Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 169: Chương 169: Chương 171




" tôi không để cô dễ dàng cướp chồng tôi như thế"

" Tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho cô. Tối nay chúng ta sẽ gặp"

Lưu Yên cô cúp máy mà quăng xuống giường.

Cô nằm xuống thì suy nghĩ câu nói của Hanna liệu biết sự thật cô còn muốn Đế Kim là chồng cô?

Lưu Yên cô thở dài dù Đế Kim là gì đi nữa thì chắc chắn cô sẽ thương anh hết mực. Nhưng trong lòng cô rất lo lắng điều gì đó mưa lất phất bên cửa sổ Lưu Yên cô kéo rèm qua nhìn bên ngoài mưa lất phất. Bầu trời thì liền chuyển thành màu đen như có một cuộc giông bão lớn sắp xảy ra. Đột nhiên từ dạ dày cô truyền đến một cơn chua Lưu Yên cô chạy nhanh vào phòng tắm mà nôn nhưng cô không nôn được gì cả.

Lưu Yên cô khó chịu mà cau mày cô chỉ suy nghĩ là do cô ăn không đúng buổi nên mới như thế. Lưu Yên cô xoa xoa bụng. Lưu Yên cô suy nghĩ ngày mai hoặc mốt cô sẽ đi khám. Cô sẽ kêu Đế Kim hoặc Đế Khả chở cô đi vì cô không biết đường xá ở đây

Lưu Yên cô đi ra mà kéo cửa kính đi ra ban công trước phòng cô ngồi cô chỉ cần kéo cửa kính ra thì đã đi ra được ngoài ban công ở đây trồng cây với hoa không nhiều cũng không ít ở nhà con gái khác hẳn với con trai.

Lưu Yên cô ra mà vương vài hít thở không khí trong lành đã quá lâu rồi có mới có cảm giác không cần lo nghĩ gì.

Mưa lất phất vài giọt Lưu Yên cô bước lại mà đưa tay hứng. cô chỉ mong bây giờ có Đế Kim bên cô thì những thứ khác không quan trọng chỉ cần có cuộc sống bình dị. Chồng rau nuôi cá và vài đứa con là cô thấy rất hạnh phúc rồi

Lưu Yên cô nghe tiếng xe của Đế Kim về thì liền nhìn xuống phía dưới đúng là Đế Kim về trong lòng cô thấy anh thì cảm giác hạnh phúc đến khó tả nhưng cô sẽ không đi xuống dưới để đón Đế Kim cô sẽ giả vờ ngủ xem Đế Kim thế nào Lưu Yên cô chạy vào thì trùm kín chăn chỉ chừa lại khuôn mặt.

Đế Kim anh mở cửa đi vào thấy Lưu Yên còn ngủ thì liền đi lại kế bên cô.

Đế Kim anh nhếch mép

" Em giả vờ ngủ sao?"

Lưu Yên nghe vậy thì mở mắt ngồi bật dậy

" Sao anh biết?"

Đế Kim anh cười cười

" Em để lộ quá nhiều xơ hở. Cửa kính này còn chưa đóng mắt em thì nhắm chặt quá nên nó run run"

Lưu Yên cô bĩu môi

" Đúng là không qua mặt anh được"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.