Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 113: Chương 113




“Nói bậy á.” Cô ngoảnh đầu đi: “Tôi ngủ trước đây.” Cô nằm trên giường, quay lưng lại.

Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng cô nói: “Tôi còn có tài liệu cần xem.”

Sống lưng Tô Phương Dung khẽ động đậy, ậm ừ đáp lại một tiếng, cô tưởng rằng một tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh trước giờ chưa bao giờ thèm giải thích với người khác chứ.

Tần Lệ Phong xử lí tài liệu đến tận nửa đêm.

Tô Phương Dung đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Tóc cô che mất nửa mặt, Tần Lệ Phong vén mái tóc cô ra sau tai, khẽ cười: “Ngủ ngon nhé.”

Sáng sớm hôm sau.

Tô Phương Dung dụi dụi đôi mắt mơ màng, cả người còn chưa kịp phản ứng lại.

Đã có một cánh tay vắt ngang trên bụng cô, bên cạnh có một hơi thở ấm áp.

Cô nghiêng đầu, nửa thân trên của Tần Lệ Phong để trần, long mi dài khẽ rung rung.

Cô chỉ thấy tim đập như trống, nuốt nước miếng, anh đang ngủ say trông thật sự rất đẹp trai nha.

Làn da cũng đẹp, chỉ đáng tiếc là dưới mắt có một vòng xanh đen nhàn nhạt.

Cô vươn tay sờ sờ mặt anh.

Vừa chạm vào mặt anh, Tần Lệ Phong đã bắt được tay cô: “Bình thường thấy em hay xấu hổ mà không ngờ em lại gan như vậy nha.” Anh mở to mắt, trêu chọc nói.

Bị người ta nắm thóp, nhất thời không có lí do phản bác, cô chỉ đành cười cười che giấu sự ngượng ngùng: “Mặt anh bị bẩn rồi.”

“Ồ?”

Tần Lệ Phong nhẹ giọng ồ một tiếng.

“Không nói cái đó nữa, tôi còn phải đi làm.” Cô vội vàng ngồi dậy, cô vừa ngồi dậy, nửa thân trần của Tần Lệ Phong đã bị lộ ra, tỏa ra cả một cảnh xuân rực rỡ.

Tần Lệ Phong nhìn bản thân rồi lại nhìn Tô Phương Dung: “Hóa ra đây mới là mục đích của em.”

Tô Phương Dung á khẩu câm nín, giải thích cái gì cũng đều là thừa thãi cả.

“Trong phòng tắm có bàn chải mới đấy.” Tô Phương Dung bước vào phòng tắm, bên trong có bày cốc súc miệng màu hồng cùng bàn chải mới toanh, nhìn thấy những thứ này, Tô Phương Dung nhoẻn miệng cười, cảm giác tim đập thình thịch này lại ập đến lần nữa.

“Mẹ ơi…” Gia Bảo xông vào phòng, vừa chạy vào đã nhìn thấy Tần Lệ Phong, cậu bé lấy hai tay che mặt lại, giả vờ chưa nhìn thấy gì.

Tô Phương Dung bước từ phòng tắm ra, Gia Bảo chỉ vào Tô Phương Dung rồi lại chỉ vào Tần Lệ Phong: “Mẹ vô lễ với chú nhá!” Cậu bé nói năng hùng hồn, khuôn mặt nhỏ có sự nghiêm túc chưa từng có.

“Mẹ…” Tô Phương Dung chỉ vào mình, vẻ mặt ngơ ngác.

“Mẹ phải chịu trách nhiệm với chú!” Gia Bảo lớn tiếng nói với Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung trợn tròn mắt, thanh minh: “Mẹ không có!” Cô nhìn nhìn Tần Lệ Phong, có chút bất đắc dĩ: “Anh mau giải thích giúp tôi đi.”

Hai tay Tần Lệ Phong đặt sau đầu, khuôn mặt vô tội nhìn Gia Bảo.

Nhìn người chú không thể làm gì cùng với vẻ mặt uất ức, Gia Bảo nhất thời bùng lên tinh thần chính nghĩa.

“Mẹ, mẹ đã nói với con phải làm người có tinh thần trách nhiệm, mẹ muốn gì thì phải có ‘làm gương’.” Câu nào câu nấy của cậu bé nói ra rất dứt khoát.

“Lấy thân làm gương.” Tần Lệ Phong ở trên giường, khóe miệng khe khẽ cong lên.

“Đúng đúng đúng!” Gia Bảo liên tục gật đầu.

“Mẹ…” Tô Phương Dung cảm thấy giải thích nhiều cũng không có tác dụng gì, thấy hơi đau đầu.

Cô có chút bất đắc dĩ nhìn Gia Bảo: “Gia Bảo, con học ở đâu ra mấy cái này.”

Gia Bảo chu chu môi: “Con thấy trên tivi đó.”

“Sau này xem ít thôi.” Tô Phương Dung xoa xoa đầu.

“Vâng!” Cậu bé nhìn nhìn Tần Lệ Phong: “Mẹ ơi, chú cũng từng bảo Gia Bảo xem ít thôi!”

“Mẹ với chú có phải cái gọi là tâm gì gì đó không?”

Gia Bảo nhìn Tô Phương Dung.

“Tâm linh tương thông.” Tần Lệ Phong lần nữa lên tiếng sửa.

“Đúng vậy đúng vậy!” Gia Bảo vui vẻ chạy tới bên giường, ôm lấy cổ Tần Lệ Phong: “Chú thông minh quá, còn thông minh hơn mẹ cháu nhiều đó!”

Tô Phương Dung nằm không cũng trúng đạn, chỉ thấy mình như một người bị bỏ rơi vậy, không chỉ như thế, con mình còn luôn chạy đến Tần Lệ Phong, mệt tim quá.

Tô Phương Dung nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện cũng đã rất muộn rồi, cô lờ hai người đang ở trên giường đi, nhanh nhẹn thu dọn lại một lượt.

Nhìn Tần Lệ Phong đang nằm trên giường, cô thúc giục: “Động tác anh mau lên chút, sắp muộn rồi.”

Tần Lệ Phong lơ đãng đáp một tiếng, nhéo nhéo cái má Gia Bảo: “Cháu cũng mau chỉnh trang lại đi.”

“Cháu biết rồi.” Gia Bảo lầm bầm một tiếng, tiến sát đến hôn Tần Lệ Phong một cái.

Hai người đưa Gia Bảo đến nhà trẻ rồi lái xe tới công ty.

Tô Phương Dung buồn chán ngồi trong bộ phận phát triển.

“Tô Phương Dung có người đến tìm.” Người ngoài cửa hô lên.

Tô Phương Dung ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Mỹ Ngọc đang đứng ngoài cửa, cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn lệ phép bước qua đó: “Bà Tiêu, có chuyện gì sao?”

Cô hỏi.

Tiêu Mỹ Ngọc cười với cô: “Phương Dung à, có hứng thú đi dạo với tôi không?”

“Tôi còn có…” Cô đang muốn từ chối, Tiêu Mỹ Ngọc đã chặn ngang lời cô, có lòng tốt nhắc nhở: “Vừa rồi cô thấy Bảo Đông chuẩn bị đi ngang qua bộ phận phát triển quan sát đấy.”

Bà nháy mắt với Tô Phương Dung: “Công ty này tôi chưa quen lắm, cháu đưa tôi đi khắp nơi một vòng xem xem cũng tốt.”

Thấy bà ta nói như vậy, Tô Phương Dung chỉ đành gật đầu: “Vâng, được ạ.”

Tô Phương Dung nói lý do với giám đốc Ngôn, giám đốc Ngôn đương nhiên đồng ý.

Hai người cùng nhau đi đến một công viên cách J.L không xa.

“Phương Dung, hôm nay để cháu ra đây là muốn nói một chuyện chuyện của Lệ Phong.” Tiêu Mỹ Ngọc bước chầm chậm, trên mặt luôn nở nụ cười.

“Vâng.” Tô Phương Dung cúi đầu, không biết bà ta có ý gì.

“Quan hệ giữa Lệ Phong và bố nó, cháu cũng biết rồi đấy, tôi muốn cháu khuyên bảo Lệ Phong, hai bố con không cần phải làm như kẻ thù làm gì.”

“Bà Tần…” Tô Tranh gọi: “Chuyện của Tần Lệ Phong, tôi vẫn luôn không can thiệp vào, càng huống hồ…” Cô ngẩng đầu, nói thẳng: “Càng huống hồ, đổi thành chuyện không chỉ của một người.”

“Phương Dung…” Tiêu Mỹ Ngọc không ngờ Tô Phương Dung sẽ thẳng thừng từ chối.

“Mẹ.” Cách đó không xa truyền đến một giọng nói.

Tiêu Bảo Lộc híp mắt cười đi về phía bọn họ.

Anh ta thấy Tô Phương Dung: “Chị dâu?”

Anh ta nhướng mày, có chút bất ngờ: “Sao chị lại ở đây?”

Tiêu Mỹ Ngọc nhìn nhìn con trai, nụ cười trên mặt càng đậm nét, bà vỗ vỗ vai anh ta: “Mẹ nói chút chuyện nhà với Phương Dung.”

“Ồ?”

Tiêu Bảo Lộc có chút hứng thú nhìn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung gật đầu: “Ừm.”

Tiêu Bảo Lộc bước ra đằng sau Tiêu Mỹ Ngọc, ôm lấy vai bà: “Mẹ, mẹ đến mà sao không đi tìm con trai bảo bối của mẹ?”

Tiêu Mỹ Ngọc quay đầu nhìn con trai: “Chính là đến tìm con, bình thường bảo con ở nhà, con toàn một mực từ chối mẹ.”

Tiêu Bảo Lộc lắc đầu cười trừ: “Có chút chuyện bận mà.”

“Có thể có chuyện gì chứ.” Tiêu Mỹ Ngọc nhìn con trai trách cứ: “Con xem Lệ Phong, tìm được một cô gái tốt như Phương Dung.” Bà vỗ vỗ tay Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung được yêu mến mà vừa sợ vừa lo, có chút không tự nhiên muốn rút tay về.

Tiêu Bảo Lộc nhìn Tô Phương Dung, trêu chọc nói: “Con cũng muốn tìm một cô gái tốt như chị dâu, nhưng mà chị dâu chỉ có một mà thôi.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tiêu Mỹ Ngọc cứng lại: “Không biết lớn nhỏ!”

Bà ta ngoảnh đầu lại: “Con ấy!” Bà than một hơi, nếp nhăn trên khóe mắt hơi nheo lại: “Cũng không còn nhỏ rồi, không nên cà lơ phất phơ nữa.”

Tiêu Bảo Lộc móc móc tai, biết mẹ lại muốn lải nhải nên chỉ đành không ngừng gật đầu.

Tô Phương Dung thấy hai mẹ con đang muốn nói chuyện, người ngoài ở lại không hay nên rời đi trước.

Thấy Tô Phương Dung muốn đi, Tiêu Mỹ Ngọc nói lời thâm sâu: “Bảo Lộc à, bố con có ý đưa việc hợp tác Duyệt Lai cho con đấy, con phải cố gắng nỗ lực.”

Tiêu Bảo Lộc xoa trán: “Mẹ, dự án này anh đang làm rất tốt mà, con lại không quen lắm, không nhất thiết phải chen ngang vào đâu.”

“Con ấy à…” Tiêu Mỹ Ngọc đánh anh ta một cái, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành théo: “Sao mà chẳng có tinh thần cạnh tranh gì thế?”

Tiêu Bảo Lộc lắc đầu, buông lỏng tay, coi như vào tai trái ra tai phải.

Tô Phương Dung quay lại công ty, Tần Bảo Đông vẫn đang ở trong bộ phận phát triển chưa đi.

Cô nhíu mày, đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh lánh nạn thì thấy Tần Bảo Đông gọi cô lại: “Cô Tô.”

Cô cứng đờ cả lưng, có chút ngượng ngùng ngoảnh đầu lại, cung kính nói: “Có chuyện gì vậy, chủ tịch.”

“Tôi muốn hỏi cô Tô, cô làm phần báo cáo thị trường này, tính xác thực của nó là bao nhiêu?”

Tần Bảo Đông lấy ra một tập tài liệu: “Cô chỉ tra tư liệu trên mạng, tùy tiện viết theo đánh giá của bản thân, đây là hiệu quả công việc của cô sao?”

Ông ta ném tài liệu lên trên bàn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung biết, bản thân tài liệu này không quan trọng, Tần Bảo Đông chỉ muốn cố ý tới làm phiền cô thôi.

Cô cười, trực tiếp nhận lỗi: “Là tôi quá thiển cận rồi, sau này tôi sẽ cải thiện ạ.”

“Ha, cải thiện?”

Tần Bảo Đông khinh thường nhìn Tô Phương Dung: “Hy vọng không phải là nhờ một mối quan hệ nào đó.” Lời trào phúng của ông ta ập vào tai của mọi người tại đó.

Có vài người đã che miệng cười khẽ.

“Cô ấy dựa vào quan hệ gì, sao tôi lại không biết chứ?”

Tiếng của Tần Lệ Phong truyền từ ngoài cửa vào, anh quét mắt qua bộ phận phát triển.

Mọi người lập tức không cười nữa, tất cả đều cúi đầu xuống.

Tần Lệ Phong cầm tài liệu trên bàn lên, lật lật mấy cái: “Tài liệu này cơ bản giống ngày trước, có gì khác biệt đâu, đối với một người trình độ thấp đã là không dễ dàng rồi.” Anh đống tài liệu lại: “Còn về việc mà chủ tịch Tần nói, tôi nghĩ ông có thể thuê một số công nhân xây dựng, bọn họ hẳn sẽ có cảm thụ sâu sắc hơn về điều tra thị trường đấy.” Nói xong anh liền quay người rời đi.

Tần Bảo Đông bị anh chọc giận mặt đỏ tía tai, trước mặt mọi người không tiện phản bác anh, chỉ đành cắn răng nhịn xuống.

Ông ta quay đầu nhìn Tô Phương Dung một cái, sự ghen ghét cô ngày một sâu thêm.

Sau đó cũng ngoảnh mặt rời khỏi bộ phận phát triển.

Hai nhân vật lớn vừa đi, khán giả xem xong kịch cũng ai về vị trí nấy.

Phú Quý ho hai tiếng: “Không ngờ nha, tổng giám đốc Tần lại ra tay giúp cô, công khai phản lại chủ tịch.” Anh ta đưa tay lên, thử một ngụm cà phê.

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tô Phương Dung lắc lắc đầu.

Cô nhìn tài liệu bản thân làm, sơ hở bên trong vẫn còn nhiều, không hề hoàn mỹ như Tần Lệ Phong nói, cô biết anh đang cố ý bao che cho cô.

Cô thở dài một hơi, như vậy cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Buổi chiều tan làm, Tô Phương Dung nhờ dì Dương đi đón Gia Bảo về nhà.

Vừa xuống dưới tầng đã nhìn thấy xe của Tần Lệ Phong.

Cô vòng qua, duy trì trạng thái im lặng là vàng.

Tần Lệ Phong hạ cửa xe xuống: “Lên xe.” Trong tay anh vẫn đang cầm tài liệu.

Tô Phương Dung biết không tránh nổi, chỉ đành lên xe của anh.

Tần Lệ Phong ngồi ghế sau, tay cầm tập tài liệu kia của cô.

Anh cầm bút, nơi nào trọng điểm thì khoanh vòng tròn.

Rồi đơn giản chú thích vài từ.

Sau đó đưa tài liệu cho Tô Phương Dung: “Đây đều là những lỗi nhỏ, rất dễ sửa lại.” Anh khẽ liếc Tô Phương Dung một cái: “Tôi không mong người của tôi bị ông già đó kỳ thị đâu nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.