Thật ra, việc phải đi dạo cùng với Tần Lệ Phong là chuyện rất nhàm chán. Anh nói không nhiều, vẻ mặt im lặng làm cho người khác khó có thể tìm được chủ đề mà nói chuyện. Đặc biệt là khi cô phải đối mặt với anh như bây giờ, cô vẫn cảm thấy không biết phải làm như thế nào.
Thật may mắn, nhà hàng Hoa Sen cũng rất gần nơi cô sống. Cuối cùng cũng đã về đến cửa nhà, cô quay lại và mỉm cười với anh: “Tôi đã về đến nơi rồi.”
“Ừm.” Hai tay của Tần Lệ Phong đang để trong túi áo, anh lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ phòng cô, đột nhiên nhíu mày: “Trong nhà cô có người sao? ”
Tô Phương Dung ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ sáng đèn, biết nhất định là Gia Bảo đang ở nhà, cô thuận miệng đáp một tiếng.
Anh không khó để nhìn ra biểu hiện không hề có chút ngạc nhiên nào của cô, trong nhà cô đã có một người khác nữa từ lâu rồi. Vẻ mặt của Tần Lệ Phong có chút thay đổi, đôi mắt khẽ híp lại, đuôi lông mày nhướng lên cao, giọng điệu rất quan tâm hỏi: “Họ hàng sao?”
Trong lòng Tô Phương Dung còn đang suy nghĩ về Gia Bảo, không biết tại sao cậu bé lại đột nhiên từ nhà dì Dương trở về, cũng không biết là cậu bé đã ăn cơm chưa. Cho nên khi nghe thấy câu hỏi của Tần Lệ Phong, cô cũng chỉ gật đầu.
Tần Lệ Phong mím chặt môi, ánh mắt lại nhìn về phía trên kia. Đúng lúc này, trong phòng bảo vệ có người bước ra, chỉ vào trong sân: “Cô Tô, chiếc xe đang đậu ở kia có phải là của bạn cô hay không?”
Tô Phương Dung nhìn sang, đó là một chiếc Bentley GT màu trắng. Khi nhìn thấy rõ biển số xe, cô chợt sửng sốt, đây là xe của Quý Bình Long. Nhưng xe của anh ta, sao lại đỗ ở đây chứ?
“Ơ…” Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Đáy mắt Tần Lệ Phong như có cái gì đó vừa xoẹt qua, thản nhiên nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.” Giọng nói có vẻ không quan tâm lắm, mặc dù không thể nghe ra là anh đang vui hay buồn. Nhưng vô hình trung, như thể là anh đang dựng lên có một bức tường rất cao, những người không liên quan đều bị anh bỏ lại ở bên ngoài, không cho phép người khác đi vào.
Tô Phương Dung muốn nói gì đó, nhưng cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng của anh đang dần dần đi khuất khỏi tầm nhìn của mình.
Anh… Có phải anh đang hiểu lầm gì không?
Trong lòng cô rối loạn, cũng không thể giải thích được một cách rõ ràng. Cô mang theo cảm giác khó chịu mà quay đầu lại, bất lực nói với chú nhân viên bảo vệ: “Là bạn của cháu ạ”
“À, vậy thì không sao.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn lên tầng nhà, cau mày đi vào.
Lên tầng thứ chín, cô lấy chìa khóa ra để mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười bên trong truyền đến, ánh mắt cô khẽ thay đổi, lập tức mở cửa ra.
“Mẹ ơi.”
Gia Bảo nhảy khỏi chiếc ghế sô pha và lao thẳng về phía cô: “Mẹ ơi! Sao giờ này mẹ mới về? Chú và con đã ngồi chờ rất lâu đó.”
Chú…
Tô Phương Dung ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở giữa phòng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Cảm nhận được sự đề phòng và muốn phản kháng của cô, mắt Quý Bình Long hơi nheo lại, anh ta bước về phía trước, giọng nói rất nhẹ nhàng, cứ giống như lúc hai người còn yêu nhau, anh ta đang thì thầm bên tai cô lúc ôm cô vào lòng.
“Tôi đến để xin lỗi vì cuộc gọi hôm nay.”
Tô Phương Dung mím môi, di chuyển tầm mắt ra chỗ khác: “Không có gì phải xin lỗi cả.”
Gia Bảo đứng trước mặt mẹ, đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn mẹ mình một lát, một lúc sao lại hướng đôi mắt về phía người chú ở đối diện với vẻ mặt nghi ngờ.
“Gia Bảo” Tô Phương Dung yêu thương sờ đầu con trai: “Con đi vẽ tranh trước đi, mẹ phải tiễn chú về.”
Quý Bình Long nghe vậy, chỉ có thể đáp lại bằng một cái nhún vai bất lực.
“Chú phải đi rồi sao?”
Cậu bé đứng dậy, cầm chiếc BMW lễ phép vẫy tay với anh ta: “Cháu chào chú.”
Quý Bình Long nở một nụ cười, cúi đầu, tầm mắt đặt ngang bằng với cậu bé, sau đó vươn tay ra khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ của cậu bé rồi nói: “Gia Bảo, lần sau chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Cảm xúc của anh ta đối với cậu bé này luôn rất phức tạp, đây từng là một đề tài mà anh ta luôn cố gắng trốn tránh. Nhưng bây giờ sau khi đã cùng cậu bé tiếp xúc gần gũi, những phức tạp trong lòng lúc đó đã sớm biến mất, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Gia Bảo cười: “Được ạ.”
Tô Phương Dung không nói thêm cái gì, sau khi nhìn thoáng qua Quý Bình Long, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Quý Bình Long đuổi theo: “Tô Phương Dung, hôm nay tôi tới…”
Tô Phương Dung dừng chân lại, hơi ngẩng đầu lên: “Anh Quý, nếu là vì chuyện của công ty và Tập đoàn Duyệt Lai thì bây giờ tôi đã không có quyền can thiệp vào. Nếu là vì chuyện của bà Quý thì vừa rồi tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Phương Dung, tôi…” Anh ta vừa mở miệng thì lại lập tức dừng lại một chút, đôi mắt đen khóa chặt trên người Tô Phương Dung.
Cơ thể của Tô Phương Dung hoàn toàn run rẩy khi nghe thấy một tiếng “Phương Dung” của anh ta, nhưng cô lại giả vở bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Xin lỗi, đã rất muộn rồi, tôi chỉ có thể tiễn anh tới đây thôi. Anh Quý, mời đi cho.” Cô mỉm cười và gật đầu, rồi quay người trở về phòng.
Quý Bình Long dừng chân, cũng không đuổi theo cô, mà chỉ đứng nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một tia khó đoán.
Tô Phương Dung đóng cửa lại, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, trượt dài người từ trên tấm cửa, ngồi bệt trên mặt đất, thở phào một hơi, nhưng hai bên tai cô vẫn vang lên lời hỏi thăm trong điện thoại của Quý Bình Long, ngón tay cô hơi cuộn tròn vào.
Cô đứng dậy, bước đến bệ cửa sổ, nhìn xuống chiếc Bentley GT ở bên dưới. Ánh đèn của chiếc xe hơi lóe lên, sau đó lùi lại, rời khỏi chỗ cũ.
Sáng sớm.
“Gia Bảo, mẹ đi làm đây, con vẫn cứ tự mình đến nhà bà Dương như mọi khi nhé.” Tô Phương Dung cầm lấy túi xách, ngồi xổm xuống véo vào đầu mũi nhỏ của Gia Bảo.
Gia Bảo chu môi, thơm vào mặt Tô Phương Dung một cái: “Mẹ đi làm việc chăm chỉ đi nha. Gia Bảo sẽ thật ngoan.”
“Ừm.” Tô Phương Dung mỉm cười gật đầu, yên tâm đi ra khỏi cửa.
Cô vừa đi vừa kiểm tra xem đồ đạc trong túi có đầy đủ hay không, không chú ý đã đi tới cổng rồi.
Ở phía đối diện có một chiếc Bentley GT màu trắng đang đậu ở đó, như thể là nó chưa từng rời đi vậy.
Sắc mặt Tô Phương Dung có chút cứng lại, nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức đi vòng qua. Tuy nhiên, cửa xe lại đột nhiên được mở ra.
“Tôi đưa cô đi làm.” Quý Bình Long mở cửa xe, đứng trước mặt cô.
“Không…” Tô Phương Dung vừa định từ chối, Quý Bình Long lại mỉm cười nói: “Phương Dung, tôi chỉ muốn nói về một vài chi tiết nhỏ trong việc hợp tác cùng cô trên đường thôi, chuyện này chắc là cũng không có quá đáng mà, đúng không?”
Sắc mặt Tô Phương Dung có chút bối rối, cô cảm giác được ngày càng có nhiều người đang nhìn về phía này, mà đối phương dường như không có ý muốn rời đi, cô nhíu mày, đành gật đầu.
Quý Bình Long nở một nụ cười, tự mình mở cửa xe cho cô. Mọi người ở đằng sau cũng bắt đầu ồn ào, người dân sống trong khu cũng lần lượt ra xem ai là chủ của chiếc xe sang trọng này.
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, ngồi vào trong xe.
“Cô đã ăn sáng chưa? Hay cùng nhau ăn một chút gì đi?”
“Tổng giám đốc Quý, tôi nghĩ anh không cần phải…”
“Xem như là tôi thay mặt mẹ mình xin lỗi cô đi, chẳng lẽ đến cơ hội này mà cô cũng không cho tôi làm sao?”
Anh ta cắt đứt lời nói của cô rồi đưa mắt sang nhìn về phía cô.
“Tôi đã ăn rồi.” Cô nghiêm nghị đáp.
Nghe cô nói vậy, anh ta cụp mắt xuống rồi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Dần dần, cô phát hiện phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không phải là đường đến công ty, cô nhíu mày, không hiểu ý định của Quý Bình Long: “Đây không phải là đường đến công ty.”
Quý Bình Long không nhanh không chậm nói: “Tôi biết, đúng lúc tôi đang cần phải mua vài thứ, cho nên tiện thể ghé qua.”
Nếu anh ta đã nói như vậy mà Tô Phương Dung lại kháng cự thì có phải là sẽ rất quá đáng hay không? Vì thế, Tô Phương Dung im lặng không nói gì, cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta.
Con đường ngoài cửa sổ cũng không có gì quá xa lạ. Tiếng động từ những quầy bán hàng ven đường bắt đầu tràn vào trong tai, học sinh xuất hiện trước mắt cô theo từng tốp ba tốp năm.
Chiếc xe vững vàng dừng ở ven đường, ánh mắt Tô Phương Dung lóe lên, nơi này là…
Quý Bình Long tháo dây an toàn ra, xuống xe, anh ta nhìn Tô Phương Dung một cái: “Ở đây chờ tôi một chút.”
Nhìn bóng lưng anh ta chạy ra thì thấy như thể bị thiếu đi vẻ chín chắn và trưởng thành của ngày thường, giống như một cậu thiếu niên không thể chờ để chạy tới ôm người yêu mình vào lòng.
Tô Phương Dung cố gắng khiến cho cảm xúc trong lòng bình tĩnh lại, hai tay không thể không đan vào nhau.
Một lúc sau, Quý Bình Long quay lại, trong tay còn cầm một cái xúc xích và một hộp sữa chua tự đóng hộp, đưa cho cô.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm vào mấy thứ đó, khóe mắt lại có chút chua xót.
Thấy cô sửng sốt, anh ta mỉm cười và nói: “Không phải trước đây cô rất thích ăn xúc xích và sữa chua tự làm nhất sao?”
Tô Phương Dung cắn môi, nói một câu: “Cám ơn. ”
Sau khi nhận lấy, cô hơi quay đầu lại, cảm giác vừa ấm vừa lạnh từ những ngón tay truyền đến, giống như tâm trạng lúc trước và bây giờ của cô. Không phải cô không hiểu lý do mà anh ta lại làm như vậy, chỉ là, cô thật sự không muốn lại có một chút dính líu nào đến anh ta nữa.
Trên đường đi, hai người không nói gì.
Một ánh sáng yếu ớt khó có thể nhận ra được hiện lên từ đáy mắt của anh, rồi lập tức bị dập tắt.
“Tổng giám đốc, cô Ngọc Vân còn đang chờ, chúng ta đi lên thôi.” Trần Chính Cường ở bên cạnh anh, kính cẩn nói.
Tần Lệ Phong thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía thang máy: “Gửi khảo sát thị trường của tuần trước lên cho tôi. ”
“Vâng.” Trần Chính Cường khẽ đáp lại, cũng không dám thở mạnh.
“Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Tần, xin anh chờ một chút.”
Lúc này, Giám đốc Ngôn vội vàng chạy tới, vẻ mặt hào hứng: “Ôi, thật là trùng hợp, lại có thể gặp được Tổng giám đốc Tần…”
“Giám đốc Ngôn.” Tần Lệ Phong hơi ngước mắt lên rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu như nhân viên do ông quản lý mà có đưa trạng thái không tốt vào trong công việc, làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc, tôi sẽ trực tiếp quy trách nhiệm cho ông.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giám đốc Ngôn, thang máy chậm rãi đóng lại.
Giám đốc Ngôn lập tức cảm thấy buồn bực. Ai… Ai… Nhân viên do ông ta quản lý sao? Lại còn đặt trạng thái không tốt vào công việc? Là ai vậy?
Trời ơi, lại còn có thể làm cho Tổng giám đốc phát hiện ra.
Là ai vậy?
Thật quá xấu hổ. Lúc này Giám đốc Ngôn đang thấy rất tức giận. Ông ta quay trở lại Bộ phận phát triển trong trạng thái giận dữ. Ông ta phải tìm ra con sâu làm rầu nồi canh, không biết nghĩ cho danh dự của tập thể này.