Hứa Khắc Chí béo hơn xưa một chút, râu xồm xoàm, tóc cắt ngắn, nhưng anh ta vẫn đeo chiếc khăn cô tặng hồi đó, có lẽ anh ta cố tình làm vậy vì đến gặp cô.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi chỉ nhìn xuống ly cà phê trước mặt, anh gọi hương vị yêu thích của cô, thêm đường và sữa phù hợp, mọi thói quen vẫn như cũ, cứ như trở về hai năm trước vậy, nhưng, mọi thứ đã không thể quay trở lại.
Hứa Khắc Chí cười nhạt, đôi môi nứt nẻ vì khô, cả khuôn mặt có chút ốm yếu: “Đã lâu không gặp Lạc Cẩn Thi, anh, anh chỉ muốn đến gặp em.”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu: “Nếu anh không có gì để nói, thì tôi về trước.” Cô không đứng dậy vì biết chắc Hứa Khắc Chí phải có chuyện muốn cô giúp đỡ.
Hứa Khắc Chí thực sự lo lắng, nhưng vừa mở miệng đã có vẻ hơi ngượng ngùng: “Lạc Cẩn Thi, anh, anh muốn em giúp anh một chuyện, nhưng em… em có thể hứa với anh trước được không?”
Trước khi cầu cứu phải bắt người khác đồng ý, Lạc Cẩn Thi lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy, cô cười châm chọc, giữa bọn họ không có tình bạn: “Không thể.” Cô không hề khách sáo với anh ta.
Hứa Khắc Chí sửng sốt, anh ta còn không ngờ được là Lạc Cẩn Thi sẽ phản ứng như thế này, thật ra anh ta vẫn luôn mơ tưởng rằng Lạc Cẩn Thi nhất định sẽ đồng ý với anh ta, bởi vì trước đây cho dù anh ta có làm sai chuyện gì thì chỉ cần xin lỗi một câu là xong.
Anh ta tiếp tục cười đến thất thần: “Được, vậy anh, anh cứ nói…” Anh ta cúi đầu, có vẻ sợ hãi nhìn vẻ mặt Lạc Cẩn Thi, “Em, em có thể ở bên anh lần nữa được không?”
Lạc Cẩn Thi cười chế nhạo.
Hứa Khắc Chí vội vàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, tất cả đều là cầu xin: “Anh, anh biết em nhất định sẽ không đồng ý, nhưng mà, anh phải làm vậy, bởi vì… vì mẹ… mẹ anh, bà ấy bị bệnh rồi, bà ấy hu vọng có thể thấy anh và em ở bên nhau, bây giờ cũng vậy, vì vậy, bà ấy…”
“Liên quan đến tôi sao?” Lạc Cẩn Thi vừa nghĩ đã thấy buồn cười, Hứa Khắc Chí không thấy buồn cười khi nói ra những chuyện này sao?
Trước đây mẹ anh ta đối với cô thật sự rất tốt, nhưng đó chỉ là trước mặt anh ta, chỉ cần anh ta rời đi, bà ta sẽ đánh mắng Lạc Cẩn Thi, bà ta không bao giờ hài lòng với những gì cô đã làm.
Bà ta còn đe dọa cô, chỉ cần cô nói với Hứa Khắc Chí, bà ta sẽ khiến Hứa Khắc Chí rời xa cô.
Những ngày tháng trước đây không phải là cuộc sống mà cô nên sống.
Một tình yêu giết chết Lạc Cẩn Thi của quá khứ, chuyện này cũng không tồi.
Hứa Khắc Chí dường như có chút áy náy, ánh mắt thoáng hiện lên: “Có lẽ, trước đây bà ấy đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng bà ấy đã hiểu ra rồi. Chỉ có em mới phù hợp với nhà họ Hứa, phù hợp làm con dâu nhà họ Hứa, anh nghe nói em đã tốt nghiệp rồi, vì thế…”
“Vậy thì sao?” Lạc Cẩn Thi ném chiếc thìa trong cốc cà phê xuống bàn, ngước mắt khinh thường nhìn anh ta, “Thế thì có liên quan gì đến tôi? Hứa Khắc Chí, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, phải không? Nếu nói quen thì chúng ta cũng chỉ gọi là quen biết mà thôi. Đi xe buýt hàng ngày, tôi cũng quen biết nhiều người lắm.”
Hứa Khắc Chí còn hơi sững sờ: “Cẩn Thi, anh… anh không giống như trước đây.”
Lạc Cẩn Thi nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn xung quanh một cách thản nhiên. Quả thật, cô và Lạc Cẩn Thi luôn miệng thề thốt trước đây đã khác rất nhiều.
Nhưng cô thực sự thích con người của mình bây giờ, chỉ dựa vào chính mình, không dựa vào bất cứ ai.
Một lúc lâu sau, Hứa Khắc Chí cởi khăn quàng cổ đặt sang một bên, có thể thấy rõ trên cổ có vết bầm tím, tuy chỉ là một hai vết nhưng cũng có thể cảm thấy rùng mình.
Lạc Cẩn Thi cố hết sức không nhìn anh ta, bởi vì cô biết anh ta nhất định sẽ nói Hứa Khắc Chí vẫn là Hứa Khắc Chí năm xưa, không thay đổi chút nào.
Quả nhiên Hứa Khắc Chí không nhịn được nữa: “Lạc Cẩn Thi, em, em nhất định phải về nhà với anh một lần, được không, anh cầu xin em.” Tuy rằng giọng nói rất nhỏ nhưng ánh mắt của anh ta vô cùng đau thương, không giống như đang giả vờ.
Nụ cười trên mặt Lạc Cẩn Thi dần biến mất, bộ dạng anh ta vô cùng đau khổ, không giống đang nói dối, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là anh ta có âm mưu gì?
Trước đây anh ta đã nói dối Lạc Cẩn Thi nhiều lần nên cô không thể không quan tâm.
“Có chuyện gì không nói được ở đây sao? Nếu anh không nói, tôi sẽ không cùng anh trở về.” Cho dù lần này anh ta có làm như thế nào, cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Hứa Khắc Chí, cô không thể quên những điều trong quá khứ.
Có lẽ là không còn cách nào khác, Hứa Khắc Chí không còn gì để làm: “Lạc Cẩn Thi, anh… mẹ anh bà ấy bị ung thư, thời gian không còn nhiều nữa, vì vậy anh hy vọng em có thể quay trở lại và thăm bà ấy. Điều bà ấy hy vọng nhất là chúng ta ở bên nhau, bà ấy nói, em là người con dâu tốt nhất mà bà ấy từng thấy.”
Anh ta rơm rớm nước mắt nhưng những gì anh ta nói vẫn không thuyết phục được Lạc Cẩn Thi, mẹ anh ta trước đây không biết đã nói bao nhiêu điều giễu cợt, nhưng bây giờ lại thay đổi rồi sao? Tại sao chứ?
Thấy Lạc Cẩn Thi không lên tiếng, Hứa Khắc Chí chống tay lên bàn, nắm lấy bàn tay đang khuấy cà phê của Lạc Cẩn Thi: “Lạc Cẩn Thi, em cùng anh quay về đi, cùng anh về thăm mẹ, anh không lừa em, thật đấy.”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên rút tay về, nhìn vào mắt anh ta, phát hiện anh ta không phải đang nói dối, nhưng, cô thật sự muốn cùng anh ta quay lại sao?
“Anh, cho tôi hai ngày để suy nghĩ, được không?” Đây là sự thỏa hiệp của cô ấy, nhưng lần này cô sẽ không ngu ngốc như trước nữa. ”Nhưng cho dù tôiđồng ý, anh cũng chỉ đồng ý quay lại thăm bà ấy. tôi sẽ không ở bên anh lần nữa. Vì vậy anh đừng dùng bất cứ thủ đoạn đạo đức nào trói buộc tôi.”
Cô thực sự đã chịu đựng đủ rồi.
Bên ngoài trời tối dần, cũng đã khuya, cô phải về thu dọn đồ đạc, vì còn phải đi ngược xuôi thêm sáu tháng nữa nên hiện tại cô không cần phải rời thành phố.
Tôi vốn nghĩ rằng nếu tôi không tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, cô còn nửa năm thực tập ở Hoa Phú, nên tạm thời cô không cần rời khỏi thành phố này.
Hứa Khắc Chí im lặng một lúc, anh ta gật đầu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cảm thấy có chút mãn nguyện: “Được, được, chỉ cần em hứa sẽ đi gặp mẹ anh là được, mấy ngày tới anh đều ở nhà, anh đợi em.”
Lạc Cẩn Thi nhấp thêm hai ngụm cà phê và liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ trên bàn, cô đã tặng cho anh ta vào ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, hôm nay anh ta cố tình đeo đến đây, không có gì lạ cả.
Hứa Khắc Chí cũng nhận ra ánh mắt của cô, xấu hổ cười cười: “Anh giữ lại tất cả những thứ em tặng. Chiếc khăn này anh đã đeo mấy năm rồi. Rất ấm.” Anh ta đưa tay ra định lấy chiếc khăn, kết quả là bị Lạc Cẩn Thi lấy đi trước.
Lạc Cẩn Thi ném chiếc khăn vào sọt rác bên cạnh, ngước mắt dửng dưng nhìn anh ta: “Anh đừng đeo nữa, cũng mong anh đừng giữ bất cứ thứ gì mà tôi đã tặng cho anh nữa. Ngoài ra, vết sẹo trên cổ anh là thế nào vậy?”
Hứa Khắc Chí lập tức lấy tay che cổ, có lẽ là vì không muốn bị nhìn thấy, nhưng Lạc Cẩn Thi đã nhìn thấy từ lâu rồi đúng không?
“Đây là… đây là, anh sơ ý bị ngã.” Hứa Khắc Chí đứng lên, ôm lấy cổ, ánh mắt có chút né tránh, “Thôi, anh đi đây, anh… anh sẽ đợi em ở nhà.”
Sau đó, anh ta vội vàng rời đi, Lạc Cẩn Thi có chút kinh ngạc, những vết sẹo kia không phải anh ta cố ý để cô thấy sao?
Hứa Khắc Chí trong mắt cô là người rất thông minh, nhưng mãi về sau cô mới biết điều này, bởi vì dù làm gì thì anh ta đều đã chuẩn bị trước rất lâu, bao gồm cả việc tìm kiếm một tình yêu mới.
Rời khỏi quán cà phê Góc, con phố tấp nập xe cộ qua lại, vô số đèn neon chiếu sáng cả con phố, Lạc Cẩn Thi đang đi về phía nhà ga, cũng chưa muộn, đã lâu cô không đi qua những con đường náo nhiệt về đêm.
Khi mới trở về nước, cô rất thèm muốn cảm giác một mình đi dạo trên phố vào ban đêm, nhìn ánh đèn khắp nơi có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhất là vào mùa xuân ấm hoặc mùa đông.
Ngắm nhìn những bông tuyết bay và rơi xuống từ ánh đèn đường, sáng lấp lánh như những tinh thể băng, vẻ đẹp không thể nói thành lời.
Mỗi tối, trên đường đi học về về nhà thuê, cô thấy trăng đi theo mình suốt, như không biết sợ là gì.
Một gia đình ba người đang đứng trước cửa hàng bánh cách đó không xa, cô gái nhỏ chỉ vào một miếng bánh bên trong và mỉm cười ngọt ngào.
Bố nhìn con gái cười hạnh phúc, cả ba dắt tay nhau vào tiệm bánh.
Lạc Cẩn Thi vô tình bước tới, qua ô cửa kính nhìn thấy cảnh họ đang mua bánh, cô chợt buồn, côkhông có bố mẹ từ nhỏ, cô cũng không có cảm giác được bố mẹ quan tâm, nhưng cô vẫn khao khát điều đó.
Đôi khi cô tự hỏi, tại sao người khác có bố mẹ mà cô lại không? Tại sao…
“Cô ơi, cô nhường tôi một chút được không?” Một câu nói kéo cô lại thực tại, Lạc Cẩn Thi nhận ra vừa rồi cô đang đứng ở cửa chặn đường ra của gia đình ba người.
“Xin lỗi.” Cô mỉm cười nói, rồi bước sang một bên.
“Chị.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Lạc Cẩn Thi quay đầu lại xác nhận có phải cô bé kia đang gọi mình hay không, chỉ thấy cô gái nhỏ đang mỉm cười nhìn cô, bấy giờ cô mới dám khẳng định.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi nhẹ giọng hỏi.
Cô bé vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của bố, lấy một miếng bánh vừa mua đưa cho Lạc Cẩn Thi: “Chị ơi, đừng khóc, Thiên Thiên chia cho chị một miếng bánh kem này? “Cô bé có đôi mắt to và hai má lúm đồng tiền rất đẹp.
Lạc Cẩn Thi lau khóe mắt, nhận ra mình quả thực đã khóc, cô ngồi xổm xuống sờ đầu của cô gái nhỏ: “Chị không ăn đâu, để cho Thiên Thiên ăn, được không? Chị không sao!”
Cô bé dùng đôi bàn tay non nớt của mình nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Lạc Cẩn Thi: “Chị ơi, chị đừng khóc. Còn nữa, miếng bánh này phải đưa cho chị. Nhân viên bán hàng nói có bất ngờ trong đó.”
Cô bé cười khà khà, để lại miếng bánh rồi cùng bố mẹ ra về.