, bỏ lỡ nhau lâu như thế, em còn muốn ngủ đến bao giờ nữa đây?”
Phương Từ Khiêm đau lòng hôn nhẹ lên trán cô.
Đột nhiên, cô choàng tỉnh dậy, có lẽ cô không muốn nhìn thấy những kí ức kia nữa. Từng hơi thở nặng nề ngày một trở nên dồn dập, cánh tay của Mạc Hy Tuyết bám víu lấy ga giường, miệng thở hồng hộc.
Phương Từ Khiêm bất ngờ lẫn vui mừng, anh luống cuống nắm lấy tay cô, “Hy…!” Người đàn ông hơi ngập ngừng một chút, anh lo là sẽ làm cô sợ, vội vã thay đổi, “Hy Tuyết, em tỉnh rồi. Giờ em có cảm thấy chóng mặt hay mệt mỏi ở chỗ nào không? Bác sĩ nói nếu em tỉnh lại mà có biểu hiện lạ thì phải nói ngay.” Mấy ngày trước, bác sĩ kết luận đầu óc của Mạc Hy Tuyết chỉ bị chấn động nhẹ thôi, chẳng có gì nguy hiểm cả, như thế Phương Từ Khiêm cũng yên tâm hơn.
Chỉ là cô nàng này ngủ lâu quá không chịu ngồi dậy mà thôi.
Mạc Hy Tuyết quay sang, cô nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Từ Khiêm. Người đàn ông này gọi cô là “Hy“. Chẳng lẽ Phương Từ Khiêm đã biết cô chính là Lạc Hy Hy rồi hay sao? Và anh biết được điều đó từ bao giờ?
“Hy Tuyết, em làm sao thế?” Phương Từ Khiêm hơi bất an khi bị Mạc Hy Tuyết nhìn như thế.
Một lúc sau, người con gái ấy mới mấp máy khoé miệng, cổ họng trở nên đau rát, “Phương Từ Khiêm, anh biết tôi là Lạc Hy Hy từ khi nào?”
Phương Từ Khiêm hoảng loạn nhìn vợ mình, anh lắp bắp nói không lên lời, “Hy Tuyết, có phải là em đã nhớ ra điều gì rồi hả?” Anh kích động đến mức thiếu chút nữa là làm đau Mạc Hy Tuyết.