“Anh Dật Nghiêm, anh hẹn em ra đây làm gì?”
“Em cứ đi theo anh đi, hôm nay anh có một chuyện nhất định phải nói với em.” Thái độ của Thôi Dật Nghiêm vô cùng nghiêm túc, sắc mặt anh dường như đang suy tư về điều gì đó. Mạc Hy Tuyết cũng chẳng dám nhiều lời nữa, cô lẳng lặng đi theo Thôi Dật Nghiêm đến địa điểm mà anh sắp xếp.
Đặt chân vào đây, đó là một nhà hàng thì phải. Nơi này rải đầy hoa theo từng bước đi của Mạc Hy Tuyết, cô gái nhìn ngó xung quanh, một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên bên tai cô, ánh nến mập mờ được bài trí ở khắp mọi nơi.
Mạc Hy Tuyết tỏ ra khó hiểu, cô nhướn mày nhìn Thôi Dật Nghiêm, “Hôm nay anh đưa em đến đây để làm gì vậy? Sao lại làm linh đình thế này?”
Thôi Dật Nghiêm không trả lời, anh chỉ cười, rồi đi lại chiếc bàn, ôm lấy một bó hoa hồng đỏ thắm đã được chuẩn bị sẵn ở đó, đem về phía Mạc Hy Tuyết, “Hy Tuyết, làm bạn gái anh được không? Anh kiên trì lâu như vậy rồi, em có thể dành cho anh một chút tình cảm cho anh được không?”
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thôi Dật Nghiêm tỏ tình với Mạc Hy Tuyết rồi. Tình cảm của anh dành cho cô là thật, Thôi Dật Nghiêm muốn đem lại hạnh phúc cho cô, không để cô phải khổ sở tột cùng giống như ở bên cạnh Phương Từ Khiêm nữa. Chứng kiến thời gian này, Mạc Hy Tuyết lăn lội vì người đàn ông kia, Thôi Dật Nghiêm nhìn mà xót xa cho cô.
Sắc mặt của Mạc Hy Tuyết hơi co lại, hai cánh môi của người con gái khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô nên trả lời Thôi Dật Nghiêm như thế nào đây?
Thôi Dật Nghiêm háo hức chờ đợi câu trả lời của Mạc Hy Tuyết, nhìn cô im lặng, chẳng biết phải nói gì như thế kia, người đàn ông hơi lo lắng cất giọng hỏi cô, “Hy Tuyết, em làm sao thế? Em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Hôm nay, Thôi Dật Nghiêm phải lấy hết can đảm cùng những lời động viên của bạn bè mới dám làm như vậy. Cho dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận, khi nghe tin Phương Từ Khiêm bất chấp tính mạng của mình để cứu mạng Mạc Hy Tuyết, Thôi Dật Nghiêm đã rất hoảng loạn. Anh sợ Mạc Hy Tuyết sẽ mềm lòng, cô sẽ tha thứ cho Phương Từ Khiêm rồi chấp nhận trở về bên cạnh người đàn ông ấy.
Đặc biệt, khi chứng kiến cảnh người con gái mà mình đem lòng yêu thương ngày ngày chăm sóc một người đàn ông khác, mà người đó đã từng là người mà cô yêu, Thôi Dật Nghiêm lại thêm phần lo sợ. Cuối cùng, anh quyết định bày tỏ lần nữa với cô, chỉ với một hy vọng là Mạc Hy Tuyết sẽ chấp nhận mở cửa trái tim của mình để đón nhận anh.
Anh học trên mạng, các cô gái đều rất thích sự lãng mạn, cho nên Thôi Dật Nghiêm đã dày công chuẩn bị một căn phòng như thế này, chỉ hy vọng rằng Mạc Hy Tuyết sẽ thích mà thôi.
Mạc Hy Tuyết đối diện với câu hỏi dồn dập của Thôi Dật Nghiêm, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự u buồn hòa lẫn với sự khó xử. Cô từ chối nhận bó hoa có chín mươi chín đóa hồng kia, “Anh Dật Nghiêm, bó hoa này em không nhận được đâu. Anh hãy thông cảm cho em.”
Cô không muốn để Thôi Dật Nghiêm cả ngày cứ chú tâm vào bản thân mình được. Anh xứng đáng có một người phụ nữ tốt hơn.
Thôi Dật Nghiêm đương nhiên là hiểu rõ ý của Mạc Hy Tuyết, tuy nhiên, anh chưa thể nào chấp nhận được, “Tại sao vậy? Hy Tuyết, chẳng lẽ suốt thời gian anh ở cạnh em, em chưa từng động lòng với anh một chút hay sao? Cớ sao lại không thể chấp nhận anh, hay là em vẫn còn yêu Phương Từ Khiêm?”
Mạc Hy Tuyết biết anh đau khổ, cô cũng biết bản thân mình tàn nhẫn. Nhưng nếu cô không làm như vậy, tức là cô đã cho Thôi Dật Nghiêm hy vọng. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, Mạc Hy Tuyết muốn người đàn ông này sẽ có được hạnh phúc mà anh nên có chứ không phải suốt ngày quanh quẩn bên cô.
“Anh Dật Nghiêm, em còn tình cảm với Phương Từ Khiêm hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Nhưng em vẫn luôn coi anh là anh trai, đó chính là giới hạn của đoạn tình cảm này. Cho dù không có người đàn ông tên Phương Từ Khiêm đó, em cũng chẳng có cách nào yêu anh được. Tình yêu là sự tự nguyện của hai người, không thể bắt ép được. Em biết là em mang ơn anh rất nhiều, em sẽ cố gắng báo đáp anh, nhưng không thể dùng tình yêu được. Như thế, cả hai chúng ta đều sẽ đau khổ thôi.”
Thôi Dật Nghiêm buông thõng tay xuống, bó hoa ở trên tay anh cũng rơi xuống đất, hai mắt hơi khép hờ lại. Cô chẳng lẽ thật sự không thể chấp nhận được anh nữa hay sao?
Mạc Hy Tuyết cất giọng, cô vô cùng khó xử, “Anh Dật Nghiêm, đừng phí công vô ích với em nữa. Bây giờ anh hãy quay về Pháp hoặc về Anh đi, rồi tìm một cô gái tốt, sau đó kết hôn, sinh con, sống thật hạnh phúc.”
Anh ngước mắt lên, sự tuyệt vọng chẳng thể nào che đi trong cặp mắt u buồn, “Nhưng Hy Tuyết à, đối với anh, hạnh phúc chính là em. Nếu không được cưới em, anh chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì.”
“Đó là bây giờ thôi. Anh phải học cách chấp nhận, có như thế mới sống hạnh phúc được.” Mạc Hy Tuyết khẽ lắc đầu, cô cười nhạt một tiếng.
Tromg chốc lát, cả hai người đều im lặng, chỉ có âm thanh “tách tách” từ những ngọn nến đang tỏa sáng. Cuối cùng, Mạc Hy Tuyết chào tạm biệt Thôi Dật Nghiêm, cô phải trở về bệnh viện lo cho Phương Từ Khiêm. Cô chỉ hy vọng rằng, Thôi Dật Nghiêm sẽ thông suốt những lời cô nói.
Một mình Mạc Hy Tuyết lang thang đi về.
Vào đến phòng bệnh của Phương Từ Khiêm, cô sửng sốt tột độ, hai cánh môi đỏ mọng của cô hơi mấp máy, “Phương Từ Khiêm, anh tỉnh rồi sao?” Nhìn người đang nằm trên giường bệnh mở mắt ra nhìn mình kia, tâm trạng của Mạc Hy Tuyết rất phức tạp.
Vui mừng có, mà hoảng hốt cũng có.