Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 270: Chương 270: Có một số việc cứ nên thuận theo tự nhiên




Ông Cư nhìn lên, thấy trước mặt có người đi tới, nhíu mày nhìn về phía Tô Phương Dung: “Vấn đề mà cháu cần phải giải giải quyết xem ra không ít đâu.” Nói xong liền hiểu chuyện mà rời đi, để cho bọn họ chút không gian riêng tư.

Tô Phương Dung quay lại và nhìn thấy Quý Bình Long.

“Phương Dung.” Anh ta đến gần, ánh mắt dán chặt vào cô: “Thời gian lâu như vậy em ở đâu? Sao không có tin tức gì vậy”

“Tôi ra nước ngoài lần nữa tìm định hướng cho cuộc đời mình.” Tô Phương Dung mỉm cười, nụ cười kia trong mắt Quý Bình Long vẫn giống ngày ấy nhưng mối quan hệ giữa anh ta và cô thì đã không còn như trước.

“Em đã tìm được chưa?” Anh ta hỏi.

Tô Phương Dung nhẹ nhắm mắt lại: “Vẫn chưa, nhưng mà cũng không còn mờ mịt nữa rồi.”

Cuộc đời của cô, từ năm 18 tuổi quyết định kết hôn với người bạn thời thơ ấu Quý Bình Long, liền trở thành một mớ hỗn độn. Sau đó trải nghiệm đủ các loại gian khổ khi làm mẹ đơn thân. Về sau gặp được Tần Lệ Phong mới chân chính cảm nhận được tư vị yêu sâu đậm là như thế nào nhưng rất nhanh hàng loạt chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô lại rơi vào mê mang bối rối không biết giải quyết thế nào.

Đây là cuộc sống mà cô mong muốn sao? Sự tồn tại của cô là phải luôn phụ thuộc vào một người đàn ông? Mọi cảm xúc của cô sẽ luôn vì vui buồn hay giận dữ của anh ta mà bị chi phối?

Cuối cùng, cô chọn chấp nhận đề nghị của ông Cư, tạm thời rời đi cho khuây khỏa.

Dù rất nhớ cậu con trai Gia Bảo của mình nhưng may là có bố mẹ chăm sóc với cậu bé cũng vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi tối đều call video nói chuyện cùng cô, cảm giác như không hề xa cách chút nào. Hơn nữa được sự động viên của bố mẹ, cô cũng đã gạt bỏ suy nghĩ phiền nhiễu trước đây, chăm chỉ học tập để bù đắp những thiếu sót của bản thân, theo thời gian, cô dần phát hiện ra những thay đổi của mình rất có ý nghĩa và đáng tự hào.

Lúc này, cô quyết định trở lại với diện mạo mới.

Nhìn cô, ánh mắt đều là tự tin, sáng loáng, Quý Bình Long cũng không rõ cảm xúc trong lòng lúc này. Là vui mừng thay cho cô hay là thất vọng vì đã vụt mất cô.

“Bây giờ em có hạnh phúc không?” Anh ta hỏi.

Tô Phương Dung gật đầu: “Trước đây chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra hai từ vui vẻ, giờ thì khác rồi.”

Anh ta cúi đầu lẩm bẩm: “Vậy thì tốt.”

Tần Lệ Phong lúc này đang cùng người khác nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không ngừng ghim về phía bên này.

Đúng lúc này, Cư Hàn Quân cầm ly rượu đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười khó hiểu, nâng ly với Tần Lệ Phong: “Cô ấy đã trở lại, tôi có nên chúc mừng anh không?”

Tần Lê Phong lịch sự gật đầu với bạn mình, sau đấy quay sang lạnh lùng nhìn anh ta: “Đó là chuyện của anh, nhưng tôi nói trước bất kể cô ấy có ở bên cạnh tôi hay không, thì vẫn không một ai được phép có suy nghĩ không nên có, cô ấy ở đâu cũng không liên quan gì đến anh. “

“A, đúng là kiêu ngạo! Chẳng qua, anh vẫn luôn như vậy, kiêu ngạo khiến người ta phát ghét.”

“Bởi vì anh biết đấy, tôi chỉ đang nói sự thật, mà anh thì lại không có cách nào để thay đổi kết quả này.”

Tần Lệ Phong cầm lấy ly rượu hướng về phía anh ta chào hỏi, rồi xoay người rời đi.

Cư Hàn Quân nheo mắt, để lộ sự âm trầm sâu trong đó.

Cười nhạt, để xem được bao lâu!

Đã gần đến giờ, Tô Phương Dung và Cư Trọng Hùng chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua Tần Lệ Phong, cô cũng không thèm nhìn một cái mà đi thẳng về phía cửa.

Tần Lệ Phong cau mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Cư Trọng Hùng lên xe, Tô Phương Dung đi vòng qua phía bên kia, vừa định lên xe, phía sau đã có một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Chờ một chút.”

Thân hình cô hơi ngừng lại, nhưng không lập tức quay đầu.

Tần Lê Phong nhướng mày kiếm, bước tới nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Nhiệt độ ấm áp tới gần khiến Tô Phương Dung không ngờ tới, vô thức hất tay ra rồi quay lại đối mặt với anh.

“Làm sao vậy?” Cư Trọng Hùng ló đầu ra, nhìn thấy Tần Lê Phong liền cong môi, rụt đầu lại không nói gì.

“Anh sẽ đưa em về.” Giọng Tần Lê Phong kiên định, ánh mắt sâu thẳm lưu lại trên gương mặt của Tô Phương Dung.

Cô lắc đầu nói: “Em muốn tiễn chú Cư.”

Thất vọng không nói nên lời lập tức hiện trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng Tần Lê Phong rất nhanh điều chỉnh được biểu tình, gật đầu: “Được, chúng ta hẹn ngày mai.”

Tô Phương Dung không trả lời, đưa mắt xuống, cúi đầu bước vào chiếc Lincoln thon dài của Cư Trọng Hùng.

Tần Lê Phong mím chặt môi nhìn chiếc xe màu đen rời đi.

Đối với Tô Lê Phong, anh dường như không bao tiếc rẻ lòng kiên nhẫn của mình.

Cho dù hiện tại thái độ của cô như thế nào, anh vẫn luôn cho cô có cơ hội trở về bên cạnh anh!

Trong xe, Tô Phương Dung tựa vào chiếc đệm da trên xe, đôi mày thanh tú có chút mệt mỏi, ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính.

Khung cảnh đường phố trước mặt trở nên quen thuộc hơn, Tô Phương Dung chợt nhận ra đây là đường về nhà bố mẹ cô!

Cô quay đầu lại, Cư Trọng Hùng nhìn cô với anh mắt bao dung, mỉm cười nói: “Cháu mới trở về nước, cho nên nhất định muốn gặp người thân của mình.”

“Chú Cư…”

“Hehe, để chú đưa cháu về hội tụ với gia đình.” Đôi mắt ân cần của Cư Trọng Hùng như một dòng nước ấm từ từ rót vào trái tim cô.

Hai mắt Tô Phương Dung đỏ hoe, thấp giọng nói lời cảm ơn.

Trở về nhà, khoảng sân quen thuộc, ánh đèn quen thuộc, mọi thứ đều khiến cô sốt ruột.

Cô vội vàng gõ cửa, Phó Ngữ Anh đi tới, mở cửa.

Nhìn thấy Tô Phương Dung, cô ấy kinh ngạc tiến tới, ôm lấy cô: “Phương Dung, không phải nói mấy ngày nữa rảnh mới về sao?”

“Chú Cư đưa con đến đây.”

“Ồ, là chú Cư sao, người đâu rồi? Mau mời vào nhà ngồi!”

“Chú ấy về rồi. Mẹ, Gia Bảo đâu?”

Tô Phương Dung một lòng muốn nhìn con trai.

“Đã ngủ rồi.”

Tô Phương Dung rón rén đi tới phòng ngủ, lẳng lặng đẩy cửa vào.

Giữa phòng, trên chiếc giường nhỏ màu trắng, cậu con trai Gia Bảo của cô đang say giấc nồng, ngủ rất sâu, để lộ phần bụng tròn đáng yêu.

Trái tim Tô Phương Dung phút chốc bị cảm giác ngọt ngào này đánh trúng, nhịn không được chua xót, nhẹ nhàng bước tới. Đắp lại chiếc chăn bông đã bị đá sang một bên, sau đó ngồi xuống bên giường, đưa tay ra, tràn đầy lưu luyến mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé mềm mại mà cô luôn ngày nhớ đêm mong này.

Một lúc sau, Gia Bỏ có lẽ cảm thấy nhột, cánh mũi hơi nhăn lại, đôi mắt sáng bóng khẽ mở ra.

Khung cảnh trước mặt từ mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, Gia Bảo nheo mắt, mờ mịt nhìn Tô Phương Dung.

Cô mỉm cười quan sát, đôi mắt to của Gia Bảo nhìn Tô Phương Dung không chớp, đột nhiên nhảy dựng lên: “Mẹ! Mẹ đã về rồi sao?!”

Chóp mũi Tô Phương Dung dần trở nên chua xót, dùng lòng bàn tay sờ sờ khuôn mặt mịn màng của cậu bé, khóe môi mím nhẹ: “Ừ, mẹ đã về.”

Cơ thể mềm mại của Gia Bảo lao vào vòng tay của cô: “Mẹ.”

Cảm nhận hơi ấm của bé con thơm tho, mềm mại trong tay, mọi khoảng trống trong lòng cô liền như được lấp đầy, Tô Phương Dung không ngừng nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Gia Bảo, thật có lỗi với con, mẹ đi lâu như vậy. Nhớ mẹ không?”

Gia Bảo gật đầu lia lịa trong vòng tay mẹ, rồi ủy khuất nói: “Gia Bảo mỗi đêm đều mơ thấy mẹ…” Cậu bé lập tức lo lắng nói lại: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ Gia Bảo nữa, được không?”

Tô Phương Dung rơm rớm nước mắt: “Mẹ hứa, mẹ sẽ không rời khỏi Gia Bảo nữa!”

Đêm đó cô ngủ cùng phòng với con trai, hai mẹ con tâm sự không biết qua bao lâu.

Bố Tô và mẹ Tô ở bên ngoài, lắng nghe tiếng nói chuyện trong phòng liền vui vẻ, yên tâm hơn.

Ngày hôm sau, Tô Phương Dung đưa Gia Bảo về căn hộ nhỏ của mình, cậu bé vô cùng hớn hở.

Khi mở cửa ra, thấy đồ đạc ở đây đều bóng loáng không một hạt bụi, lúc này cô mới sững sờ, Gia Bảo xông thẳng vào phòng, những đồ đạc trước đó, dường như không có gì thay đổi.

Lúc này, Gia Bảo lại chạy lại, mở rộng vòng tay be bé, ôm lấy đùi cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên hỏi: “Mẹ chúng ta cũng đã về nhà rồi, khi nào thì đi tìm bố?”

Tô Phương Dung sững sờ, sau đó liền nở nụ cười, vươn tay xoa xoa chiếc đầu nhỏ xù lông trước mắt, khom người xuống nói: “Lúc mẹ đi vắng, con không ở cùng bố sao?”

Gia Bảo gật đầu: “Dù bố bận đi làm nhưng những lúc rảnh đều đến con tan học, chơi với con rồi còn đưa con đi ăn những món ngon.”

Tô Phương Dung nghe xong, đáy lòng dâng lên một cảm giác mềm mại: “Con rất muốn gặp bố sao?”

“Gia Bảo cảm thấy bố rất muốn gặp mẹ”.

Cô nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào, đành lập tức đổi chủ đề, vươn đầu ngón xoa nắn khuôn mặt nhỏ của Gia Bảo: “Ăn nhiều kem quá sẽ bị sâu răng nha, mau há miệng ra để mẹ kiểm tra xem nào.”

Gia Bảo ngoan ngoãn mở miệng, trong mắt Tô Phương Dung lóe lên một nụ cười ranh mãnh: “Chà, không tệ.”

“Gia Bảo mỗi ngày đều đánh răng!”

“Thật ngoan.”

Tô Phương Dung nói: “Cùng mẹ đi thăm bà Dương nhé.”

“Được được! Gia Bảo rất nhớ bà Dương!”

Cô cầm quà và đến nhà bà Dương cùng với Gia Bảo, bà Dương rất vui khi thấy cô trở về, tâm sự cả một hồi lâu.

Cuối cùng, chủ đề này không tránh khỏi nhắc tới Tần Lệ Phong, bà Dương nghiêm túc nói: “Phương Dung, đừng trách bà Dương già rồi hay lải nhải chuyện yêu đương của đám trẻ mấy đứa, chỉ cần hai vợ chồng chịu ngồi lại nói chuyện cùng nhau một chút là tốt rồi, không có chuyện gì là không giải quyết được. “

Bà Dương lại nói: “Mặc dù bà không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứa bé Lệ Phong kia thực sự là người tốt. Trong thời gian con vắng nhà, cậu ấy không thường xuyên quay về đây, nhưng chỉ đến đem nhà dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi rời đi. Sau đó còn tới hỏi bà già này cần giúp đỡ gì không. Haizz, đúng thật là có tâm.”

Nhìn Tô Phương Dung, bà lại nói: “Bây giờ, đàn ông tốt như vậy không nhiều đâu, hơn nữa còn yêu thương Gia Bảo như con ruột, tìm được người giống như vậy. Con ngoài cân nhắc cho bản thân còn cần suy nghĩ cho Gia Bảo nữa.”

Tô Phương Dung im lặng lắng nghe, liếc nhìn Gia Bảo đang ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi từ từ hạ tầm mắt xuống.

Lúc trở về, cô nhướng mắt liếc nhìn cánh cửa bên cạnh.

Đó là nhà của Tần Lệ Phong.

Thật ra, Tô Phương Dung cũng biết một số chuyện xảy ra có thể là giả hoặc cũng có thể do cô hiểu lầm, vì từ lời của ông Cư đã có thể nghe ra nguyên do của mọi chuyện. Khoảng thời gian tách ra kia, khiến cô nhận ra bản thân mình rất bình tĩnh, cũng dần dần thích ứng với cuộc sống như thế, thậm chí không muốn thay đổi nữa.

Vì vậy, có một số việc cứ nên thuận theo tự nhiên.

“Mẹ.” Gia Bảo kéo kéo áo cô.

Cô cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Gia Bảo giơ ngón tay chỉ ra cửa: “Con nhớ bố…”

Tô Phương Dung hơi chậm lại, trong lòng có chút phức tạp xoa xoa đầu nhỏ của con trai: “Mẹ biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.