Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 159: Chương 159: Chương 161




Đế Kim xong thì anh đưa menu cho người phục vụ.

Lưu Yên nhìn Đế Kim

" chỉ ăn thôi mà em thấy xót tiền quá hay mình đi về đi"

Đế Kim nghe vậy thì xoa đầu cô

" chồng em có tiền mà"

Lưu Yên cô biết là Đế Kim có tiền nhưng mà vẫn xót

" anh tiết kiệm lại đi sau này ví dụ có hết tiền thì có mà xài"

Đế Kim anh cười ngọt ngào

" thế để xem khi nào em ăn hết tiền của tôi. Em ăn tôi cứ đi làm về đưa tiền cho em"

Lưu Yên cô bây giờ không biết nên xót tiền hay vui vì Đế Kim nói vậy nửa

" sau này em sẽ tiết kiệm tiền dùm anh"

Đế Kim anh thở dài

" chiều theo ý em"

Hai người ngồi nói chuyện thì thức ăn cũng bưng lên Lưu Yên cô ăn mà khóc trong lòng có mấy món như này mà lại đắt đỏ như thế sao?

Đế Kim anh gấp bỏ vào chén của Lưu Yên

" không ngon?"

Lưu Yên cô lắc đầu

" anh thích ăn mấy món này?"

Đế Kim anh gật đầu nhưng món của Lưu Yên làm anh thích hơn

" đúng"

Lưu Yên nghe thì cười ngượng cô định dẫn Đế Kim đi ăn nhưng mấy món của Đế Kim ăn rất đắt cô gấp một miếng cá lên thì nhìn xung quanh cá này có gì đặt biệt sao mà đắt như thế.

Lưu Yên cô bỏ vào miệng mà ăn cô có cảm giác như đang ăn tiền vậy.

Đế Kim anh lấy xương ra mà bỏ vào bát cho cô

" em ăn cho béo vào"

Lưu Yên cô cảm thấy bây giờ đã rất hạnh phúc rồi ước gì bây giờ thời gian ngừng lại ngay đây để cho cô tận hưởng hạnh phúc này lâu hơn.

Lưu Yên cô cười ngọt ngào mà cô gấp cho Đế Kim

" anh cũng ăn đi"

Lưu Yên ăn xong thì no đến căng bụng mà xoa xoa bụng

" em có cảm giác như tiền trong bụng em vậy"

Đế Kim anh tính tiền xong thì nắm tay Lưu Yên nhẹ nhàng đi ra ngoài như chăm sóc một người phụ nữ mang thai vậy cẩn thận từng li từng tí tuy hai người chưa biết sự xuất hiện của đứa bé.

Lưu Yên cô leo vào xe mà cài dây an toàn rồi nhìn Đế Kim

" bây giờ đi về sao?"

Đế Kim anh cài dây cho mình xong thì nhìn Lưu Yên

" em muốn đi đâu sao?"

Lưu Yên cô suy nghĩ một hồi thì thấy bên ngoài có một người phụ nữ dẫn một chú mèo rất dễ thương.

" anh thấy con mèo đó dễ thương không?"

Đế Kim anh thấy vậy thì xác nhận được điểm đi thì đạp chân ra.

Lưu Yên cô hết hồn mà trán đụng vào cửa kính nhưng Đế Kim anh lấy tay của mình chắn lại thì đầu Lưu Yên đụng vào tay Đế Kim

" anh sao lại chạy đột ngột như thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.