Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 243: Chương 243: Chương 245




Thế Hào anh vừa đi mà không im miệng

" Cô là con gái không biết nhường con trai à? Làm con trai đã khổ rồi sau này ai cưới được cô chắc xui xỉu luôn"

Hanna cô đánh vào eo Thế Hào

" anh bị điên à anh không ngưng mồm lại được sao? nói tôi nghe xem con trai khổ chỗ nào có khổ như con gái không?"

Thế Hào đưa tay dịnh ngay eo mình mà giả bộ đau đớn

" ơ cô thì hay rồi cứ thích ăn hiếp tôi"

Hanna cô nhúng vai thì đi trước

" anh không đi nhanh lên thì ở đấy luôn nhá"

Thế Hào nghe vậy thì chạy theo sau.

Hanna cô lại tới phòng tập súng cô đưa tay xoay cái nắm cửa nhưng đã bị khoá Hanna cô định lên tiếng thì Thế Hào đưa tay chặn miệng cô lại

" Cô kêu thế lỡ Đế Kim không tập trung được thì sao? là chết đó"

Hanna cô nghe thì thấy có lí mà gật đầu. Thế Hào anh từ từ buông tay khỏi miệng cô ra thì nhìn xung quanh

" ở đây cũng rộng vãi ra nhưng không có chỗ ngồi

Hanna cô ngồi dựa vào cánh cửa

" ở đây ai rảnh xây chỗ cho anh ngồi?"

Thế Hào anh cũng dựa lưng vào những khung kính nhưng kính này không nhìn được nó chỉ để chống đạn thôi cách âm nữa nhưng tiếng súng rất lớn nên không thể nào cách âm nổi chỉ nghe nhỏ thôi cũng đủ khiến người khác giật mình

Thế Hào anh nhìn Hanna thì liền lên tiếng

" Hanna cô thương lão đại của tôi lắm sao?"

Hanna cô cười khổ

" anh thấy tôi như thế nào?"

" xinh đẹp giàu có dáng như những người mẫu tất cả vẻ đẹp cô điều có"

" thế sao tôi vẫn chưa có được trái tim của lão đại các anh?"

Thế Hào anh nghe xong thì trầm tư 1s thì trả lời

" Lão đại chúng tôi không phải không thích môn đăng hộ đối mà lão đại muốn bên một người có cảm giác an toàn hơn"

" thế anh nói xem? tôi hi sinh tất cả vì lão đại các anh hi sinh gần hết thanh xuân của mình tôi nhận lại được gì?"

Thế Hào anh cảm thấy rất tội Hanna hi sinh nhiều như thế xém tí vì lão đại mà mất mạng nhưng lão đại lại xem Hanna là một đứa em gái không hơn không kém. nếu anh ở lão đại thì anh cũng rất khó lựa chọn người mình thương? hay người thương mình?.

Hanna cô nói tiếp

" Anh biết người khác hay nói tôi như thế nào không?"

Thế Hào anh lắc đầu

" không. người khác nói cô như thế nào?"

" ngu ngốc rất ngu ngốc"

Thế Hào anh thở dài mà dựa lưng vào tấm kính

" thứ cô muốn có thì chẳng bao giờ có được đâu vì thứ đấy vốn dĩ từ đầu không thuộc về cô rồi"

Hanna cô đưa tay lên lau những giọt nước mắt sắp rơi xuống

" đúng anh nói rất đúng lão đại các anh vốn dĩ không thuộc về tôi. Đế Kim đối tốt với tôi một chút tôi lại nhằm tưởng là tình yêu"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.