Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 128: Chương 128






“Bảo vệ đâu rồi?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

Tần Lệ Phong đi vào, thản nhiên nhìn thoáng qua người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: “Có người đang tụ tập gây rối, người phụ trách của các người đâu?”

Giám đốc Ngôn nơm nớp lo sợ bước ra, vẻ mặt đau khổ: “Tổng giám đốc Tần.” Anh ta cung kính gọi một tiếng.

Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tại sao không tìm người xử lý.”

Giám đốc Ngôn lau lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Chuyện này… Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ có thai mà.”

“Phụ nữ có thai thì có thể tuỳ tiện giở trò hay sao?”

Tần Lệ Phong khoanh hai tay trước ngực: “Việc nhà là việc nhà, đừng gây ảnh hưởng đến công việc, nhân viên như vậy J.L cũng không cần.”

Anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ: “Từ hôm nay Triệu Gia Khiêm đã bị sa thải rồi.” Anh bỏ lại những lời này, kéo Tô Phương Dung đang còn bối rối, nghênh ngang bước đi.

Đi được nửa đường, Tô Phương Dung dừng lại: “Tổng giám đốc Tần, em muốn xin nghỉ phép.” Vẻ mặt cô đầy lo lắng.

“Lý do.” Tần Lệ Phong nhìn cô, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiểu hết mọi thứ.

Tô Phương Dung biết cô không thể giấu được với anh, cắn môi: “Em muốn đi tìm Thanh Vân, em ấy không hiểu người đàn ông đó.” Nói xong, cô quay lưng, chuẩn bị rời đi.

Nhìn bóng dáng của cô, Tần Lệ Phong mở miệng: “Anh biết cô ta đang ở đâu.”

Tô Phương Dung nhìn khách sạn nhỏ rách nát, có chút không tin được: “Làm sao anh lại tìm được nơi này?”

Cô nhìn Tần Lệ Phong đang đứng bên cạnh.

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Không có chỗ nào mà anh không tìm được hết.” Nói xong, hai người liền đi vào.

Tô Phương Dung đứng sau lưng anh, lè lưỡi, đúng là đồ tự cao tự đại.

Hai người không gặp chút khó khăn nào, tìm được căn phòng nơi Tô Thanh Vân và Triệu Gia Khiêm đang ở.

Tô Phương Dung mở cửa ra, Triệu Gia Khiêm đang ăn mì gói, nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt, anh ta liền nuốt một ngụm nước bọt.

“Thanh Vân đâu?”

Tô Phương Dung cơ bản không rảnh nói chuyện với anh ta, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu Gia Khiêm chỉ về phía sau.

Tô Phương Dung đi vòng qua anh ta thì nhìn thấy Tô Thanh Vân đang co rúm trong góc, cô bước tới vỗ vỗ nhẹ vào mặt Tô Thanh Vân.

Tô Thanh Vân mới ngủ mơ tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Tô Phương Dung, trong lòng run lên: “Chị ạ?”

Cô ta nhỏ giọng gọi.

“Em theo chị về đi.” Tô Phương Dung kéo lấy tay Tô Thanh Vân, kéo cô về phía cửa.

“Chị, em không về đâu.” Tô Thanh Vân lại ngồi trên giường, liều mạng giãy dụa.

“Em muốn gây chuyện ầm ĩ đến mức nào nữa? Em có biết là vợ anh ta đã tìm đến công ty rồi không.” Tô Phương Dung thấy cô ta không nhúc nhích, lập tức buông tay ra, quát cô ta.

Mặt Tô Thanh Vân đỏ lên, hai mắt lóe lên, nhìn thấy Tần Lệ Phong ở phía sau Tô Phương Dung, cô ta cắn môi, hai mắt rưng rung: “Chị, em không biết đâu, em chỉ thích anh ấy mà thôi.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, cơn tức giận của Tô Phương Dung cũng biến mất, cô đành ngồi ở trên giường, lau nước mắt cho cô ta: “Bây giờ em về với chị, đừng qua lại với người đàn ông này nữa, em có biết người phụ nữ đó có con của anh ta rồi không?”

“Tô Phương Dung cô đừng nói bậy!” Triệu Gia Khiêm thấy sự việc bị bại lộ, lập tức hét lên.

Tô Phương Dung thản nhiên liếc Triệu Gia Khiêm một cái, dáng vẻ lười nói chuyện cô nghĩa với anh, cô vỗ vỗ tay Tô Thanh Vân: “Về với chị đi.”

Tô Thanh Vân liếc nhìn Triệu Gia Khiêm một cái, mắt nhìn thoáng qua, thấy mì gói trên bàn còn chưa ăn xong, vẻ mặt chán ghét, như vậy cũng tốt, dù sao kim cương cũng không còn nữa, không cần phải ở cùng kẻ nghèo hèn này nữa.

Cô ta gật đầu, hối hận nhìn Tô Phương Dung: “Tên lừa đảo Triệu Gia Khiêm này, nói sẽ cho em một cuộc sống tốt, em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nên…” Cô ta khóc hu hu.

“Tô Thanh Vân, cô…” Triệu Gia Khiêm thấy Tô Thanh Vân đánh lại một nhát, trong nháy mắt nổi giận: “Cô là đồ phụ nữ đê tiện, cô nói cô có tiền bảo tôi bỏ trốn cùng cô, bây giờ lại còn không thừa nhận sao? “

“Anh nói bậy, là anh lừa tôi…” Tô Thanh Vân ghe vào lòng Tô Phương Dung, gào khóc.

Tần Lệ Phong nhìn thấy trò hề này, hơi nhíu mày: “Câm miệng đi.” Anh thản nhiên mở miệng.

Một câu của anh, cả phòng đều yên tĩnh, ngay cả Tô Thanh Vân cũng không dám khóc nữa.

Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung: “Đi thôi.”

Tô Phương Dung biết ý anh, liền vỗ vỗ vai Tô Thanh Vân, ý bảo cô ta đứng lên.

Tô Thanh Vân vâng vâng dạ dạ đứng lên, Tô Phương Dung nắm lấy tay cô ta: “Đừng sợ, để chị đưa em về nhà.”

“Vâng!” Tô Thanh Vân yếu ớt gật gật đầu.

Đi theo sau Tô Phương Dung, chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua người Triệu Gia Khiêm, khóe miệng cô ta của khẽ nhếch thành một đường cong khó phát hiện.

Tần Lệ Phong đứng ở cửa, những biểu cảm khác nhau của những người bên trong, anh đều nhìn thấy không sót một chút gì.

Ánh mắt anh rơi vào Tô Phương Dung, cô gái này ngu ngốc bị lừa, hoàn toàn không biết gì.

Ba người cùng lên xe, cũng không quan tâm đến Triệu Gia Khiêm đang ở trong khách sạn.

Tô Phương Dung liên tục khuyên bảo Tô Thanh Vân ở trên xe, Tô Thanh Vân vẫn không ngừng cúi đầu khóc.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Lệ Phong đột nhiên mở miệng: “Kim cương trong con heo đất có phải là do cô lấy không?”

Câu nói đột ngột này khiến Tô Thanh Vân sững sờ, chờ cô lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận: “Không phải em lấy ạ.”

Ánh mắt của Tần Lệ Phong không ngừng nhìn về phía cô ta.

Tô Thanh Vân chỉ cảm thấy như sau lưng có mũi nhọn chỉa vào, cô ta quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Tô Phương Dung, liều mạng lắc đầu: “Chị họ, thật sự không phải em, em không làm, em không làm.” Giọng nói cô ta khàn khàn, Tô Phương Dung thấy trong lòng căng thẳng, gật đầu nói: “Chị tin em mà.”

Thật ra trong lòng Tô Phương Dung biết rất rõ, chuyện này chắc chắn đến tám chín phần mười, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng Tô Thanh Vân.

“Ha.” Tần Lệ Phong cười lạnh một tiếng, đậu xe bên cạnh cửa hàng tiện lợi, liếc nhìn Tô Phương Dung một cái: “Anh khát nước, giúp anh mua một chai nước đi.” Anh ra lệnh.

Tô Phương Dung nhìn anh, không biết tại sao tâm trạng anh không tốt, nhưng cô vẫn gật đầu, xuống xe.

Chờ Tô Phương Dung rời đi, Tần Lệ Phong quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tô Thanh Vân.

Cả người Tô Thanh Vân chấn động, không được tự nhiên dựa vào cửa sổ.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, viên kim cương ở đâu rồi?”

Anh nặng giọng hỏi.



“Vâng!” Tô Thanh Vân ngẩng đầu: “Khi nào em đến sẽ gọi điện thoại cho chị.”

Nghe được sự cam đoan của cô ta, Tô Phương Dung yên tâm: “Vậy được rồi, em cẩn thận một chút.”

“Em biết rồi.” Tô Thanh Vân gật đầu, mở cửa, xuống xe.

Tô Phương Dung đóng cửa xe lại, trong lòng vẫn không nhịn được vẫn nghi ngờ, tại sao đột nhiên lại muốn về nhà.

Cô rướn người lên, khó hiểu hỏi: “Em ấy bị sao vậy?”

“Có lẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt chăng.” Tần Lệ Phong không mặn không nhạt trả lời.

Anh nâng mắt lên, nhìn Tô Phương Dung trong gương chiếu hậu: “Tô Phương Dung, em đang tự lừa dối mình.”

Tô Phương Dung quay đầu đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô rất rõ ràng anh đang nói gì.

“Em chỉ có một đứa em gái thôi.” Cô thở dài: “Hy vọng lần này nó có thể biết ăn năn thay đổi.”

Tần Lệ Phong lắc đầu, chỉ sợ cô ta lại được voi đòi tiên.

Khi hai người về đến nhà, Gia Bảo ngồi trước bàn, hai mắt cụp xuống: “Chú ơi…”

Tần Lệ Phong dáng vẻ cậu bé như vậy, bước tới sờ sờ đầu: “Làm sao vậy?”

“Chú đã tìm thấy những tảng đá nhỏ đó chưa?”

Vẻ mặt Gia Bảo buồn rười rượi, rầu rĩ nói.

Tần Lệ Phong thở dài, lần đầu tiên thất tín với người khác: “Chú xin lỗi, lần này không còn cách nào khác.”

Gia Bảo khóc thút thít, vùi đầu trong vòng tay của Tần Lệ Phong: “Bà nội sẽ rất tức giận phải không ạ?”

Tần Lệ Phong vỗ vỗ lưng cậu bé: “Không đâu, bà nội sẽ không tức giận đâu.”

Tô Phương Dung nhìn hai người, mũi cũng chua xót, cảm thấy có lỗi với bà Tần.

“Đừng khóc nữa, ăn cơm tối xong, chú đưa cháu đi chơi.”

“Vâng ạ.” Gia Bảo rầu rĩ không vui trả lời một tiếng.

Nghe nói vậy, Tô Phương Dung đi vào bếp, chuẩn bị bữa tối.

Tần Lệ Phong đi ra phía sau, ôm lấy eo cô: “Sao có vẻ tâm trạng em không tốt lắm?”

Tô Phương Dung quay người lại, vùi vào trong ngực của Tần Lệ Phong: “Em cũng cảm thấy rất có lỗi với bà Tần.” Giọng nói cô mang theo một chút nghẹn ngào.

Tần Lệ Phong cau mày lại, nâng mặt cô lên, một giọt nước mắt rơi xuống.

“Không được khóc.” Anh hung dữ nói.

“Nhưng mà…” Tô Phương Dung lẩm bẩm, trong lòng khó chịu: “Không thể nín được.” Giọng nói của cô có chút nũng nịu, nước mắt rơi vào tay Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong thở dài, không còn cách nào khác, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Đừng khóc nữa, đợi lát nữa em đi ra ngoài mà mắt đỏ hoe, sẽ khiến anh mất mặt.”

Tô Phương Dung cười, oán trách trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa.”

Thấy tâm trạng cô tốt hơn, Tần Lệ Phong nhéo nhéo mặt cô: “Thứ đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa, nếu em muốn thì anh mua cho em.”

Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ là…”

“Anh biết, em thấy nó vô cùng quý giá bởi vì nó là do bà nội tặng cho em, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, nó chỉ là một viên kim cương bình thường mà thôi.” Tần Lệ Phong ôm cô vào lòng: “Bà nội sẽ không trách em đâu.” Anh hôn hôn lên trán cô: “Làm chút đồ ăn trước đi, chẳng lẽ em muốn anh đói chết sao?”

Nghe nói như vậy, Tô Phương Dung nín khóc, cười nói: “Anh chỉ biết có ăn thôi!”

“Còn cách nào khác đâu.” Tần Lệ Phong buông lỏng tay ra “Anh còn sợ ăn không đủ kia kìa.” Anh liếm liếm mặt Tô Phương Dung “Anh muốn ăn em.” Tô Phương Dung đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra: “Đi ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến em nấu ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.