Buổi tối, Tô Phương Dung vẫn đau đầu chóng mặt, nhưng mà vết thương không còn đau như thế nữa.
Cư Hàn Quân nhận được một cuộc điện thoại, anh ta phải đến công ty một chuyến, bảo là sẽ về nhanh thôi. Nhưng Tô Phương Dung thực sự thấy không cần thiết, dù sao thì anh ta cũng không phải người gì của cô, không có lý gì phải làm phiền người ta như vậy cả.
Để lại một mảnh giấy nhắn xong, cô rời khỏi bệnh viện.
Đầu tiên, cô gọi điện cho bà nội, xác nhận em bé đang rất ổn rồi cô mới về nhà.
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra không có chỗ nào là có vẻ Tần Lệ Phong đã từng về rồi, cô cũng không có phản ứng gì nhiều cả.
Về đến phòng, cô nằm bò trên giường, nhìn lại những chuyện xảy ra trong hai ngày này, cảm giác hơi cạn sức.
Đêm đã khuya rồi.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, là tiếng bước chân quen thuộc.
Tô Phương Dung ngồi dậy, khi nhìn thấy cô, sự lo lắng của Tần Lệ Phong cuối cùng cũng kết thúc. Thế nhưng sự tức giận sau đó đến như mưa bão vậy.
“Em đi đâu thế? Sao lại không nghe điện thoại của anh?”
Trong mắt anh có vài tia máu, trên quần áo có vài nếp nhăn, nhìn có vẻ cả đêm qua không được nghỉ ngơi chút nào.
Tô Phương Dung cười với anh, nói: “Em đến nhà bà Dương, điện thoại hết pin.” Cô ngập ngừng một chút rồi nói: “Tối qua chắc em ngủ say quá, anh về lúc nào em cũng không biết… anh về lúc mấy giờ thế?”
Có lẽ là vì anh nhận ra tâm trạng cô không được tốt lắm, anh không nỡ hỏi, im lặng một chút, anh nói: “Ba giờ.”
Tô Phương Dung rất đau lòng, cô đau như bị rút gân, như bị hàng vạn mũi tên bắn vào người vậy.
“Ồ…” Cô cúi đầu xuống, giọng run run: “Thì ra… muốn đến thế cơ à.”
Tần Lệ Phong cau mày, anh nhận ra cô có gì đó không đúng lắm, đi đến bên giường cô: “Em sao thế?”
Tô Phương Dung nhanh chóng quay người đi, không muốn để anh nhìn thấy nước mắt của mình: “Em không sao.”
Cô không muốn khóc, nhưng không biết tại sao, vào khoảnh khắc cô đứng trước mặt anh, khi nghe thấy anh nói dối, cô đau lòng vô cùng, nước mắt cứ tuôn ra mãi.
Tần Lệ Phong cau mày, đột nhiên, anh nắm lấy vai cô, muốn kéo cô về phía mình: “Tô Phương Dung…”
Ai mà biết Tô Phương Dung hừ một tiếng rồi quay người đi mất.
Tần Lệ Phong nhìn cô đầy hoài nghi: “Rốt cuộc là em bị làm sao?” Anh hạ giọng hỏi.
Tô Phương Dung không nói gì, vẫn cúi đầu, không muốn đối diện với anh.
Tần Lệ Phong không nói thêm gì, bóp mặt cô ép cô phải ngẩng đầu lên.
Anh đơ ra, đôi mắt cô đỏ ửng lên, trên mặt toàn là nước mắt. Sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức, trầm giọng xuống hỏi: “Có phải có ai bắt nạt em không?”
Tô Phương Dung lắc đầu, không nói được câu nào, thế nhưng càng ngày càng khóc to.
Một lúc sau, cô ngừng khóc, nói: “Tần Lệ Phong, nếu như… em nói là nếu như anh không thích em, vậy thì anh nói với em nhé, em sẽ không đeo bám anh đâu. Thế nhưng anh nhất định phải nói với em!”
Cô vừa nói xong, bầu không khí xung quanh như giảm đi vài độ.
Bàn tay đang nắm tay cô của Tần Lệ Phong đơ ra, sau đó anh dần buông lỏng ra, không nói gì hết. Anh nhìn cô như nhìn một người xa lạ, đáy mắt không còn chút ấm áp nào cả.
Anh hít sâu, nói từng chữ một: “Tô Phương Dung, em có giỏi thì nói lại xem.”
Tô Phương Dung nhìn anh, cắn môi: “Em nói là, nếu như anh không thích em thì thả em ra… đừng lấy việc thích em làm cái cớ để bù đắp sự trống trải nhất thời của anh.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, đặt hai tay lên vai cô, dùng sức rất mạnh. Giọng nói khàn khàn lướt qua tai cô: “Em biết em đang nói cái gì không?”
Không kịp nghĩ gì, mặt Tô Phương Dung trắng bệch ra, vết thương cô rất đau: “A…”
Tần Lệ Tranh ngơ người, anh cảm nhận được có gì đó khiến lòng bàn tay mình ướt. Cúi đầu xuống nhìn, toàn là máu! Anh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô một lần nữa, Tô Phương Dung ngất đi trong lòng anh.
Lúc Tô Phương Dung tỉnh lại, cô lại ở bệnh viện rồi.
Cô thở dài, sao mình lại kém may mắn thế chứ? Lẽ nào không đổi chỗ khác để tỉnh dậy được à?
Tần Lệ Phong đứng bên cạnh cô, lông mày cau lại.
Vừa nhìn thấy anh, Tô Phương Dung lập tức nhắm mắt lại, giả vờ chưa tỉnh dậy.
Tần Lệ Phong muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài, sau đó, anh ngồi xuống bên giường, đưa tay ra vén tóc trên má ra sau tai: “Muốn giận đến lúc nào nữa?”
Tô Phương Dung im lặng cả nửa tối, xong cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Tần Lệ Phong nhìn cô, ánh mắt u sầu: “Vết thương trên vai là sao thế?”
Tô Phương Dung quay mặt ra chỗ khác, nói rất nhẹ nhàng: “Bị chó cắn.”
Tần Lệ Phong biết, cô không nói dối, vừa nãy anh hỏi bác sĩ, đúng là bị chó cắn. Hơn nữa vết thương này đã được xử lý rồi, chỉ là đột nhiên anh nắm lấy vai cô nên miệng vết thương mới…
Trên mặt anh là sự tự trách.
Mắt anh tối đen đi, anh nhìn cô, hỏi: “Sao lại nói những lời như thế?”
“Lời gì cơ?” Cô cố tình tỏ ra không hiểu.
Cô đang giả vờ ngốc, Tần Lệ Phong rất bất mãn, anh cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, Tô Phương Dung cố hết sức muốn tránh khỏi tầm nhìn của anh: “Lẽ nào, vì em bị thương mà anh không ở bên cạnh nên em mới giận sao?”
Tô Phương Dung ngơ ra, cô bật cười, thì ra anh nghĩ như thế.
“Ừm, anh nói đúng rồi đấy, em là một người phụ nữ rất nhỏ nhen.” Cô nói xong, nhắm mắt lại: “Em muốn nghỉ ngơi.”
Cô đang đuổi khách, Tần Lệ Phong cau mày, anh vẫn không hiểu sao cô lại tức đến thế!
Dù rất muốn hiểu tại sao, nhưng mà nhìn thấy cô ốm yếu thế này, anh tự ép bản thân phải dừng lại. Anh đứng dậy nói: “Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.”
Nói xong, anh rời đi luôn.
Mãi đến khi có tiếng đóng cửa, sự tủi thân trong lòng Tô Phương Dung mới thể hiện ra. Cô rụt đầu vào trong chăn, cắn môi khóc.
Cô âm thầm mắng chính mình, Tô Phương Dung, mày vô dụng thật đấy! Không phải chỉ là một mối tình thất bại thôi sao? Sao phải làm mình như chết đi sống lại như thế? Khó coi quá đi!
Nhưng mà…
Cô ôm chặt lấy lòng ngực mình, sao ở đây lại đau thế chứ? Như bị người khác bóp cổ vậy, không thể thở nổi.
“Ấy…”
hình thì anh chết cũng không nhắm mắt.”
Tô Phương Dung lau nước mắt, quay đầu ra nhìn anh: “Có chuyện? Chuyện anh bảo là đi ôm mấy cô gái xinh đẹp à?”
Tần Lệ Phong nhíu mắt lại: “Em nghe ai nói thế?”
“Không phải sao? Người anh từng yêu nhất, khi gặp lại chắc cũng khó mà kiềm lòng, ai cũng sẽ hiểu thôi.”
Cô còn muốn nói tiếp, thế nhưng khí chất của người đàn ông đối diện kia ngày càng trở nên âm trầm, như là giây tiếp theo anh sẽ vồ qua, đẩy ngã rồi xé cô ra thành ngàn mảnh vậy…
Tô Phương Dung run một cái, sợ nên không dám nói gì nữa.
Mặt Tần Lệ Phong cứng đơ, anh nhìn Tô Phương Dung nhẹ nhàng gật đầu: “À, thì ra em nghĩ anh là người như thế.”
Không một câu giải thích, không một câu xin lỗi, ném lại câu này rồi đi mất.
Tô Phương Dung thấy khó tin, người làm sai là anh mà sao anh lại làm ra vẻ bị oan lắm thế?
Sau đó, anh không xuất hiện nữa.
Sáng sớm, có người gõ cửa phòng. Cô tưởng là anh nên ngồi dậy, sự mong chờ thể hiện ngay trong mắt, đến cô cũng không phát hiện ra.
Đến khi nhìn thấy người đi vào, sự mong chờ đó mới dần biến mất.
Cư Hàn Quân cầm một bó hoa tươi đi tới: “Sao tự nhiên lại chuyển phòng thế?”
Tô Phương Dung có sức nhưng không có lực, cúi đầu nói: “Không phải tôi đã bảo không cần đến thăm tôi sao? Vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu?”
Cư Hàn Quân cười, ánh nắng chiếu trên mặt anh ta, rất xán lạn. Anh ta kéo ghế qua ngồi đối diện cô, thấy biểu cảm của cô chẳng vui vẻ gì, anh ta lại cười càng tươi: “Sao thế, cãi nhau với tổng giám đốc Tần à?”
Cô quay mặt qua, không muốn bắt chuyện.
Anh ta chớp mắt, nửa đùa nửa thật: “Nếu ở bên nhau mà không vui thì không bằng sửa lỗi cho sớm.”
Cô kinh ngạc, nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn cô cười rất ấm áp: “Hay là cân nhắc về tôi đi? Thân thế hay là vẻ bề ngoài đều không kém Tần Lệ Phong, một lựa chọn tốt đó chứ?”
Tô Phương Dung nhìn anh ta rất lâu, cô muốn tìm điều gì đó thể hiện những lời anh nói là đùa, thế nhưng kết quả không như cô muốn.
Dù sao thì bọn họ đều là những người lão làng, nói lúc thật lúc giả, cô mà chơi tốt thì đã không rơi vào bước đường ngày hôm nay.
Vậy nên cô lắc đầu, bật cười: “Ngài Cư, anh với anh ấy là những người giống nhau, vậy nên mong hai người tránh xa tôi một chút được không, coi như làm việc tích đức cho chính mình được không?”
Anh ta cười: “Tại sao chứ?”
Cô thấy hơi bất lực: “Làm gì có tại sao chứ? Tôi không thích anh, anh không thích tôi, đáp án đơn giản thế thôi.”
Anh ta nói, không nhanh không chậm: “Có lẽ sau khi tiếp xúc thì sẽ thích thôi.”
Tô Phương Dung cũng không muốn phủ định thẳng: “Không thể nào.”
“Ồ? Kiên quyết thế cơ à?” Anh ta nhìn cô chớp chớp mắt: “Từ bỏ một đối tượng tốt như tôi, có một ngày cô sẽ hối hận đấy.”
Tô Phương Dung chặn lời anh, hỏi: “Vậy nên anh muốn làm lốp dự phòng của người khác à?”
Cư Hàn Quân tự nhiên tiến gần vào chỗ cô, hơi thở của anh ta phả vào mặt cô, ý cười trong đáy mắt càng ngày càng đậm: “Không, tôi muốn trở thành lựa chọn duy nhất của cô.”