“Mạc Hy Tuyết, cô đang định diễn trò gì vậy hả? Cô không coi lời nói của tôi ra gì có phải không?” Phương Từ Khiêm bực dọc đẩy cửa ra, người đàn ông lạnh lùng bước vào căn phòng đã giam nhốt Mạc Hy Tuyết trong một khoảng thời gian dài vừa qua.
Thấy người làm nói rằng Mạc Hy Tuyết không chịu ăn cơm, thậm chí còn không chịu cho Vương Khải Trạch khám bệnh cho, người của anh không biết làm thế nào chỉ đành gọi cho Phương Từ Khiêm. Người đàn ông còn đang bận bịu với một đống công việc nhưng vẫn phải quay về đây để xem tình trạng của Mạc Hy Tuyết.
Người phụ nữ này muốn làm anh tức chết đây mà!
Nhưng khi cánh cửa vừa mới mở ra, đập vào mắt của Phương Từ Khiêm chỉ có một màu bóng tối bao trùm lên không gian hiu quạnh kia. Anh đảo mắt một vòng xung quanh, điều bất ngờ là Phương Từ Khiêm không hề thấy bóng dáng của Mạc Hy Tuyết đâu. Người đàn ông hơi bất ngờ, tưởng rằng cô đang ở trong nhà vệ sinh, Phương Từ Khiêm liền xông vào tìm, vậy mà vẫn không thấy cô gái kia đâu cả.
Phương Từ Khiêm nhướn mày, ánh mắt của anh trở nên thâm sâu, dường như đang suy ngẫm điều gì đó. Sực nhớ ra một chuyện, Phương Từ Khiêm tức giận gọi người của mình đến đây, “Người đâu rồi! Mau lên đây, mấy người ngủ ở đâu, mau đến đây nhanh lên.” Tiếng quát của người đàn ông vang vọng trong không gian rộng lớn, những người mà Phương Từ Khiêm thuê đến đây liền nhanh chóng chạy lên.
Trong chốc lát, tất cả bọn họ đã có mặt đông đủ.
“Phương thiếu, ngài gọi chúng tôi là có việc gì cần sai bảo ạ?”
Cánh tay của Phương Từ Khiêm chỉ về phía căn phòng không có bóng người kia, người đàn ông chau mày hỏi, có vẻ như là đang tức giận, “Mấy người mau cho tôi biết, Mạc Hy Tuyết ở trong phòng này đâu rồi? Không phải là tôi đã giao cho mấy người trông chừng cô ta hay sao? Vậy thì người đang ở đâu, tại sao lại không tìm thấy nữa?” Trán của Phương Từ Khiêm giăng đầy gân xanh.
Mấy người kia nhìn một lượt xung quanh căn phòng, bọn họ không thấy người ở đó, sắc mặt liền tái mét, lời nói lắp ba lắp bắp, “Rõ ràng là cô ấy ở trong phòng này mà! Chúng tôi còn thường xuyên đưa thức ăn vào nữa, cô ấy vẫn còn ở đây, tại sao bây giờ lại không thấy nữa?” Ai nấy đều khó hiểu, bọn họ chắc chắn một trăm phần trăm rằng Mạc Hy Tuyết vẫn ở đây mà.
“Thế thì khi mấy người vào đây, Mạc Hy Tuyết đang làm cái gì? Có ai nhìn thấy cô ta không?”
Mọi người ai nấy đều lắc đầu, “Khi chúng tôi vào đây thì cô ấy đang trùm kín chăn ngủ. Với lại bác sĩ Vương dặn dò chúng tôi rằng không được phép làm phiền cô ấy nghỉ ngơi nên chúng tôi không ai dám gọi cô ấy dậy cả. Phương thiếu, chúng tôi thật sự không biết làm sao cô ấy lại biến mất như thế.” Đám người đó điên cuồng giải thích, người nào người nấy đều sợ bị Phương Từ Khiêm trừng phạt.
Người đàn ông cười nhạt, anh đá mạnh lên tường một cái tức giận gầm to, “Đầu óc mấy người để đi đâu vậy hả? Bị lừa rõ ràng như thế mà không nhận ra sao? Mạc Hy Tuyết đã trốn khỏi đây mấy hôm nay rồi, thế mà không một ai phát giác ra điều gì bất thường. Tôi bỏ tiền ra thuê mấy người mà ai cũng vô trách nhiệm như thế hả?” Cơn giận trong lòng của Phương Từ Khiêm đã lên đến đỉnh điểm rồi. Anh lúc này hận không thể xả hết cơn giận trong lòng mình ra bên ngoài.
Đám người kia chỉ biết cúi đầu để cho Phương Từ Khiêm trút giận. Không người nào trong số bọn họ không hề tỏ ra lo sợ cả. Ai ai cũng run lên bần bật chỉ thầm hy vọng là Phương Từ Khiêm sẽ không lấy mạng của bọn họ.
“Biến, mấy người biến hết cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa!” Phương Từ Khiêm tức nhưng không thể làm gì, anh thẳng thừng đuổi những người kia ra ngoài. Nếu bọn họ còn ở đây chắc chắn Phương Từ Khiêm sẽ ra tay giết người mất thôi.
Mấy người kia tự khắc biết điều đi ra. Ai cũng đi thật chậm rãi tránh làm kinh động đến Phương Từ Khiêm. Sống lưng của bọn họ đã đổ đầy mồ hôi từ lúc nào không hay rồi.
Phương Từ Khiêm bước đến chiếc giường kia, anh dùng tay kéo mạnh chăn xuống, quả nhiên là gối đã được xếp cẩn thận hệt như một người đang nằm ngủ ở đó. Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, Mạc Hy Tuyết, cô giỏi lắm, dám trốn khỏi tay tôi. Cứ đợi tôi bắt được cô đi, tôi sẽ xử lý cô như thế nào?
Anh lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho đàn em của mình, “Huy động tất cả lực lượng, cho dù có phải lật tung thành phố này lên cũng phải tìm Mạc Hy Tuyết về đây cho tôi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không đưa người phụ nữ đó về đây, cả mấy người đều cút hết đi.” Cúp điện thoại xong, Phương Từ Khiêm đi thẳng một mạch ra gara, chiếc xe nhanh chóng nổ máy rồi chạy vút đi trên đường.
Phương Từ Khiêm lái xe đến nhà Vương Khải Trạch.
Nhìn thấy bạn thân của mình, người đàn ông chẳng nói chẳng rằng đã tóm lấy cổ áo của người phía trước, “Vương Khải Trạch, sao cậu lại dám giúp đỡ để cho Mạc Hy Tuyết chạy trốn hả? Mình đã cảnh cáo cậu là không được phép xen vào chuyện của mình rồi hay sao?” Phương Từ Khiêm gầm lên như một con thú dữ, hai mắt của người đàn ông nhuộm một màu đỏ thẫm.
Ngay cả anh cũng không hiểu tại sao khi mình không nhìn thấy Mạc Hy Tuyết, chính anh lại nổi điên lên như thế, không cách nào khống chế được.
Mà người phụ nữ kia muốn chạy thoát khỏi nhà anh chắc chắn phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Mà người đó chính là Vương Khải Trạch. Nếu không, một mình Mạc Hy Tuyết làm sao có thể trốn khỏi đó mà thần không biết quỷ không hay như vậy chứ.
Vương Khải Trạch giật tay của Phương Từ Khiêm ra, tiện thể giáng cho anh một cú đấm, khiến cho cả người của Phương Từ Khiêm lảo đảo suýt chút nữa là ngã xuống sàn, “Phương Từ Khiêm, cậu bị điên rồi có phải hay không? Mình chính vì không muốn cậu cứ hành hạ một người vô tội như vậy nên mới để cho Mạc Hy Tuyết đi đấy. Cậu đặt tay lên ngực mình rồi suy ngẫm xem những gì cậu làm là đúng hay sai?”
Vương Khải Trạch cũng không cách nào giữ cho bản thân mình bình tĩnh nữa. Anh nhất định phải đánh cho Phương Từ Khiêm tỉnh ra.
Người đàn ông lảo đảo về phía sau, Phương Từ Khiêm bật cười, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, “Những gì cô ta phải chịu đều là do cô ta tự trút lấy. Nếu cô ta không phản bội mình, mình sẽ đối với cô ta như vậy ư?”
“Phương Từ Khiêm, người tổn thương cậu là Lạc Hy Hy chứ không phải là Mạc Hy Tuyết. Cậu tỉnh táo lại ngay cho mình. Mạc Hy Tuyết không hề có tội tình gì, sao cô ấy lại phải chịu sự trừng phạt của cậu hả? Phương Từ Khiêm mà mình biết không phải như hiện giờ, là một người không biết phân biệt phải trái đúng sai.” Vương Khải Trạch nhấn mạnh từng chữ như thể muốn nhồi toàn bộ đạo lý ấy vào trong đầu của Phương Từ Khiêm vậy.
Không còn thuốc nào có thể cứu nổi Phương Từ Khiêm được nữa rồi.
“Vương Khải Trạch, cậu không phải là người trong cuộc, làm sao mà hiểu được vì sao mình lại làm như thế?” Phương Từ Khiêm lạnh lùng cười khẩy, trong ánh mắt sắc bén lộ ra những tia lạnh lẽo nhưng lại hòa lẫn một chút đau đớn. Có lẽ, anh đã từng trải qua một tổn thương vô cùng lớn nên bây giờ mới trở thành bộ dạng như vậy.