Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 255: Chương 255: Cô chủ nhà giàu sẽ không làm những chuyện như vậy!




Nói rồi, Lục Tiểu Hy tăng mạnh sức trên tay, làm người của Lạc Thanh Tâm trượt hẳn ra bên ngoài thêm vài phần.

Lạc Thanh Tâm nhắm mắt hét ầm lên theo bản năng.

Nỗi sợ hãi giống như một bàn tay to lớn vô hình quấn lấy trái tim, chỉ sợ không biết lúc nào sức mạnh đó sẽ bất ngờ siết chặt, bóp nát trái tim cô ta!

Đáy mắt Lục Tiểu Hy lóe lên sự hung tợn như một con sói, cô ta ấn mạnh vào vai Lạc Thanh Tâm, không cho đối phương có bất cứ cơ hội chạy thoát nào.

Lạc Thanh Tâm cảm thấy cơ thể mình đang trượt xuống từng chút một, nỗi sợ hãi theo bản năng dâng lên từ đáy lòng, cô ta cắn chặt môi dưới, nắm chặt cổ tay Lục Tiểu Hy, móng tay dài cũng cắm thẳng vào da thịt.

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Thiếu Hoàng thật sự sợ rằng Lục Tiểu Hy sẽ làm ra chuyện gì đó khác người!

Anh ta khẽ quát lên: “Tiểu Hy, đủ rồi!”

Đúng lúc này, có tiếng động truyền tới từ phía cửa, ngay sau đó, có hai người lần lượt bước vào nhà.

Đó chính là bố mẹ của Lạc Thiếu Hoàng.

Lục Tiểu Hy không ngờ hai người này lại đột nhiên trở về lúc nửa đêm, không khỏi sững sờ một lúc, Lạc Thanh Tâm chớp lấy cơ hội, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay ma quỷ này, ngồi sụp xuống đất, nức nở lớn tiếng khóc.

“Bố…Bố…Bố nhìn người phụ nữ điên này đi, vừa nãy cô ta suýt chút nữa đã giết con rồi!”

Lạc Chính Đình nhìn con gái quần áo xộc xệch, trong lòng vừa tức giận vừa xót xa, ba bước cũng thành hai bước chạy vội lên lầu, hung dữ nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tiểu Hy: “Là cô đánh con gái tôi thành như này đúng không?”

Lúc này Lục Tiểu Hy mới tỉnh táo lại, cô nhìn Lạc Chính Đình đang tràn đầy phẫn nộ đứng trước mặt mình, trong lòng thầm tự hỏi nên thừa nhận hay ném cái nồi này cho Lạc Thiếu Hoàng.

Nghĩ một lúc, Lục Tiểu Hy cảm thấy nếu đã đồng ý giúp đỡ, thì nên tiễn Phật phải tiễn tới Tây thiên.

Cho nên cô gật đầu đáp lại một cách dứt khoát: “Đúng vậy.”

Lạc Thanh Tâm vẫn đang khóc, Lạc Chính Đình nhìn thấy vậy càng không thể chịu đựng nổi. “Cô dám đánh con gái tôi? Xem ra cô chán sống lắm rồi!”

Lục Tiểu Hy sững sờ, không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra! Sớm biết vậy ban nãy đã không thừa nhận rồi!

Đúng lúc này, cô đột nhiên bị người đẩy, tiếng bàn tay vỗ vào mặt vang lên giòn tan, Lục Tiểu Hy tập trung nhìn lại, chỉ thấy Lạc Thiếu Hoàng đang đứng trước mặt Lạc Chính Đình, nửa bên trái khuôn mặt đều là vết đỏ.

“Con…”

Lạc Chính Đình nhìn chằm chằm con trai, chỉ vào anh ta: “Con làm sao vậy? Cô ta vừa bắt nạt em gái con, con không thấy sao?”

“Bố.” Lạc Thiếu Hoàng kiên quyết quay đầu, lau khóe miệng, chậm rãi nói: “Tiểu Hy là do con đưa về, cho dù cô ấy có gây ra chuyện gì, con cũng đều phải chịu trách nhiệm.”

Sau đó, anh ta nhìn Lục Tiểu Hy đầy ẩn ý: “Này, em về phòng trước đi.”

Lục Tiểu Hy đột nhiên có chút hụt hẫng, chỉ có thể đứng ở nơi đó, đi không được, ở lại cũng không xong.

Lúc này, Lạc Thanh Tâm lại hét lên: “Đều tại cô ta. Cô ta đánh con, còn định đẩy con xuống lầu. Bố, mau bắt người phụ nữ khốn kiếp này lại, con phải báo cảnh sát!”

Lạc Chính Đình nghe xong thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, tầm mắt rơi vào trên người Lục Tiểu Hy: “Không ngờ cô đánh người còn muốn trèo cả lên đầu nhà họ Lạc chúng tôi!”

Ông ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lạc Thiếu Hoàng: “Con tránh sang một bên cho bố!”

Lạc Thiếu Hoàng từ chối, cố ý đứng chắn trước mặt Lục Tiểu Hy.

Hiện trường vẫn vô cùng hỗn loạn, đúng lúc này, có người từ dưới lầu đi lên, nhìn lướt qua đây, lạnh lùng nói: “Còn chưa đủ phiền sao? Thấy dọa người chưa đủ hả?”

Mọi người nháy mắt đều im lặng, bà Lạc nhíu mày, quan sát tất cả một lúc. Khi lướt qua Lạc Thanh Tâm còn có chút khinh thường, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lạc Chính Đình: “Ông là người lớn, ầm ĩ thành một đống với bọn trẻ, không sợ nói ra liền trở thành trò cười hả?”

Lục Tiểu Hy quan sát bà Lạc, có thể nhìn ra bà Lạc đang có chút kiêng dè mình.

“Nhìn con gái mình bị ức hiếp, làm sao tôi có thể để yên được?” Lạc Chính Đình càng thêm tức giận.

Sau khi bà Lạc xuất hiện, Lạc Thanh Tâm cũng không còn cường thế như trước nữa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bố, trông khá là khó chịu.

Bà Lạc cong môi, mỉm cười như có như không nhìn Lạc Thanh Tâm: “Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, làm gì có ai đang yên đang lành tự nhiên đi đánh người? Sao ông không hỏi trước con gái bảo bối của ông đã làm gì để người ta phải nổi giận tới mức làm như thế?”

Lục Tiểu Hy chấn động toàn thân, hai mắt tỏa sáng.

Bà Lạc quả nhiên là sáng suốt!

Lạc Thanh Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bà Lạc, mẹ kế của mình!

Từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ này đã không ưa cô ta. Hễ có cơ hội sẽ lập tức buông lời mỉa mai châm chọc, hôm nay cũng không ngoại lệ! Có điều, bà ta làm trò ngay trước mặt Lục Tiểu Hy, điều này khiến cô ta càng không khỏi bực mình!

“Tôi không làm gì cả!” Cô ta cãi.

Lục Tiểu Hy khẽ bật cười nhìn cô ta: “Không làm gì? Miệng cô độc như thạch tín, nói tôi có ý đồ, nói nhà họ Lục là rác rưởi. Là người của nhà họ Lục, tôi không đánh cô một trận chính là có lỗi với tổ tiên nhà mình!”

Lục Tiểu Hy còn thêm chút mắm muối một phen, dáng vẻ đầy phẫn nộ khiến ai nhìn cũng nghĩ là một cô gái cực kỳ có tinh thần trách nhiệm!

Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vừa nãy là ai dùng túi đánh người? Cô Lạc, khả năng nói dối không chớp mắt của cô thật đáng để người ta khâm phục.”

Vừa nói cô ta vừa khoanh tay trước ngực, để lộ một mảng đỏ hồng trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, cùng với dấu vết bị túi va đập. Do cô vừa nãy đã dùng tay để chặn chiếc túi lại!

Bà Lạc giả vờ ngạc nhiên, che miệng nói: “Ôi trời, thật là kinh khủng! Một cô chủ được học hành tử tế tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như này!”

Nhìn thấy tình thế xoay chuyển và Lục Tiểu Hy đang chiếm thế thượng phong, Lạc Thanh Tâm đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lạc Chính Đình, chỉ thấy vẻ mặt ông ta cũng nghiêm túc không kém, đôi môi mím chặt không nói lời nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Tiểu Hy quyết định không làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn nữa, cô ta giả vờ thở dài nói: “Thật ra, cháu cũng không nên hành động theo cảm tính như này. Lần đầu gặp cô chú đã xảy ra chuyện như vậy, cháu cũng thực sự xấu hổ.”

“Như tôi đã nói, chuyện gì xảy ra cũng có lý do, mà tình yêu nào cũng có duyên phận.” Bà Lạc nhướn mày, nhìn về phía Lạc Thiếu Hoàng: “Đúng rồi, vừa nghe thấy cháu nhắc tới nhà họ Lục, cháu không phải chính là Lục Tiểu Hy đấy chứ?”

Lạc Thiếu Hoàng hoàn hồn, đi đến bên cạnh Lục Tiểu Hy, lập tức giới thiệu: “Bố, mẹ, đây là bạn gái của con, Lục Tiểu Hy.”

“Chào chú, chào cô ạ.” Khóe môi Lục Tiểu Hy cong lên thành nụ cười, miệng rất ngọt.

Lạc Chính Đình giương mắt, yên lặng nhìn bọn họ: “Các người…”

Bà Lạc đột nhiên nói: “Đã muộn rồi, chúng ta vừa từ nước ngoài trở về, ai cũng mệt mỏi. Đi nghỉ ngơi trước đã. Tiểu Hy, cháu cứ tự nhiên đi nhé, để Thiếu Hoàng chăm sóc cho cháu.”

“Dạ, cô chú nghỉ sớm đi ạ!”

Lạc Thanh Tâm cắn môi, có chút buồn bã liếc nhìn bố mình, nhưng cho dù Lạc Chính Đình có sẵn lòng giúp đỡ, ông ta cũng không thể công khai bênh vực người con gái ngoài giá thú trước mặt con trai và người vợ chính thức của mình.

Thế nên ông ta không nhìn Lạc Thanh Tâm nữa, chỉ đứng dậy chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Bà Lạc lạnh lùng liếc cô ta một cái, rời tầm mắt, chuyển sang nhìn Lục Tiểu Hy cười: “Tiểu Hy, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại.”

Dù sao bà ta đã không ưa đứa con của gái làng chơi kia từ lâu, hôm nay khó có dịp được người ra tay giúp đỡ xả giận, cho nên đối với Lục Tiểu Hy này, bà Lạc cảm thấy khá có hảo cảm.

Lục Tiểu Hy được yêu thương mà kinh ngạc, mỉm cười đáp lại: “Dạ, ngày mai gặp ạ!”

Lạc Thiếu Hoàng quay đầu nhìn cô ta: “Tiểu Hy, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”

Chúng ta? Lục Tiểu Hy sững sờ, nhưng Lạc Thiếu Hoàng không cho cô ta thời gian để phản ứng đã giữ chặt cánh tay và kéo cô lên lầu.

Anh ta nhìn Lạc Thanh Tâm đang ngồi dưới đất ngơ ngác, nhíu mày nói: “Mau về phòng đi.”

Lạc Thanh Tâm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh trai: “Thiếu Hoàng…”

“Dù gì anh cũng là anh trai của em, sau này hãy gọi là anh trai thì tốt hơn.” Lạc Thiếu Hoàng không nhìn cô ta nữa, bàn tay giữ chặt lấy bả vai Lục Tiểu Hy, đầu không ngoảnh lại, cứ thế quay về phòng.

Trong lòng Lạc Thanh Tâm lúc này tràn đầy thù hận, hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Tiểu Hy.

Đồng thời, cô ta âm thầm thề trong lòng, những tổn thương và nhục nhã mà hôm nay cô ta phải gánh chịu, sau này nhất định sẽ bắt Lục Tiểu Hy phải bồi thường gấp trăm, gấp ngàn lần!

Khi hai người trở lại phòng ngủ của Lạc Thiếu Hoàng, trời đã khuya.

Lục Tiểu Hy hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu toàn là hai chữ “chúng ta” ban nãy của Lạc Thiếu Hoàng.

Anh ta có ý gì? Chẳng lẽ muốn giả làm tình nhân tới trình độ này hay sao?

Cô ta đứng trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, lau sạch dấu vết của trận đánh vừa rồi, sau đó nhìn mình trong gương, đột nhiên…cười một cái.

Mấy năm rồi không chiến, năng lực giảm đi không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn quá đủ để đối phó với loại trẻ con như cô nàng Lạc Thanh Tâm.

“Em ở bên trong tẩy rửa cái gì mà lâu thế?”

Lúc này, giọng nói của Lạc Thiếu Hoàng từ bên ngoài vọng vào.

Lục Tiểu Hy đỏ mặt, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, thấy anh ta đang nằm ở trên giường, trong tay giả bộ cầm một quyển sách.

Cô bình tĩnh lại, đưa tay ôm ngực: “Chẳng lẽ anh không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Lạc Thiếu Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Ví dụ?”

“Ví dụ như một lời xin lỗi.” Lục Tiểu Hy hơi nhíu mày.

Nếu không bị Lạc Thiếu Hoàng ép đóng giả làm bạn gái, cô đã không bị con nhỏ điên Lạc Thanh Tâm kia trả thù!

“Xin lỗi?” Lạc Thiếu Hoàng bật cười “Nhưng anh thấy, hình như người chiếm được lời là em mới đúng!”

Lục Tiểu Hy đi tới gần, chỉ cho anh ta xem vết thương trên cổ tay: “Anh đừng tưởng hay ho, tôi chỉ dọa cô nàng kia sợ mà thôi, còn cô ta mới là người ra tay độc ác hơn so với tôi nhiều.”

Lạc Thiếu Hoàng chỉ cười, đột nhiên duỗi tay ra, đột ngột kéo cô lại.

Lục Tiểu Hy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tới khi kịp phản ứng lại thì đã bị Lạc Thiếu Hoàng đè ở dưới thân.

Hàng mi cong của cô ta khẽ run rẩy, khuôn mặt của Lạc Thiếu Hoàng gần trong gang tấc, hơi ấm cũng phả vào mặt.

Lục Tiểu Hy bỗng đỏ mặt tía tai, nhẹ nhàng vươn tay đẩy ngực anh ta rồi nói: “Tôi chỉ đang tạm thời giữ chức “bạn gái” của anh thôi. Đừng đi quá xa, được một tấc lại tiến một thước.”

“Tại sao không nhỉ?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, truyền đến tai hai người giống như một lời mời gọi: “Dù sao chuyện nên làm cũng đã làm cả, thêm lần nữa cũng đâu có chuyện gì?”

Lục Tiểu Hy bình tĩnh trở lại, vừa giãy dụa vừa uy hiếp: “Nếu anh dám tới gần, đừng trách tôi không khách sáo.”

Dù sao thì anh ta cũng đã từng được nếm thử lực tay của cô rồi, Lục Tiểu Hy không ngại chứng minh cho anh ta thấy thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.