Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 244: Chương 244: Anh phải chịu trách nhiệm với tôi




Sau khi bước vào quán bar, rất nhanh có người quen tới chào hỏi, Lục Tiểu Hy bước tới ngồi cùng bè.

Mọi người cùng nhau đi khiêu vũ, trong đám bạn có một mỹ nữ bị những người đàn ông khác quấy rối khi đang nhảy trên sàn nhảy, hai người đàn ông xung quanh liền lao lên ẩu đả.

Trên lầu, Lạc Thiếu Hoàng đang ngồi trong phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, mất kiên nhẫn mở cửa, liếc mắt nhìn sàn nhảy náo động, đang định đi vào thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt khóa chặt vào một bóng dáng mảnh mai!

Sau khi Lục Tiểu Hy nhìn thấy bạn mình bị bắt nạt thì đã giật lấy chai bia bên cạnh phang tới!

Ầm ầm!

Có người bị trúng đòn, ôm đầu nhìn chằm chằm cô, tức giận lao tới: “Mẹ kiếp! Mày chán sống rồi hả!”

Lục Tiểu Hy cầm lấy một cái chai khác ném qua, người đàn ông nghiêng đầu tránh đi, vươn bàn tay to ra, một tay nắm lấy mái tóc dài của cô, tay còn lại định giáng xuống.

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, sau đó chưa kịp phản ứng đã bị ném sang một bên.

Lục Tiểu Hy tưởng là bạn mình giúp đỡ, cũng không thèm nhìn, nhấc chân lên đá vào người nọ: “Mày còn muốn đánh? Tao cho mày đánh! Cho mày đánh!”

Thắt lưng đột nhiên bị siết chặt, cô bị nhấc bổng lên cao!

“Ai?”

Nhìn lại thấy người đi tới, cô chợt sững sờ, sắc mặt tái mét: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Lạc Thiếu Hoàng tối sầm mặt lại, anh kéo cô ra khỏi sàn nhảy ra đến cửa.

“Này! Buông ra! Tôi không muốn đi, tôi phải trở về giúp đỡ!”

Lạc Thiếu Hoàng quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Cô còn không giúp nổi chính mình, còn có thể giúp ai?”

Lục Tiểu Hy tự tin đáp: “Giúp được là một chuyện, có nghĩa khí hay không lại là chuyện khác!”

Anh ta bị cô chọc tức nhưng vẫn tiếp tục nói: “Ồ, tôi không biết cô còn là người nghĩa khí đấy.”

“Tất nhiên!”

“Không sao, vậy thì nên giải quyết chuyện của hai chúng ta.”

“Lần trước…”

Sắc mặt Lục Tiểu Hy lại thay đổi, nhanh chóng nói: “Xin lỗi, anh là ai vậy, anh biết tôi sao?”

Lạc Thiếu Hoàng nhướng mày, chơi trò mất trí nhớ với anh sao?

“Nếu anh biết tôi thì anh sẽ biết tôi tên gì chứ nhỉ?” Lục Tiểu Hy nhìn anh “chân thành”, ai không biết còn tưởng là thật.

Đúng lúc này, phía sau có người gọi cô: “Lục Tiểu Hy! Lục Tiểu Hy! Cậu đi đâu vậy? Mau trở về đi, chỗ này cần cậu chiến đấu!”

Thân thể Lục Tiểu Hy đột nhiên cứng đờ, âm thầm chửi một tiếng, cáu quá đi mà!

Bây giờ cô đã biết thế nào là đồng đội ngu như heo.

Lạc Thiếu Hoàng hơi nhếch khóe môi nhướng mày: “Thì ra là Lục Tiểu Hy.”

“Không tính!”

Lục Tiểu Hy đứng thẳng người: “Nhưng anh này, tôi không quen anh, tôi…”

Không đợi cô nói xong, Lạc Thiếu Hoàng đã kéo cô tới trước mặt, ấn hông cô về phía trước hai phát: “Cô không biết tôi sao, vậy nên nhớ cho kĩ!”

Động tác mờ ám này khiến não của Lục Tiểu Hy cứ ong ong, cơ thể cứng đờ bất động.

Hài lòng với phản ứng của cô, anh ta cười khẽ rồi lại buông cô ra: “Tốt lắm, hình như là nhớ ra rồi. Đi thôi, tìm một chỗ ngồi nói chuyện với tôi.”

“Tôi không muốn đi!”

Lục Tiểu Hy giơ chân định đá anh ta nhưng Lạc Thiếu Hoàng đã chuẩn bị từ trước, nắm lấy bắp chân cô, lợi dụng tình hình, cõng cả người cô ta lên vai anh ta, sải bước đi ra ngoài.

“Buông ra! Cứu…cứu.”

Nhưng nơi này là đâu chứ? Những người khác chỉ sợ xem náo nhiệt không đủ, chẳng đời nào sẽ thực sự nghĩ rằng cô đang kêu cứu? Đặc biệt là nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lạc Thiếu Hoàng, chỉ nghĩ hai người họ đang chơi trò nhập vai mà thôi.

Lục Tiểu Hy bị vác lên vai suýt nữa thì nôn ra, cảm thán, thật sự bất lực!

Khi ra khỏi cửa, cô đã bị ném vào trong xe của anh ta, giây tiếp theo, cô chưa kịp chạy thoát thì cửa xe đều đã bị khóa chặt.

“Anh muốn làm cái quái gì?” Lục Tiểu Hy tức giận nhìn anh ta chằm chằm nói: “Trước đó chúng ta đã nói, sau này gặp lại sẽ giả vờ không quen biết! Bây giờ anh tính làm sao?

Lạc Thiếu Hoàng khởi động xe, uể oải nói: “Tôi hối hận rồi.”

“Anh làm sao?” Lục Tiểu Hy tức giận: “Anh là đàn ông, sao có thể thất hứa chứ?”

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô: “Bởi vì, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, phải tính toán rõ ràng với cô.”

“Gì?”

“Cô đã lấy đi lần đầu tiên của tôi. Nếu cứ phủi mông đi như vậy thật sự là quá lời cho cô rồi.”

“…”

Lục Tiểu Hy sững sờ nhìn anh, một lúc sau mới tìm được giọng nói của chính mình: “Người anh em này, sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời vô liêm sỉ như vậy?”

Còn… còn là đầu tiên của anh ta?

Ai tin được!

Cô lúc đó có thể không có ấn tượng gì, nhưng sau này cô đã nhớ ra, thằng cha này có vẻ rất quen với đủ các tư thế và kĩ năng, dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng là một tay chơi lão làng! Còn là lần đầu tiên? Lừa như vậy chỉ có chó mới tin!

Lạc Thiếu Hoàng khẳng định mình là lần đầu tiên.

“Được rồi, anh nói là lần đầu tiên, có chứng cứ không?”

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô: “Cô nói tôi không phải lần đầu tiên, bằng chứng đâu?”

“Còn cần hỏi sao? Anh có nhiều thủ đoạn làm tôi không thoải mái như vậy, còn dám nói mình là lần đầu tiên?” Sau khi lỡ miệng thốt ra, khuôn mặt Lục Tiểu Hy thoắt cái đỏ ửng.

Lạc Thiếu Hoàng cười một tiếng đầy ẩn ý: “Ồ! Hóa ra không phải cô không có cảm giác.”Anh nhân lúc đèn đỏ quay ra nhìn cô: “Làm cho cô không thoải mái sao?”

Với lời nói mập mờ như vậy, Lục Tiểu Hy xấu hổ đến mức chỉ hận không thể xuống xe, hết lần này tới lần khác là lời cô nói, xấu hổ không chịu được.

Nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô, Lạc Thiếu Hoàng có vẻ rất vui mừng, nỗi lo lắng mấy ngày nay đột nhiên biến mất không còn tăm tích.

Anh ta lại khởi động xe, Lục Tiểu Hy cảnh giác hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không bán cô đâu.” Anh ta lại liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Dù sao cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.”

“…”

Chết tiệt, rõ ràng là đi chơi xả stress còn gặp phải cái tên này!

Cô chán nản, đêm đó nhiều người như vậy, sao anh ta cứ bám lấy cô như âm hồn bất tán? Dù gì cũng là người trưởng thành rồi, ngủ xong rồi chia tay không được sao?

“Cô tên là Lục Tiểu Hy đúng không, tại sao lại đặt một cái tên kỳ lạ như vậy?” Anh ta thản nhiên hỏi.

Lục Tiểu Hy không khách khí nói: “Là bởi vì mắt nhìn anh kém, OK!”

“Haha.” Anh ta cười, tâm trạng có vẻ rất vui: “Có vẻ như cô muốn giải quyết một cách nhanh chóng để có thể ngay lập tức rời đi.”

Lục Tiểu Hy bất ngờ nhìn anh, sau đó chậm rãi gật đầu đồng ý: “Anh rốt cuộc cũng nói đúng.”

“Haha, tôi hiểu rồi.” Anh gật đầu, nụ cười có chút lạnh lùng.

Lục Tiểu Hy lo lắng nhìn anh ta, đồng thời, cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, muốn gửi toàn bộ biển số xe cho bạn bè, nếu xảy ra chuyện gì thì nên gọi cảnh sát đến cứu cô!

Cô chưa kịp mở máy đã bị người đàn ông bên cạnh cướp mất máy, anh ta lắc điện thoại nói: “Khi nào thì nói xong vấn đề của chúng ta, sẽ trả lại cho cô.”

Lục Tiểu Hy thực sự tức giận: “Anh là con trai địa chủ sao? Làm sao lại nghiêm khắc như vậy?”

Anh quay đầu lại: “Tôi chỉ là một người đàn ông bị cô làm vấy bẩn.”

“…”

Lục Tiểu Hy không thể mặc cả trước mặt anh ta, huống chi là với trình độ của anh ta.

Cô mới thực sự là lần đầu tiên. OK, nhưng khó nói lắm! Hơn nữa, cô không muốn dùng chuyện này để đổi lấy bất cứ thứ gì, dù sao mấy ngày nay, cô đều đã có suy nghĩ bỏ qua vấn đề này.

“Được, được, cứ nói đi, anh muốn làm gì!” Cô sẵn sàng đánh nhanh, không lãng phí chuyện này: “Anh muốn bao nhiêu tiền?

Lục Tiểu Hy mở túi, lấy ví tiền ra, mở ra xem, trực tiếp lấy ra toàn bộ tiền giấy trong đó.

Lạc Thiếu Hoàng không nhìn cô, lông mày nhíu lại: “Cô xem tôi là gì? Tưởng tôi muốn chút tiền này sao?”

Lục Tiểu Hy kinh ngạc nhìn anh: “Thưa anh, quá tham vọng cũng không tốt. Số tiền này đủ để tôi đi hộp đêm tốt nhất và tìm hai ba tên trai bao đắt giá nhất!”

Cô có vẻ đã quá quen thuộc, có vẻ rất hiểu biết, Lạc Thiếu Hoàng cau mày, lạnh lùng liếc cô một cái: “Ồ, hình như cô rất quen thuộc.”

Lục Tiểu Hy xua tay: “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là, anh muốn tôi bồi thường anh như thế nào?”

Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, Lạc Thiếu Hoàng không nói chuyện vô nghĩa với cô nữa, nói thẳng: “Bởi vì sự việc này đã gây ra quá nhiều thiệt hại cho tôi và gây ra một bóng đen không thể xóa nhòa, vì vậy cô phải chịu trách nhiệm cho việc tái tạo tâm lý của tôi, luôn dỗ dành tôi vui vẻ, để tôi có tâm trạng thoải mái sau chấn thương tâm lí.”

Lục Tiểu Hy nghe vậy, khóe miệng khẽ mở, cứng ngắc nhìn anh ta, không biết làm sao hoàn hồn.

Nếu cô không phải người trong cuộc, cô suýt chút nữa sẽ tin, một người thanh niên có vẻ ngay thẳng, cường hãn lại bị hủy trên người cô. Nhưng sự thật thì cô mới là người nên được an ủi và bồi thường, được chứ?

Cô buộc mình phải ổn định cảm xúc và nói: “Anh đang chơi tôi à?”

Lạc Thiếu Hoàng bật cười, lúc này xe mới dừng lại, sau khi Lục Tiểu Hy ngẩng đầu nhìn thấy dòng chữ khách sạn đối diện, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh thực hiện ý đồ! “

Lạc Thiếu Hoàng mở cửa xe bước ra ngoài, xoay người trầm mặc nhìn cô: “Vậy cô có muốn tôi đưa cô về nhà giải quyết vào giờ này không?”

“…”

Lục Tiểu Hy lại không nói nên lời, cho dù là nhà của ai, cô cũng không muốn tới

“Ồ, tôi quên nói cho anh biết, nếu đêm nay anh không hợp tác với tôi, tôi sẽ làm mọi cách để tìm công ty, nhà của anh, để sau này anh sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi nữa.”

Lục Tiểu Hy thật sự sắp phát điên rồi, đây không là uy hiếp trắng trợn sao!

Cô nghiến răng nghiến lợi đẩy cửa bước xuống: “Tôi… anh vào trong chờ một lát, giải quyết xong chúng ta sẽ thực sự chấm dứt, từ nay về sau không dính dáng đến nhau nữa.”

Lạc Thiếu Hoàng cười tủm tỉm: “Không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.