“Tôi không ăn được nho sao?” Triệu Gia Khiêm tỏ thái độ khác thường, anh ta không hê buồn bực mà vui vẻ đứng lên rồi lấy từ trong túi áo ra một tấm hình đưa cho người đồng nghiệp bên cạnh xem: “Giới thiệu với anh đây là bạn gái của tôi”
Mọi người nhìn qua tấm ảnh thì thấy trong ảnh là Triệu Gia Khiêm đứng với một cô gái với điệu bộ khá thân mật, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc thì kinh ngạc hỏi: “Được đó Triệu Gia Khiêm, bạn gái của anh cũng đẹp quá nha”
“Đúng vậy, dáng người này giống y như người mẫu vậy”
Mấy người đồng nghiệp nam tranh nhau xem hình rồi đều nhìn Triệu Gia Khiêm bằng cặp mắt khác. Triệu Gia Khiêm đắc ý nói: “Cô ấy mới sinh năm 1996. Nhỏ hơn tôi bảy tuổi”
“Mới mười chín tuổi thôi hả?”
Mọi người vừa nghe tuổi của cô ta thì lại càng thêm hâm mộ Triệu Gia Khiêm.
“Nói nghe xem anh làm cách nào mà cưa đổ ẻm vậy?”
Lúc này Triệu Gia Khiêm bắt đâu giảng đạo khiến Phú Quý hừ lạnh: “Đồ tiểu nhân đắc chí”
Giám đốc Ngôn đi vào liên lập tức trợn mắt lên: “Các người đều là bà tám hết rôi hả, muốn bị đuổi việc hết à?”
Mọi người đều tản ra bốn phía, chạy nhanh về vị trí rồi bắt đầu làm việc.
Giám đốc Ngôn rời bước đi về vị trí trung tâm khiển trách: “Mọi người làm việc thiếu tập trung như vậy có phải cuối tháng cũng không cân tiên thưởng nữa không? Được, tiên thưởng tháng này coi như hủy bỏ.”
Xung quanh những tiếng kêu than nổi lên nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.
Sau khi giám đốc Ngôn nổi nóng quở mắng nhân viên ở trong văn phòng xong thì đi xem xét một vòng rồi đến trước mặt Tô Phương Dung gõ gõ xuống mặt bàn. Đợi Tô Phương Dung ngẩng đầu lên thì ông ta giả bộ ho khụ rồi nói: “Tô Phương Dung à, đến văn phòng tôi một chuyến”
“Dạ”
Cô đoán cũng biết giám đốc Ngôn muốn nói chuyện gì với cô nên Tô Phương Dung yên lặng đứng dậy đi theo ông ta vào văn phòng.
Giám đốc Ngôn muốn hỏi nhưng lại như không dám hỏi: “À… tôi có nghe nói sáng nay.. “
Tô Phương Dung đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nên chủ động trả lời: “Tôi thành thật xin lỗi vì chuyện lúc sáng đã làm ảnh hưởng xấu đến công ty. Sau này tôi sẽ xử lý tốt chuyện riêng tư của tôi ạ”
Giám đốc Ngôn vội xua tay: “Tôi không nói chuyện đó, tôi muốn nói…”
Tô Phương Dung cũng lập tức phản ứng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: “Giám đốc à, có một số việc tôi cũng không tiện trả lời ạ”
Giám đốc Ngôn nghe xong liền hiểu được nên cười tươi nói: “Đúng đúng đúng. Không tiện, không tiện…”
Ông ta đứng dậy tự tay rót cho Tô Phương Dung một ly cà phê rồi đưa cho với vẻ cung kính khiến cô hơi sợ. Ông ta nói: “Tô Phương Dung à, cô đến bộ phận của chúng tôi cũng được một khoảng thời gian rồi, nếu bên quản lý còn thiếu sót chỗ nào thì mong cô bỏ qua cho. Tất cả đều là muốn công việc được trôi chảy mà thôi”
“Giám đốc, tôi hiểu rồi ạ. Thật ra ông vẫn rất quan tâm tới tôi ạ.”
“Ha ha… Tô Phương Dung à, cô nói như vậy khiến quản lý như tôi đây thấy ngại quá”
Sau khi tâng bốc nịnh bợ xong thì giám đốc Ngôn mới nhớ tới chuyện chính liền nói: “À, về phía bên công ty Duyệt Lai thì cấp trên đã sắp xếp cho một đồng nghiệp khác đi làm rồi, đợi lát nữa cô bàn giao cho cô ta là được.”
Tô Phương Dung hơi kinh ngạc hỏi: “Việc này quyết định vào lúc nào vậy?”
“À, vừa tức thì luôn. Trên tầng hai mươi chín vừa gọi điện thoại xuống thông báo”
Lập tức Tô Phương Dung hiểu rõ sự việc, chính là do Tần Lệ Phong trực tiếp ra chỉ thị. Có điều cô cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ phía anh vì dù sao sau khi chuyện sáng nay xảy ra thì cô cũng không biết phải đối mặt với Bình Long như thế nào nữa.
Sau khi Tô Phương Dung bàn giao lại mọi việc cho đồng nghiệp thì chỉ ngồi ở trong văn phòng không ra ngoài, mặc kệ ở bên ngoài những lời đồn thổi về chuyện hồi sáng đang bay đầy trời. Bởi vì cô không dám nghĩ tiếp hậu quả của sự việc sẽ như thế nào.
Bất luận là cô, Bình Long hay là Gia Bảo đều sẽ bị bới móc hết ra. Nghĩ như vậy thì cô lại thấy lạnh sống lưng.
Nhưng điều cô ngạc nhiên chính là đã ba ngày liên tiếp trôi qua, ngoài tin đồn cô là vợ của tổng giám đốc Tần thì những chuyện khác không hề được nhắc đến.
Nếu chiếu theo thân phận và địa vị của Tần Lệ Phong thì chỉ cần anh giậm một chân đã làm rung chuyển cả thành phố rồi, không lý nào lại bỏ qua một tin tức nóng hổi như vậy chứ.
“Phương Dung, Phương Dung” Phú Quý gọi cô giống y như anh ta vừa phát hiện ra đại lục mới vậy.
Tô Phương Dung vòng qua anh ta hỏi: “Sao vậy?”
“Đọc đi, có người bới móc cô với tổng giám đốc Tân”
Tô Phương Dung hồi hộp, cảm giác như có chuyện không hay xảy ra. Đúng là cô khó tránh khỏi kiếp nạn này mà.
Có điều khi cô đọc đến diễn đàn của một trang web nào đó thì lại khó hiểu hơn. Ngoại trừ tin tức tổng giám đốc Tần thừa nhận quan hệ của hai người ra thì chỉ có những thông tin liên quan đến cá nhân cô, mà những thông tin này đều chính xác. Thông tin cũng chỉ đề cập đến chuyện cô đã từng kết hôn một lần, ngoài ra không hề đề cập đến Gia Bảo.
Tô Phương Dung không khỏi băn khoăn vì nếu họ đấ biết đến những chuyện này thì sao lại quên ghi một tin tức nóng hổi liên qua đến Gia Bảo chứ, trừ phi… có người can thiệp.
Người đầu tiên Tô Phương Dung nghĩ tới là Tần Lệ Phong, vì người có bản lĩnh làm những chuyện này cũng chỉ có anh mà thôi.
Bất luận nói như thế nào thì con trai của cô không bị lôi vào mấy chuyện như thế này đã khiến cô thấy rất vui rồi nên cô đi về chỗ ngồi tiếp tục làm tốt công việc của ngày hôm nay.
Cách đó không xa, Triệu Gia Khiêm lại cùng vài đồng nghiệp nam tụ tập nói chuyện phiếm, đề tài đều là xoay quanh chuyện anh ta và người bạn gái trẻ đẹp gợi cảm kia. Thỉnh thoảng mọi người còn nghe tiếng cười sảng khoái của Triệu Gia Khiêm vọng lại. Mọi người liền đề nghị anh ta bữa nào dắt bạn gái đến cho mọi người chiêm ngưỡng thì Triệu Gia Khiêm hơi do dự nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy trưa nay tôi sẽ gọi cô ấy đến” Triệu Gia Khiêm cam đoan bằng giọng điệu rất có khí phách của một người đàn ông.
Ở trong phòng uống nước, khi Triệu Gia Khiêm đi ngang qua Tô Phương Dung thì ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh miệt. Triệu Gia Khiêm hận cô đã từng từ chối anh ta và hận cô không giữ thể diện cho anh ta. Bởi vậy khi nghe được chuyện tổng giám đốc Tần thừa nhận hai người là vợ chồng thì trong lòng anh ta càng không cam tâm lại càng thêm đố ky với cô.
Còn Tô Phương Dung lại chẳng có cảm giác gì với Triệu Gia Khiêm cả, dù sao đối với Tô Phương Dung mà nói thì anh ta là người không quan trọng. Nếu nói anh ta là đồng nghiệp thì vẫn còn hơi xa lạ.
Còn chưa đến buổi trưa thì Triệu Gia Khiêm đã dẫn bạn gái của anh ta đến. Triệu Gia Khiêm cố ý đứng nói chuyện với bạn gái ở ngay cửa văn phòng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn thấy mấy đồng nghiệp nam đang nhìn chằm chằm về phía anh ta thì trong lòng càng đắc ý.
Phú Quý đi đến trước mặt Tô Phương Dung, lấy khuỷu tay huých huých vào cô nói: “Uầy, nhìn kìa. Thật không ngờ đó chính là bạn gái của Triệu Gia Khiêm đó. Xem ra anh ta không có nói dối, nhìn cũng thật xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao.
cô ta lại thích Triệu Gia Khiêm được nhỉ, thật là không hiểu nổi mà”
Tô Phương Dung liếc nhìn ra bên ngoài thì thấy đúng thật là cô gái đó rất đẹp, từ vóc dáng đến khí chất đều xuất chúng hơn người. Đối với cô mà nói thì Triệu Gia Khiêm có vẻ bình thường so với cô ta.
Tô Phương Dung không bình luận gì vì dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của họ, hơn nữa trong chuyện tình cảm không thể nói xứng hãy không xứng mà phải do đôi bên tình nguyện mới được.
Lúc này đã tới thời gian nghỉ trưa nên mọi người mới thả lỏng rồi chạy ra ngoài xem mặt bạn gái của Triệu Gia Khiêm. Nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người dành cho anh ta thì Triệu Gia Khiêm cực kỳ thỏa mãn.
Thấy mọi người dần tản ra thì Triệu Gia Khiêm nắm tay Nguyên Kỳ từ từ đi đến trước bàn làm việc của Tô Phương Dung rồi giả bộ dịu dàng nói cảnh ân ái của cặp đôi này nên vội lên tiếng: “Nguyên Kỳ phải không, xin chào. Tôi là đồng nghiệp của Triệu Gia Khiêm, tôi tên là Tô Phương Dung”
Nguyên Kỳ cũng rất dẻo miệng, vừa nghe Tô Phương Dung giới thiệu xong thì nhiệt tình nói: “Chào chị Phương Dung.”
Tô Phương Dung cười cười rồi không nói gì nữa, không pHải là cô không thích’Nguyên Kỳ nhưng cô không có thói quen tỏ ra thân thiết với người mới gặp lần đầu.
Triệu Gia Khiêm liếc Tô Phương Dung với vẻ mặt đắc ý rồi nói với vẻ châm chọc: “May mắn là anh không bị mê hoặc bởi con người giả tạo nào đó, nếu không sẽ khó mà gặp được cục cưng là em đây”
Nguyên Kỳ lại thẹn thùng nói: “Ôi, sao trước mặt đồng nghiệp mà anh lại nói như vậy chứ, làm người ta ngại chết đi được”
“Em xấu hổ cái gì chứ, anh chỉ nói sự thật thôi mà: “Anh thật đáng ghét mà”
“Cục cưng sao lại ghét chồng của em chứ?
Em nói như vậy sẽ khiến anh đau lòng lắm em có biết không?”
“Ôi, chðng yêu đừng có tức giận mà: Em chỉ nói đùa thôi…”
“Vậy cục cưng hôn anh một cái thì chồng của em sẽ không tức giận nữa.”
Tô Phương Dung cầm lấy một cây bút bi rồi bật lên bật xuống để nó kêu tách tách không ngừng như muốn át đi những lời nói khiến cô buồn nôn của cặp tình nhân bất đắc dĩ kia. Những lời nói đó khiến cô nổi hết cả da gà, cô cố nén vẻ ghê sợ nhưng gương mặt cũng bắt đầu nhăn nhúm.
Cô không cẩn thận nên làm gãy cây bút bi, cô hít sâu một hơi rồi đứng dậy nhìn hai người kia đang ân ái với nhau thì cười cười nói: “Tôi muốn đi ăn cơm, không làm phiền hai người nữa”
Triệu Gia Khiêm vừa nghe thì lập tức cười nói: “Cục cưng của nhà tôi cũng đói bụng rồi, vừa hay chúng tôi cũng muốn đi ăn đây”
Nguyên Kỳ gật đầu nói: “Chị Phương Dung à, chúng ta cùng nhau đi ăn nha. Dù sao một mình chị ăn cơm cũng sẽ buồn chán lắm”
Hai má Tô Phương Dung hơi giật giật, cô cũng không tiện từ chối nên chỉ cười cười rồi cùng bọn họ đi ra ngoài. Trên đường đi, Triệu Gia Khiêm lại cùng bạn gái cười cười nói nói rất tình tứ khiến Tô Phương Dung đi bên cạnh giống như kẻ dư thừa vậy.
Trước khi đi vào thang máy, không biết Triệu Gia Khiêm nói gì đó mà Nguyên Kỳ đỏ mặt rồi huých khuỷu tay vào ngực anh ta nói: “Anh dám cười em à” Tiếp đó Triệu Gia Khiêm cũng phá lên cười với vẻ đắc chí.
Tô Phương Dung đứng tại chỗ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía bảng hiệu thang máy đang chạy.
Rốt cuộc cũng dừng ở tầng thứ mười lăm.
“Đinh” Cửa tháng máy mở ra, Tô Phương Dung không thèm ngước mắt lên mà cúi đầu đi như chạy vào bên trong. Cô thầm nghĩ tốt nhất hai người kia nên ở lại bên ngoài mà liếc mắt đưa tình với nhau chứ không cần đi vào thang máy làm gì cho mệt vì cô sắp không chịu nổi hai người nữa rồi.
€ó điều Triệu Gia Khiêm lại nắm tay bạn gái đi tới, lúc chuẩn bị tiến vào trong thang máy thì anh ta khựng lại rồi câm nín. Anh ta nhìn thấy người đứng đối diện bên trong thì không còn dám cười nữa mà cung kính nói: “Chào tổng giám đốc Tần ạ.”
Mà bạn gái của Triệu Gia Khiêm lại nhìn theo hướng anh ta nói, khi thấy Tần Lệ Phong thì lập tức hai mắt của cô ta mở to với vẻ kinh ngạc rồi không hề chớp lấy một cái nào, còn đôi môi nhỏ nhắn của cô ta thì hơi há ra nhìn Tần Lệ Phong với vẻ mặt si.mê khờ dại