Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 60: Chương 60: Trở về với cuộc sống hạnh phúc




“Chào mừng em trở lại tổ ấm của chúng ta, bà xã thân yêu!” Phương Từ Khiêm vòng tay qua đầu tạo thành một hình trái tim hướng về phía Mạc Hy Tuyết. Sau một thời gian dài khổ cực, cuối cùng cũng đưa được vợ về nhà rồi.

Mạc Hy Tuyết không có gì đáng ngại, còn Phương Từ Khiêm nghỉ ngơi một thời gian cũng đã hồi phục lại bình thường rồi. Đôi vợ chồng trẻ quyết định dọn về tổ ấm của hai người trước kia. Mạc Hy Tuyết cũng không muốn truy cứu những chuyện trước đây nữa, hiểu lầm đã được hóa giải rồi, giờ cô và Phương Từ Khiêm chỉ cần hướng về tương lai mà thôi.

Nhìn một lượt xung quanh căn nhà này, khoé môi của Mạc Hy Tuyết từ từ cong lên. Đã ba năm rồi cô chưa đến đây nhỉ? Nơi này cũng chẳng có gì thay đổi nhiều, tuy nhiên cách bài trí cũng khác xưa một chút, không những thế nơi này cũng sáng sủa hơn rất nhiều chứ chẳng phải là sự tối tăm của khi xưa nữa.

Có lẽ Phương Từ Khiêm đã trang trí nó theo sở thích của cô.

Nhìn kĩ mới nhận ra, ở khắp nơi đều đặt một tấm ảnh của cô Mạc Hy Tuyết nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ không biết gì kia, “Phương Từ Khiêm, sao trong nhà lại toàn ảnh của em thế? Anh nhọc công chuẩn bị như vậy để làm gì?”

Ai kia ậm ừ trả lời cho có lệ, “Ừ thì anh thấy nhà trống trải quá nên đem ảnh của em đi in ra thôi. Để như vậy sẽ tăng cảm giác ấm áp mà.” Mạc Hy Tuyết liền bĩu môi, cô đá vào chân của Phương Từ Khiêm một cái, “Nói dối mà chẳng biết ngượng miệng tẹo nào cả.”

Còn lâu Mạc Hy Tuyết mới tin mấy lời anh nói ấy.

Nhớ cô thì nói luôn đi, cần gì phải bày đặt làm màu chi vậy.

Thật ra, trong suốt quãng thời gian mà Mạc Hy Tuyết rời khỏi đây, Phương Từ Khiêm ngày nào cũng nhớ nhung cô, chỉ có thể đem những tấm ảnh đó ra nhìn ngắm để nỗi nhớ trong lòng vơi bớt đi. Vào thời điểm ấy, in hình của Mạc Hy Tuyết ra dường như đã trở thành thói quen của anh rồi. Ngày nào anh cũng in một bức ảnh mới, thế là một tấm, rồi lại một tấm, trong chốc lát ngôi nhà này đã tràn ngập ảnh của Mạc Hy Tuyết rồi.

Người con gái chậm rãi bước đi, cô nhẹ nhàng đưa tay nhấc một tấm ảnh lên, cẩn thận nhìn ngắm. Khoé môi của Mạc Hy Tuyết không tự chủ được mà giương cao tạo thành một đường cong quyến rũ. Nếu cô nhớ không nhầm thì bức ảnh chụp khi Mạc Hy Tuyết còn ở bên Pháp, với thân phận là Lạc Hy Hy.

Chẳng biết từ khi nào Phương Từ Khiêm đã ôm lấy cô từ phía sau, anh kề sát vai cô, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể của người con gái. Bên tai của Mạc Hy Tuyết vang lên tiếng thì thầm, “Hy Hy, có phải bây giờ em đang cảm động lắm phải không khi thấy tình yêu của chồng em dành cho em nó lớn đến như vậy.”

Mạc Hy Tuyết im lặng không trả lời, nhưng trong lòng cô nói không cảm động thì chính là nói dối. Từng cảm giác mà Phương Từ Khiêm đem lại cho cô vẫn luôn chân thật như vậy, chẳng cách nào có thể phủ nhận được.

“Vợ ơi, em cảm động rồi thì có thể để anh trở về phòng ngủ được hay không? Ngủ ngoài sô pha dễ bị cảm lạnh lắm.” Người nào đó giống hệt như đứa trẻ có đầu vào cổ cô. Phương Từ Khiêm nhân cơ hội Mạc Hy Tuyết mềm lòng để dọn về phòng chính. Bụng dạ của tên này vẫn đen tối đến như thế.

Khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết bất chợt đen lại.

Toàn bộ hảo cảm tích cóp từ nãy đến giờ của cô dành cho Phương Từ Khiêm liền mất sạch. Cô huých vào bụng của chồng mình một cái, sau đó liền trừng mắt lườm anh, “Phương Từ Khiêm, bỏ cái ý định đó của anh đi, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Ai kia sắc mặt mếu máo vì không đạt được mục đích, tối đến chỉ có thể ôm gối ra ngủ sô pha hoặc là sang phòng khác mà thôi.

Nửa năm như vậy Phương Từ Khiêm làm sao mà vượt qua nổi đây?

Sau ba năm vợ anh lại tàn nhẫn thế không biết.

Hờn dỗi thế thôi, nhưng cuối cùng Phương đại thiếu gia vẫn phải ngậm ngùi ôm gối mà ngủ. Nếu mà để chuyện này truyền đến tai nhân viên của Phương thị chưa biết trừng đám người đó sẽ cười ha hả vào mặt anh mất.

Phương Từ Khiêm ở bên ngoài trằn trọc cả đêm, vậy mà bên trong Mạc Hy Tuyết lại ngủ ngon lành. Ai đó nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hậm hực.

Hy Hy, em giỏi lắm, lại có thể an tâm ngủ ngon trong khi chồng em ở bên ngoài bị nỗi cô đơn giày vò.

Ừ thì Phương Từ Khiêm thỉnh thoảng có lẻn vào phòng hôn trộm vợ mình mấy cái đấy. Ai biểu anh nhớ vợ quá, biết làm sao được. Nói anh biến thái cũng được, vợ là quan trọng nhất, không có vợ không ngủ được. Người ta nói đội vợ lên đầu trường sinh bất tử mà. Nếu đó là sự thật chỉ e là con sói nham hiểm Phương Từ Khiêm kia sống đến kiếp nào rồi ấy.

Nhưng đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma.

Có hôm, Phương Từ Khiêm lẻn vào bên trong, anh không kiềm chế được bản thân mình, thế là làm cho Mạc Hy Tuyết tỉnh giấc. Cô liền một cước đá bay người nào đó xuống sàn nhà, thái độ bực dọc vô cùng, hai mắt lườm về phía anh như muốn ăn thịt người.

Cô tức giận doạ nạt, “Phương đại thiếu gia, không phải em đã nói chúng ta cần chia phòng ngủ hay sao? Anh cứ lẻn vào đây là muốn dở trò đồi bại gì với con gái nhà lành vậy? Đừng trách em không nhắc trước nhé, lần sau để em thấy anh vào đây nhân lúc em đang ngủ nữa thì anh cứ xác định là hai ta chia phòng ngủ cả đời nha.” Mạc Hy Tuyết nói được làm được đấy. Đối phương với ông chồng biến thái như thế này, cô nhất định phải mạnh tay hơn một chút.

Phương Từ Khiêm sắc mặt méo mó, chẳng dám mở miệng cãi câu nào cả, anh sợ Mạc Hy Tuyết khỏi cho anh ngủ chung nữa thì khổ. Từ hôm đó, cô liền cho lắp camera theo dõi ở trong phòng, thế là người đàn ông kia chỉ có thể ngoan ngoãn chấp hành hình phạt của mình, chẳng dám làm chuyện bậy bạ nữa.

Vợ anh càng ngày càng mạnh mẽ rồi, ghê gớm có khác gì bà la sát không chứ. Đó là nghĩ trong lòng thôi, chứ Phương Từ Khiêm nào dám nói ra. Để Mạc Hy Tuyết nghe được những lời này thì có lẽ anh sẽ thành thái giám luôn đấy.

Với lại, vị thế của Phương Từ Khiêm ở trong nhà đã tụt giảm nghiêm trọng rồi. Giờ muốn làm gì cũng phải thông qua Mạc Hy Tuyết, thế có khổ không chứ lị. Nhưng chẳng hiểu thế nào anh lại thích thú với việc bị vợ sai bảo, cả ngày Mạc Hy Tuyết không nhờ anh làm việc gì là chân tay của Phương Từ Khiêm lại bồn chồn.

Chịu cực khổ một thời gian, cuối cùng Phương Từ Khiêm cũng thông qua thử nghiệm của Mạc Hy Tuyết. Người nào đó đã được trở về phòng ngủ của mình, Phương Từ Khiêm sung sướng muốn hét lên, ngày tháng làm hòa thượng của anh cũng đã kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.