Lưu Yên cô nhìn Đế Kim
“ hôm qua anh đi đâu sao không về?”
Đế Kim anh dựa lưng vào sofa
“ anh bận việc ở công ty”
Lưu Yên cô nhếch mép
“ anh tưởng tôi không biết gì sao? hôm qua anh rõ ràng không ở công ty”
Đế Kim nhìn Lưu Yên
“ em biết hết rồi sao?”
Lưu Yên cô nhìn Đế Kim với ánh mắt rất lạnh
“ nếu tôi không biết hết thì anh định giấu tôi tới bao giờ?”
Đế Kim anh cau mày
“ ai nói cho em biết?”
Lưu Yên cô dựa vô sofa thì đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía tuyết rơi
“ nghe lén. à không vô tình nghe được”
Đế Kim anh tiếp lời
“ anh không muốn cho em biết là vì anh đang bảo vệ em. em biết nhiều quá thì được gì? chỉ nguy hiểm cho em với con thôi”
Lưu Yên đột nhiên cô đứng dậy
“ anh lúc nào cũng thế. tốt cho tôi và con sao? tôi cần anh làm thế à? nếu muốn tốt thì đừng làm tôi lo lắng nữa. tôi muốn biết chồng mình làm gì đi đâu cũng không được sao?”
Đế Kim anh định mở miệng lên tiếng nhưng đột nhiên anh lại không muốn nữa hơn thua với người mình yêu có gì đâu mà hay.
Lưu Yên cô nói tiếp nhưng giọng lại dịu hơn lúc nãy
“ nếu bây giờ em đi như thế anh chịu không? ở nhà không biết em sống chết ra sao? không biết em có bị gì hay không. anh thích cảm giác đó hay không?”
Đế Kim đột nhiên anh đứng dậy thì ôm Lưu Yên vào lòng
“ được anh biết anh sai rồi anh không cãi nữa, em nói gì cũng đúng”
Lưu Yên cô đột nhiên đẩy Đế Kim ra
“ em mệt rồi em muốn nghĩ ngơi”
Lưu Yên cô đi vào thì kéo cửa trên bang công lại thì khoá lại không cho Đế Kim đi vào
“ anh ở ngoài đấy mà kiểm điểm lại bản thân đi”
Đế Kim anh đi lại cố mở cửa nhưng không mở được thì liền lấy tay xoa hai vai
“ ở ngoài này lạnh lắm anh không chịu nổi”
Lưu Yên cô ngồi trên giường thì nhìn ra ngoài
“ còn em trong đây ấm lắm luôn”
Đế Kim anh cố lấy tay đập cửa cho Lưu Yên mở nhưng cô vẫn như không nghe thấy cửa ngoài ban công không cách âm nên nói chuyện vẫn nghe được tuy hơi nhỏ.
“ em không mở đâu đừng đập cửa vô ít thay vì lấy sức đập cửa. anh hãy ngồi ở ngoài đấy lấy sức chịu lạnh đi”
Đế Kim anh kéo chiếc sofa nhỏ mà lại cửa ngồi
“ em không mở là anh ngồi đây luôn đấy nhá”
Lưu Yên cô đưa tay với lấy điện thoại
“ tội anh quá, hay anh làm vài kiểu em chụp hình đi em sẽ mở cửa cho anh vào”
Đế Kim anh thà ngồi ngoài đây chịu lạnh chứ không muốn bị chụp hình bao giờ
“ thế anh ngồi ngoài đây cũng được”
Lưu Yên cô cau mày
“ lẹ lên”
Đế Kim anh đành làm theo ý của Lưu Yên mà cười cho Lưu Yên chụp.
Lưu Yên cô nhìn Đế Kim cười ngượng thì cô càng mắc cười hơn
“ sao anh cười không tươi gì hết”
Đế Kim anh xoa xoa vai
“ em thử ra đây ngồi đi lạnh anh không cười nổi”