Tần Lệ Phong khẽ nheo mắt lại, nhìn hai người không hẹn mà trùng ý nhau, trong mắt lóe lên từng chút suy nghĩ: “Bất đồng quan điểm?”
“Ừm.” Quý Bình Long gật đầu, nhìn Tần Lệ Phong trong mắt lóe lên một tia hung ác nham hiểm.
Cảm xúc trong mắt anh ta bị Tần Lệ Phong nắm được.
Tần Lệ Phong rũ mắt xuống, như đang suy nghĩ gì đó: “Lần hợp tác này là do tôi chịu trách nhiệm, tổng giám đốc Quý có gì thì có thể tìm tôi, không cần tìm đến người ngoài.”
“Thằng khốn! Mày nói cái gì thế hả?”
Tần Bảo Đông nghe thấy lời này thì liền tức giận, đập bàn thô bạo.
“Hừ.” Tần Lệ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nửa muốn nửa không nhìn Tần Bảo Đông: “Tôi có nói sai sao? Dự án gần đây, có cái nào do ông phụ trách không?”
“Mày…” Giọng nói không lạnh không nóng của anh lại khiến cho ông ta không có sức phản bác lại.
Có vẻ như đã xem kịch hay đủ rồi, Quý Bình Long mới cười đứng dậy: “Xem ra ý kiến của chủ tịch Tần với tổng giám đốc Tần không được hòa thuận lắm, thế hôm khác tôi lại đến, hai người cứ bàn bạc kỹ trước đi.” Anh ta nói xong, thì đi ra ngoài cửa.
Tần Lệ Phong nhìn theo bóng lưng của anh ta, anh đã biết rất rõ mưu đồ của anh ta.
Anh quay đầu lại nhìn Tần Bảo Đông đang ngồi trên ghế, giọng nói trầm thấp: “Tôi nhớ tôi có nói qua rồi, dự án này là do công ty con nhận, cho nên ông có ý kiến gì thì chỉ có thể thông qua tôi, những thứ khác thì ông không có quyền can thiệp.”
Tần Bảo Đông tức đến đỏ cả mặt. Tần Lệ Phong thì coi như không thấy sự tức giận của ông ta, ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Mày đi đâu?”
Tần Bảo Đông rướn cổ gọi Tần Lệ Phong.
“Nếu như chủ tịch Tần đã muốn qua tiếp nhận công ty, thế thì hôm nay tôi có thể nghỉ phép rồi.” Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Bảo Đông thở hổn hển, sắc mặt u ám, trong đầu vẫn còn nghĩ làm thế nào để giành lại dự án hợp tác với Duyệt Lai này.
Tô Phương Dung đang ngồi trong bộ phận phát triển, không biết vì sao mà cảm thấy lòng bất an.
“Cô sao vậy?”
Phú Quý đến thấy cô buồn bực không vui thì hỏi thăm.
“Có thể đừng nói chuyện riêng trong giờ làm việc được không?”
Triệu Gia Khiêm chau mày nói, vẻ mặt đầy phiền chán.
“Cầm lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn.” Phú Quý lườm mắt một cái.
“Anh nói gì?”
Triệu Gia Khiêm trừng mắt nhìn Phú Quý, hai mắt muốn rơi ra ngoài.
Rất lâu sau Phú Quý cũng không trả lời lại, Triệu Gia Kiêm đang cảm thấy đắc ý, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở cửa.
Anh lạnh lùng liếc Triệu Gia Khiêm, Triệu Gia Khiêm bị dọa liền cúi đầu xuống.
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Câu hỏi rất đơn giản, không có chút kỳ quặc nào.
Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, anh khá hài lòng đối với sự thay đổi của cô: “Thu xếp một chút đi, đi theo tôi ra ngoài.” Anh nói nhỏ.
“Chuyện gì vậy?”
Tô Phương Dung không hiểu, hỏi anh.
“Cái này em không cần hỏi.” Không có giải thích, anh quay đầu liếc nhìn bộ phận phát triển một cái, mặc dù chỉ là cái liếc nhìn thoáng qua nhưng lại có sức mạnh.
Anh quay đầu lại, nói nhỏ: “Tôi đợi em dưới lầu.”
“Ừm.” Tô Phương Dung gật gật đầu, ở trước mặt mọi người nên cô có chút ngại.
Tần Lệ Phong vừa đi, mấy người lúc trước nói xấu Tô Phương Dung, bây giờ đều nhìn cô tươi cười, tiến đến lấy lòng Tô Phương Dung. Phú
Quý xì mũi coi thường cái loại thái độ này: “Tổng giám đốc Tần tìm cô nói không chừng có chuyện quan trọng, cô mau đi đi, đừng để tổng giám đốc Tần đợi đến sốt ruột.” Anh ta nói xong câu này thì nhìn xung quanh, gián tiếp từ chối mấy người đến nịnh hót cô.
“Ừm, vậy tôi đi đây. Anh nói giúp tôi một tiếng với giám đốc Ngôn nhé.” Tô Phương Dung thu xếp túi xách rồi rời khỏi.
Tô Thanh Vân nhìn theo bóng lưng của Tô Phương Dung, nghiến chặt răng, thấy Triệu Gia Khiêm ngồi yên tại chỗ không nói lời nào thì Tô Thanh Vân cảm thấy anh ta càng vô dụng.
Tô Phương Dung đến cổng công ty, xe của Tần Lệ Phong dừng ở đó không xa. Cô quen đường đi qua rồi lên xe: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Cô hỏi với giọng máy móc.
Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, trả lời thẳng: “Không có.”
Tô Phương Dung nghi ngờ nhìn anh, từ trước đến nay Tần Lệ Phong luôn là hình tượng tận tâm với công việc trong công ty, chưa bao giờ lấy việc công làm việc tư, nhưng hôm nay làm sao vậy?
“Thế chúng ta đi đâu?”
Cô hỏi.
“Đưa em ra ngoài chơi.” Anh điềm đạm nói, dáng vẻ như đó là lẽ đương nhiên.
Thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong xoa xoa thái dương: “Tôi không có chuyện thì không thể đưa em đi chơi được?”
“Sao đột nhiên lại muốn đi chơi? Không làm việc nữa sao?”
Tô Phương Dung chau mày lại, có chút khó hiểu.
“Em quản tôi?”
“…” Tô Phương Dung không có lời nào đáp lại được.
Anh lái xe đến bờ hồ, quanh đó có chỗ cho thuê thuyền.
Bởi vì đây là cái nôi của các cặp tình nhân, nên người ở đây rất nhiều.
Tô Phương Dung vô cùng hứng thú nhìn người chèo thuyền.
Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Có hứng thú?”
Tô Phương Dung lập tức lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên quay về đi.”
Tần Lệ Phong thì lại dừng xe lại bên đường, đi xuống trước, nên Tô Phương Dung chỉ có thể đi theo sau, hai người cùng nhau xuống xe.
Một cặp tình nhân đang trêu đùa với nhau.
Người đàn ông không ngượng mồm nói mà nói khoác với người phụ nữ bên cạnh: “Người ở đây đều chèo thuyền thua anh, em xem bên kia còn có người làm nghiêng mái chèo luôn rồi kìa.” Anh chỉ chiếc thuyền trong hồ mà xoi mói từng người.
Người phụ nữ liếc nhìn anh ta một cái, có chút không tin: “Anh chỉ biết khoác loác, anh chèo em xem thử.”
“Có gì khó đâu?”
Vẻ mặt người đàn ông đầy sự coi thường.
“Cho hỏi, cửa vào bờ hồ ở đâu?”
Tần Lệ Phong lịch sự hỏi.
“Ở…” Người phụ nữ quay đầu lại, đang định chỉ đường cho anh, lúc quay đầu lại nhìn thấy anh thì bỗng ngây người.
Thấy bạn gái nhìn Tần Lệ Phong với vẻ mặt mê mẩn thì người đàn ông có chút không vui, anh ta che tầm nhìn của cô ta lại: “Ở bên kia, ở bên kia.” Anh ta chỉ chỉ về hướng phòng tôn ở cách đó không xa.
“Cảm ơn.” Tần Lệ Phong gật đầu, kéo Tô Phương Dung bên cạnh đi đến phòng thuê.
“Anh biết chèo thuyền sao?”
Tô Phương Dung hỏi.
Tần Lệ Phong nhướng mày, tỏ vẻ không vui: “Em nghi ngờ tôi?”
Tô Phương Dung phì cười ra tiếng: “Điều này làm tổn thương đến lòng tự tôn của tổng giám đốc Tần vĩ đại rồi sao?”
“Ừm.” Anh gật đầu một cách rất nghiêm túc, trả lời cô với vẻ không hài lòng.
Tô Phương Dung ho khan một cái, nghiêm mặt lại: “Tôi cảm thấy, tổng giám đốc Tần là người thông minh đa tài, trên thế giới này hoàn toàn không có chuyện gì có thể làm khó được tổng giám đốc Tần.”
“Thế này thì còn tạm được.” Tận hưởng sự ca ngợi của cô, khóe môi Tần Lệ Phong khẽ cong lên.
Sau khi đi qua, Tần Lệ Phong thuê một chiếc thuyền, anh sải dài chân, bước lên thuyền.
Tô Phương Dung kinh hoàng khiếp sợ nhìn anh, cô vốn dĩ là người không biết bơi, tội gì phải giày vò cô.
Cô chậm chạp bước đi, Tần Lệ Phong chớp mí mắt, biết cô sợ nên anh giơ tay ra.
Tô Phương Dung ngơ ngác nhìn cánh tay anh giơ ra, cô hạ quyết tâm đưa tay ra nắm tay anh, bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp.
Từ lúc tay cô đặt lên tay anh, Tần Lệ Phong cứ nắm chặt tay cô, kéo về phía trước, Tô Phương Dung nhắm mắt lại, không hề sợ hãi gì cả, hình như chỉ cần ở bên cạnh anh thì cô sẽ an toàn.
Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ đang ôm chặt mình, khóe môi cong lên: “Còn muốn ôm đến khi nào?”
Tô Phương Dung mở mắt, nhanh chóng buông tay ra: “Không phải tôi cố ý đâu…”
Tần Lệ Phong thì không có nói gì nhiều, khóe môi cứ cong lên, thấy nụ cười của anh Tô Phương Dung có hơi nản lòng: “Bỏ đi.”
Vẫn là không nên nói gì thì tốt hơn.
Bên cạnh chiếc thuyền của hai người còn có những chiếc khác, trong đó có cặp đôi tình nhân lúc nãy.
Người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi với Tần Lệ Phong: “Anh đẹp trai! Lại gặp nhau rồi!”
Tần Lệ Phong liếc nhìn cô một cái rồi thu ánh mắt lại, ngay cả tiếng đáp lại cũng không có.
Tần Lệ Phong lườm cô một cái: “Không mong là em biết.”
“Thế sao anh còn đồng ý?”
“Em cảm thấy tôi sẽ thua sao?”
Anh hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tô Phương Dung nghĩ một hồi, xác nhận người đàn ông này làm việc gì cũng đều nắm chắc mười phần cả.
“Có thể bắt đầu được chưa? Có cần tôi nhường anh không?”
Giọng của đối phương lại là khiêu khích.
Tần Lệ Phong nhìn anh ta một cái, nắm chặt mái chèo: “Ngồi chắc vào.” Anh nhìn Tô Phương Dung và dặn dò.
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, nắm chặt tay vịn hai bên thuyền.
Hai chiếc thuyền nhanh chóng lắc lư, so với sắc mặt căng thẳng bên kia thì Tần Lệ Phong lại cho thấy càng bình tĩnh.
“Lúc trước anh có chèo thuyền sao?”
Cô thắc mắc hỏi.
“Đây là lần đầu tiên.” Anh trả lời vô cùng nhẹ nhàng.
Lần này Tô Phương Dung thật sự mở mang tầm mắt rồi, đúng là có kiểu người làm chuyện gì cũng đều thành thạo!
Không biết đầu óc Tần Lệ Phong đã giỏi bẩm sinh hay không mà rất nhanh anh đã nắm chắc được nội dung chính.
Còn ở đầu bên kia, người đàn ông lúc nãy còn khoe khoang mình rất giỏi, lần này lại bị mắc lại một chỗ, càng ra sức chèo thuyền thì càng xoay quanh một chỗ.
Kết quả, làm mình ướt hết cả người, bạn gái thì chửi mắng không ngừng.
Tô Phương Dung nhìn chiếc thuyền phía sau, không tránh khỏi có chút mắc cười. Cô lại nhìn Tần Lệ Phong, đột nhiên đánh giá: “Tần Lệ Phong, tôi cảm thấy anh đang giả dạng làm heo để ăn thịt hổ.”
Tần Lệ Phong ngước mắt, nhìn cô mà không chớp mắt: “Tiếc là… Tôi chỉ thích ăn em.”
Nghe thấy lời này, mặt Tô Phương Dung đỏ lên, trái tim vậy mà lại bị anh làm lay động rồi.
Phía sau dần dần không còn thấy bóng thuyền nữa, ánh nắng vừa đúng lúc.
Hai người quay về đến bờ, đi dạo trên bãi cỏ. Hiếm khi có ngày thư giãn như thế này, anh trực tiếp ngồi xuống cỏ, đôi chân dài thoải mái duỗi ra.
Tô Phương Dung ngồi bên cạnh, anh thì nghiêng đầu qua, nhìn cô nói với vẻ đương nhiên: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Tô Phương Dung chớp chớp mắt: “Thế chúng ta mau về đi.”
Cô đang định đứng lên thì anh kéo cô lại ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó anh nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đùi cô.