Tô Phương Dung sững sờ, phản ứng đầu tiên là nhìn lại con trai mình.
Gia Bảo mở to mắt, ngơ ngác nhìn hiệu trưởng rồi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, con có làm sai chuyện gì không?”
Tô Phương Dung mím chặt môi, rồi cười khẽ nói: “Không phải Gia Bảo sai, mà là người lớn… bao gồm cả mẹ.”
Tần Lệ Phong trầm mặc, đối với những lời giải thích khó xử của hiệu trưởng thì anh bình tĩnh nói: “Chuyện này là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta nên gánh chịu.”
“Cảm ơn, tôi rất biết ơn vì tổng giám đốc Tần đã hiểu! Tôi còn sợ cậu sẽ hiểu lầm… ha ha, ha ha…”
Hiệu trưởng cười hai lần, không dám nhìn Gia Bảo thêm nữa, sau đó ông ta cũng viện cớ mà rời đi chỗ đó.
Nhìn Gia Bảo sắp khóc đến nơi, hai bàn tay nhỏ bé của cậu bé còn ôm chặt cổ Tần Lệ Phong. Anh vỗ nhẹ vào lưng cậu bé: “Con trai, con có thích nơi này không?”
Gia Bảo kìm nước mắt, chu cái miệng nhỏ của mình lên trả lời một tiếng: “Dạ có!”
“Được rồi. Vậy ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục đến nhà trẻ học.”
Tô Phương Dung khẽ chọc vào anh: “Đừng hứa loạn với bọn trẻ, chúng sẽ luôn nhớ những gì anh đã hứa hơn bất cứ thứ gì khác.”
Tần Lệ Phong nhìn lại cô: “Anh cũng vậy. Chuyện anh đã hứa với người khác thì anh cũng nhất định sẽ làm được.”
Gia Bảo tò mò nhìn anh, Tần Lệ Phong cười với cậu bé, sau đó đưa cậu bé cho Tô Phương Dung, lấy điện thoại di động ra, đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại.
“Trần Chính Cường… mua lại nhà trẻ nơi Gia Bảo đang học, giá cả thì cứ theo như đối phương yêu cầu, đừng mặc cả, miễn là người đó hài lòng… ừ, bây giờ làm đi!”
Cúp điện thoại xong thì anh quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt Tô Phương Dung không đồng ý: “Anh như thế này thì sẽ làm hư bọn trẻ.”
Nhưng mà Gia Bảo lại vui vẻ vỗ tay: “Bố đã mua nhà trẻ rồi vậy thì con có thể tiếp tục chơi với Phi Diệp, nhóc mập và nhóc ốm rồi đúng không?”
Tần Lệ Phong cười sờ sờ đầu của cậu bé: “Đúng vậy!”
“Quá tốt rồi! Bố thật tuyệt vời!”
cô thỉnh thoảng chọc vào đá cuội: “Tần Lệ Phong, anh học thói xấu!”
Anh nhếch môi cười đến dựa sát vào cô: “Không phải là em thích anh có chút xấu xa về mặt này sao? Anh nhớ lần trước em… còn rất thích đó.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ đến nổi sắp rỉ máu! Cô không dám cùng anh thảo luận nữa, thật sự không cùng trình độ mà!
Cô cứ coi như khi không nghe thấy nhanh chóng đi nhanh hơn vài bước để tìm Gia Bảo.
Gia Bảo chạy đến chỗ mẹ, tò mò nhìn mẹ: “Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ vậy? Mẹ bị sốt à?”
Vừa nói, cậu bé vừa kiễng chân đứng lên, hơi khó khăn đưa tay lên trán cô.
Mặt Tô Phương Dung càng đỏ, ngượng ngùng nói: “Chỉ là có chút nóng…”
Tần Lệ Phong đi tới, nắm lấy vai cô, cười khúc khích: “Con đừng lo lắng, mẹ không bị phát… sốt.”
Gia Bảo không hiểu, nhưng mà Tô Phương Dung làm sao lại không hiểu ý của anh chứ, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, sau đó lén lút nhéo nhéo eo của anh.
Tần Lệ Phong rên lên một tiếng, nhìn cô chằm chằm.
Đau quá.
Thật không ngờ, người phụ nữ này thực sự có thể hạ thủ được!
Về tuyên bố của Tần Lệ Phong trước nhà trẻ đã nhanh chóng chiếm lấy các tiêu đề vào ngày hôm sau!
Các đồng nghiệp trong bộ phận phát triển đã tìm kiếm các tin tức liên quan trên Internet và thỉnh thoảng thốt lên: “Thật sự là quá hay rồi!”
“Ha ha! Không hổ là ông chủ, ra tay là đúng trọng tâm mà tàn nhẫn! Xem tên khốn Triệu Gia Khiêm làm gì bây giờ!”
“Còn có thể làm gì đây? Tiếp tục bịa ra những câu chuyện tình yêu cay đắng!”
Lúc Phú Quý nghe vậy liền trừng mắt lên, cầm điện thoại trên bàn rồi hắng giọng rồi bấm điện thoại: “Xin lỗi, có phải là đường dây nóng của báo X không? Xin chào, tôi là nhân viên của J. I và cũng là đồng nghiệp cũ của Triệu Gia Khiêm… tôi có tài liệu muốn tung ra…”
Ai đó bên cạnh cũng cười trộm, học bộ dạng nhấc máy lên: “Xin chào? Có phải là một trang web nào đó không? Tôi là một fan trung thành của trang web của các người, tôi đã đọc báo của các người ngày hôm qua, tôi cũng muốn cung cấp cho các người tin tức. Tin tức… đúng vậy, tôi có một người hàng xóm tên là Triệu Gia Khiêm…”
“Có phải là đài truyền hình không? Tôi muốn phàn nàn! Vì báo cáo sai sự thật của các người… đúng vậy, đó là tin tức về Triệu Gia Khiêm… tên khốn đó thật sự không phải là người! Khi còn làm việc ở J.I thì anh ta đã thích chụp hình trộm của đồng nghiệp nữ… đúng vậy! Anh ta chính là loại khốn nạn bẩn thỉu và vô liêm sỉ nhất!”
Trong lúc nhất thời thì tất cả các nhân viên trong công ty đều gọi cho đường dây nóng của các toà soạn báo.
Giám đốc Ngôn và giám đốc của một bộ phận khác vừa bước vào vừa nói chuyện về công việc của họ thì khi họ đã nhìn thấy điều này, cả hai đều choáng váng.
“Ờm… giám đốc Ngôn, nhân viên của bộ phận ông trong giờ làm việc đều… gọi điện đến đường dây nóng sao? Ha ha, giám đốc Ngôn đúng là giỏi giáo dục!”
Giám đốc Ngôn từ từ định thần lại: “Ừm! Tôi để cho bọn họ gọi đó, có chuyện gì sao?”
“Ông…”
“Tôi như thế nào? Chuyện của phòng phát triển chúng tôi đến lượt người ngoài như ông nhúng tay vào sao?”
Giám đốc Ngôn hừ lạnh và vênh váo bước vào văn phòng.
Nếu không phải có sự xuất hiện của người ngoài thì ông ta nhất định sẽ khích lệ mọi người mắng càng nhiều càng tốt, càng cay nghiệt càng thoải mái! Dám bắt nạt người của phòng phát triển bọn họ, thực sự là không muốn sống mà! Cũng không nhìn xem, bình thường bọn họ hay làm gì, công phu miệng lưỡi của họ thì người thường có thể so sánh được sao?
Trên bàn là tờ báo trong ngày.
Cư Hàn Quân thản nhiên cầm ly cà phê lên, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chậm rãi nói: “Có thể đứng trước nhiều người như vậy thừa nhận Gia Bảo là con của bản thân, đây cũng là điều một người đàn ông nên làm.”
“A, tôi nghe có nghe lầm không vậy? Đường đường là anh Cư cũng sẽ khen ngợi người khác sao? Còn là một đối thủ cạnh tranh?”
Cư Hàn Quân nâng mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện: “Cô đến tìm tôi chỉ để cho tôi xem bài báo này sao? Thực xin lỗi, tôi không để ý lắm đến loại chuyện tầm phào này.”
Lục Tiểu Hy chống cằm, chớp chớp mắt nhìn anh ta rồi nói: “Anh là không muốn để ý hay là không muốn thừa nhận rằng anh thật sự đã thua Tần Lệ Phong?”
Cư Hàn Quân dửng dưng nhìn cô ta, trên người anh có một luồng khí u ám lan tràn. Nhưng mà Lục Tiểu Hy cũng không sợ, cô ta biết quá rõ người đàn ông này, dù tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ phân chia đối tượng, sẽ không để cảm xúc chi phối khi đối xử với những thứ có giá trị lợi dụng! Vì vậy, bây giờ thì cô ta có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm!
Cô ta cười nói tiếp: “Không ngờ anh Cư sẽ thật sự động tình với Tô Phương Dung. Nhưng mà, nhắc đến cũng làm cho tôi tò mò, rốt cuộc là Tô Phương Dung có cái gì tốt để cho hai người đàn ông vì cô ta mà tranh giành vậy?”
Cư Hàn Quân thu lại ánh mắt, cũng lười để ý đến cô ta, uống thêm một ngụm cà phê, nói: “Lâm Huyền Vũ bảo cô tới sao?”
Lục Tiểu Hy không phủ nhận, thẳng thắn nói: “Mẹ tôi chỉ muốn tôi quan tâm đến đối tác của mình mà thôi. Nếu như vì thất tình mà anh làm điều gì đó manh động thì làm sao bây giờ?”
Thái độ của Cư Hàn Quân trở nên lạnh lùng hơn: “Nói với Lâm Huyền Vũ, bà ta nên làm những gì bà ta phải làm, còn nữa bà ta nên bớt quản mấy chuyện của tôi đi.”
“Ai da! Anh muốn trở mặt sớm như vậy sao? Không phải chứ anh Cư, dù sao tôi cũng là vợ chưa cưới chính thức của anh, anh có thể tôn trọng tôi một chút được không?”
Lục Tiểu Hy như cười mà như không cười, giống như là đang lấy anh ta ra làm niềm vui.
Cư Hàn Quân nguy hiểm nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên, anh ta lại gần Lục Tiểu Hy, nắm lấy tay cô ta rồi kéo cô qua. Lục Tiểu Hy không thể đứng vững, đặt mông ngồi xuống trong ngực anh ta!
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Cô ta nhìn Cư Hàn Quân chằm chằm, vặn vẹo giãy dụa!
“Không phải cô là vợ chưa cưới của tôi sao? Mức độ thân mật như thế này thì cũng không quá đáng có đúng không?” Cư Hàn Quân giống như là cố ý muốn làm xấu mặt cô ta, dùng tay bóp eo cô ta rồi cố định cô ta trên đùi mình!
Lục Tiểu Hy cuống lên, cô ta không ngừng vặn vẹo hông: “Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Dần dần, một cái gì đó đang thay đổi.
Lục Tiểu Hy sửng sốt một chút, hai má nhanh chóng đỏ bừng, mở miệng nói: “Anh… anh không biết xấu hổ!”
Cư Hàn Quân nhướng mày, cười lạnh: “Cái này gọi là không biết xấu hổ? Vậy thì… thế này thì sao?”
Vừa dứt lời thì tay Cư Hàn Quân đột nhiên đặt lên ngực cô ta…
Lục Tiểu Hy hét lên, hai má đỏ bừng, cả người khẽ run lên vì tức giận: “Anh… anh là tên khốn, là tên cặn bã vô liêm sỉ!”
“Ôi, mắng hay lắm!”
Cư Hàn Quân cười lạnh, mười ngón tay siết chặt, bàn tay bóp…
Nước mắt của Lục Tiểu Hy suýt nữa rơi xuống vì đau đớn, biết người đàn ông này giống như ma quỷ, anh ta cũng không có chút lòng thương hại nào, thì tàn nhẫn thì cũng không có chút nào thương xót! Nếu cứ đối nghịch với anh thì người thua thiệt cũng chỉ là cô ta mà thôi!
Cô ta hít sâu một hơi, chịu đựng cảm giác nhục nhã, giọng nói đè nén run rẩy: “Anh… anh buông ra có được không?”
Đối với Lục Tiểu Hy mà nói thì chuyện khúm núm với một người đàn ông rất nhục nhã! Nhưng hiện tại cô ta không có cách nào khác, cô ta vẫn chưa có một câu trả lời chắc chắn cho những gì mà mẹ cô ta giao nên cô ta phải chịu tủi thân mà cầu toàn!
Cô ta dùng thái độ mềm mỏng như vậy làm Cư Hàn Quân nhướng mày thích thú: “Mấy ngày không gặp, trông cô đáng yêu và dễ nhìn hơn rất nhiều.”
Lục Tiểu Hy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, vì sợ nếu cô không khống chế được thì sẽ thật sự liều mạng với anh ta!
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười chỉ chỉ vào bàn tay vẫn đang nắm cái kia của mình: “Vậy hiện tại, anh buông ra được chưa?”
Cư Hàn Quân nhướng mày, bàn tay dùng sức hai lần sau đó mới lười biếng buông ra: “Xem ra cô cũng khá nghe lời.”