Với sự giúp đỡ của Molly, Tô Phương Dung trở về phòng bệnh của mình.
Cô nằm trên giường, một lúc vẫn không thể ngủ được.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng những bí ẩn cũng được giải đáp, nhưng lời xin lỗi này đến quá muộn rồi, trong lòng cô đã không còn oán trách nữa, chỉ còn lại nỗi buồn vô tận.
Nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần của Tô Phương Dung tốt hơn rất nhiều.
Sáng sớm, Molly mang một phần ăn sáng đến phòng bệnh của Tô Phương Dung.
Cô mặc áo bệnh nhân hơi rộng, ngồi trên giường, trước mặt có một chiếc laptop, mười ngón tay của cô nhanh như bay, ngõ gì đó trên bàn phím.
Molly ngạc nhiên, đi đến, đặt đồ ăn sáng trước giường của cô: “Cô trẻ của tôi ơi, chị đang làm cái gì vậy?”
“Chị đang trả lời email.”
Tô Phương Dung không ngẩng đầu lên, tay đang ấn bàn phím cũng không dừng lại: “Mấy ngày hôm nay đều không có thời gian xem email, sắp bị tràn ra rồi.”
Molly không nói hai lời, đóng màn hình trước mặt cô lại, lúc này Tô Phương Dung mới ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy.
“Bây giờ chị đang là bệnh nhân, chuyện công việc để những người khỏe mạnh bọn em làm là được.”
Cô ấy trừng Tô Phương Dung, đẩy sữa nóng và ba miếng sanwich nóng hổi đến trước mặt cô.
Tô Phương Dung cầm cốc, uống một ngụm sữa, đột nhiên nhớ cái gì đó: “Lát nữa em ở đây với Gia Bảo, chị ra ngoài một chút.”
“Chị đi đâu?”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị đi tìm ông Cư, chị muốn từ chức. Bây giờ Gia Bảo đang bị bệnh, chị phải chăm sóc thằng bé, nhất định sẽ không có nhiều tinh lực dành cho công việc.” . truyện teen hay
Molly cũng không khuyên cô, thật ra cô ấy không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô vất cả như vậy.
Một lúc sau, Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đến, Molly lái xe đưa Tô Phương Dung đi đến biệt thự của Cư Trọng Hùng.
Nhìn thấy Cư Trọng Hùng, ông ta rất quan tâm hỏi thăm tình hình của Gia Bảo, sau đó, Tô Phương Dung do dự, đặt đơn từ chức lên bàn: “Tổng giám đốc Cư, cháu đến để từ chức.”
Cư Trọng Hùng bất động nhìn đơn từ chức trên bàn, không hề đồng ý: “Cô nhóc, mấy ngày rồi không gặp cháu, bây giờ cháu vừa đến đã nói với chú chuyện này rồi sao?”
Tô Phương Dung rũ mắt, tiếp tục nói: “Về phần công việc của cháu, cháu sẽ tiếp tục làm, cho đến khi bàn giao công việc xong xuôi.”
Cư Trọng Hùng nhìn cô một lúc, cầm đơn từ chức ở trên bàn của cô, không thèm nhìn đã ném phong thư vào máy nghiền giấy.
Giọng điệu của ông ta bình thản: “Nếu như cháu đã đồng ý về nước giúp chú, vậy thì cũng không thể giúp nửa vời như thế được. Chú không cho phép cho dù là nguyên nhân gì. Thế này đi, chú cho cháu giấy nghỉ dài hạn, bao giờ bệnh tình của Gia Bảo tốt hơn, thì lúc đấy cháu lại đi làm lại.”
Tô Phương Dung ngạc nhiên, hai mắt trợn to, trong lòng tràn đầy xúc động: “Nhưng mà cháu…”
“Không có nhưng mà gì cả.”
Cư Trọng Hùng cố ý nghiêm mặt: “Hiện tại, đây chính là công việc của cháu.”
Nói xong, ông ta lại lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra đẩy về phía cô: “Mọi chi phí của Gia Bảo ở trong bệnh việc, đều được tính trước vào tiền lương của cháu trong mấy năm nữa.”
Sao Tô Phương Dung có thể chấp nhận được chứ?
Cô từ chối, vẻ mặt Cư Trọng Hùng trở lên lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Chú đã lớn tuổi rồi, không tiện di chuyển, cũng không thể tùy ý rời khỏi công ty đến thăm Gia Bảo, đây là chút thành ý của chú dành cho thằng bé.”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Phương Dung vươn tay ra nhận lấy tấm thẻ: “Chú Cư, thật sự vô cùng cảm ơn chú.”
Cư Trọng Hùng nhìn gương mặt tiều tụy của cô, có chút đau lòng nói: “Phải chú ý chăm sóc mình, Gia Bảo chỉ có thể dựa vào cháu thôi.”
Lời nói của ông khiến lòng Tô Phương Dung đột nhiên ấm áp.
Tạm biệt Cư Trọng Hùng, rời khỏi biệt thự, ngồi trong xe, Molly an ủi nói: “Gia Bảo có nhiều người quan tâm như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Phương Dung cười.
Hai người trở về bệnh viện, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nô đùa trong phòng truyền đến.
Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đến, hai đứa nhỏ đều mặc đồ khử trùng, đội mũ và đeo găng tay, Phó Ngữ Anh ngồi một bên, gọt hoa quả, mỉm cười nhìn ba đứa nhỏ.
“Mẹ ơi.” Tô Phương Dung đi đến, Gia Bảo cười lao vào lòng cô, gương mặt nhỏ bé ngẩng lên.
Tô Phương Dung ngồi xổm xuống, gạt tóc trước trán cậu bé: “Gia Bảo, sao còn lại xuống giường vậy?”
Gia Bảo bóp gương mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn Tô Phương Dung, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Bác sĩ nói con có thể xuống giường chơi một lúc rồi.”
Lúc này, Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng chạy đến: “Cô Phương Dung.”
Tô Phương Dung cười sờ gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ: “Lâu rồi không gặp hai đứa, cô rất nhớ hai đứa.”
Sau đó, lại lo lắng nhìn Nhan Ninh: “Nhan Ninh, bây giờ mắt cháu cảm thấy thế nào rồi?”
Nhan Ninh cười vui vẻ, chỉ vào mắt mình nói: “Cô ơi, cháu có thể nhìn thấy cô rồi. Cô đẹp như trong suy nghĩ của cháu vậy.”
“Qúa tốt rồi.”
Tô Phương Dung ôm lấy cô bé, hôn lên gương mặt nhỏ của cô bé: “Người cô không yên tâm nhất chính là cháu. Thật sự quá tốt rồi, cuối cùng Nhan Ninh cũng có thể nhìn thấy thế giới xinh đẹp này rồi.”
“Anh Lâm nói, phải cảm ơn cô và bố nuôi.”
“Bố nuôi?”
Nhất thời Tô Phương Dung không phản ứng lại, Cư Hàn Lâm có chút xấu hổ nói: “Chính là chú Tần ạ.”
Nhan Ninh gật đầu: “Đúng vậy, chính là bố nuôi, là bố nuôi của cháu và anh Lâm, bọn cháu rất thích bố.”
Tô Phương Dung nghe thấy vậy, vẻ mặt có chút cô đơn.
Gia Bảo cũng vỗ tay nói: “Tất nhiên rồi, bởi vì bố là tốt nhất.”
Tô Phương Dung cưỡng ép cười, lập tức hỏi: “Lâm, ai đưa hai cháu đến vậy?”
Cư Hàn Lâm cười hì hì: “Chú quản gia đưa bọn cháu đến đây ạ.”
“Như thế không sao chứ? Bố cháu sẽ không lo lắng chứ?”
Phản ửng của Cư Hàn Lâm rất bình thản: “Bố cháu còn lâu mới lo lắng cho bọn cháu.”
Ánh nắng tràn vào trong phòng, bức tường trắng như tuyết trong không còn ảo não nữa, trong phòng bệnh ngập tràn tiếng cười. Gia Bảo dường như đã lâu không được vui vẻ như vậy, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Molly cười nói: “Thằng bé trông giống một thiên sứ vậy.”
Tô Phương Dung không nói gì, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cô nhìn con mình, ý cười từ trong mắt tản ra.
Lúc này Gia Bảo không khác gì một đứa trẻ bình thường cả, mà Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng hoàn toàn không coi thằng bé là một bệnh nhân.
Thật tốt quá.
Tô Phương Dung quay đầu lại, nói thầm với mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, quản gia nhà họ Cư đã đến đón hai đứa trẻ.
Ba đứa trẻ đều không nỡ, đột nhiên Cư Hàn Lâm đề nghị: “Chúng ta đi ăn pizza nhé.”
Gia Bảo lập tức đồng ý, vừa hoan hô vừa nhảy tại chỗ, cậu bé lao đến bên cạnh Tô Phương Dung, cười ngây thơ nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi ăn pizza với Hàn Lâm nhé?”
Tô Phương Dung nghe thấy vậy, nụ cười dần dần tắt.
Đứa nhỏ còn bé như vậy sao có thể biết được đối với một bệnh nhân mắc bệnh máu trắng mà nói, thế giới bên ngoài phòng bệnh giống như nước lũ và thú dữ vậy, bất cứ một chút vi khuẩn nào cũng có thể trở thành nguyên nhân gây ra cái chết.
Thấy mẹ không nói gì, Gia Bảo nhất thời mím chặt môi nhỏ, kéo quần áo cô làm nũng: “Mẹ ơi, lâu lắm rồi còn chưa được ra ngoài, mẹ dẫn con ra ngoài chơi một lát đi.”
Đối với lời cầu xin của cậu bé, Tô Phương Dung nhất thời không nói lên lời, không biết phải trả lời thế nào.
Cô ngẩng đầu, cùng Molly nhìn nhau, hai người đồng thời chìm vào im lặng.
Lúc này, Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng bắt chước hành động của Gia Bảo, đáng thương nhìn Tô Phương Dung.
Im lặng một lúc, cô chậm rãi đứng thẳng người, rĩ mắt nhìn Cư Hàn Lâm: “Hàn Lâm, trời sắp tối rồi, nếu như cháu và em gái còn không về nhà, bố các cháu sẽ tức giận đấy.”
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Cư Hàn Lâm nghe thấy cô nhắc đến Cư Hàn Quân, không khỏi co rúm về phía sau.
Cậu bé cúi đầu khẽ cắn môi, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bé im lặng nắm tay Nhan Ninh: “Nhan Ninh, chúng ta về nhà thôi.”
Nhan Ninh cẩn thận nhìn Gia Bảo, gật đầu: “Được.”
Vừa nói, cậu bé đã nắm tay cô bé đi ra ngoài phòng.
Gia Bảo nhìn bóng lưng hai đứa, không nói gì, đôi mắt đen láy đã ngấn lệ.
Mà biểu tình trên mặt cậu bé, Tô Phương Dung không phải là không nhìn thấy, cô kìm nén đau khổ trong lòng, sờ đầu cậu bé cúi đầu nói với cậu bé: “Gia Bảo, mau nói tạm biệt với Hàn Lâm và Nhan Ninh đi.”
Gia Bảo cắn răng, cố gắng không rơi nước mắt, đột nhiên cậu bé quay người sang một bên, không nói gì.
Rõ ràng là đang tức giận.
Tô Phương Dung bất lực, chỉ có thể đi ra ngoài với quản gia, tiễn Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đến cửa thang máy.
Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đi vào trong thang máy, đột nhiên cậu bé quay đầu, đôi mắt to long lanh nghi hoặc: “Cô Phương Dung, sao Gia Bảo lại không thể ra ngoài chơi với bọn cháu chứ? Cậu ấy… có phải là bị bệnh rất nặng không?”
Trong lòng Tô Phương Dung đau nhói, cô cố gắng nở nụ cười: “Đợi lần sau khi các cháu đến, Gia Bảo có thể ra ngoài chơi với các cháu rồi.”
Cư Hàn Lâm cười: “Vâng.”
Thang máy chậm rãi đóng lại.
Cô trở về phòng bệnh, thấy Gia Bảo đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ cúi xuống dưới, không động đậy.
Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài, chỉ có trời mới biết, cô mới là người hy vọng Gia Bảo có thể nhanh chóng khỏi bệnh nhất, có thể sống giống như những đứa trẻ bình thường nhất.
Bầu trời ngoài cửa sổ lúc này đã chuyển thành màu cam, mây hồng hoàng hôn trải khắp bầu trời, vô cùng đẹp.
Tô Phương Dung đi đến, quay đầu Gia Bảo sang một bên.
“Gia Bảo, có phải con đang giận mẹ không?”
Gia Bảo không nói gì, qua một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Không ạ.”
“Gia Bảo, con bị bệnh, không thể tùy ý ra ngoài. Hay là thế này nhé, mẹ ra ngoài mua pizza cho con nhé?”
Gia Bảo im lặng, cậu bé lắc đầu, quay người lại, yên lặng nhìn Tô Phương Dung: “Mẹ ơi, đợi sau khi Gia Bảo khỏi bệnh rồi, mẹ lại cho con ra ngoài chơi nhé?”
Tô Phương Dung không kìm chế được, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt cậu bé.
Nhìn thấy cô khóc, Gia Bảo lập tức lo lắng, giơ bàn tay nhỏ bé ra, vội vàng lau nước mắt trên mặt cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, là do Gia Bảo sai.”
Cậu bé càng an ủi, Tô Phương Dung càng đau lòng hơn, cô kìm chế nước mắt, nở một nụ cười: “Gia Bảo ngoan lắm, chả trách các chị y tá đền khen con đáng yêu.”
Gia Bảo cười ngọt ngào: “Tất nhiên rồi, các chị ấy còn nói còn là chàng trai nhỏ đẹp trai nữa cơ.”
“Đúng… là chàng trai nhỏ đẹp trai.”
Tô Phương Dung đỏ mắt cười: “Chàng trai nhỏ đẹp trai của nhà chúng ta, nhất định sẽ khỏe mạnh.”