Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 410: Chương 410: Cô sợ hãi gặp bố mẹ




“Cư Hàn Lâm… Chậc chậc chậc… Haiz, cười ngây ngô ngọt ngào như vậy, còn sửa ghi chú nữa. Nhưng mà quay lại chủ đề, hôm nay tôi ở đây thật sự không quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ?”

Cô nở một nụ cười ám muội.

Lạc Cẩn Thi liếc cô một cái: “Đừng nói lung tung, nhanh đi rửa mặt đi. Hôm nay rất vất vả mới không có công việc, còn không mau đi ngủ sớm.” Cô cuống cuồng nói, sau đó vội vàng vào phòng rửa mặt.

Cô còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Cư Hàn Lâm lại hiểu biết hành tung của cô rõ ràng như vậy, còn nói sau này cô phải về nhà sớm một chút, uống rượu cũng phải đi với bạn. Chiều nay cô mới từ bên trợ lý Lâm biết được, hóa ra Cư Hàn Lâm cũng ở nơi này.

Đại khái là để thuận lợi nên mới cho cô thuê căn nhà này.

Cô nhìn mình trong gương, Lạc Cẩn Thi cười rộ lên, hai má phiếm hồng vô cùng. Cô sờ lên má, cảm giác tay lạnh lẽo chạm vào ấm áp, tuy rằng đã uống rượu, nhưng cũng may không nhiều.

Trước đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói thật cô cảm giác mình giống như thân kinh bách chiến, cái gì cũng không sợ. Nhưng đương nhiên, đó là biện pháp bảo vệ chắc chắn sự an toàn của chính mình.

Bên ngoài lại vang lên thanh âm Lý Minh Vi hô to: quân không về, nước Hoàng Hà lại đổ, đổ đến không còn nước nữa….Mười năm sinh tử đều mờ mịt, không tưởng nhớ, vẫn khó quên…

Lạc Cẩn Thi hơi thở dài, chẹp miệng. Đây là thói quen của Lý Minh Vi, mỗi lần uống rượu sẽ đọc thơ Đường, Tống Từ. Người cổ đại sau khi say rượu sẽ có hứng làm thơ, cô đại khái cũng giống vậy.

Sau khi rửa mặt một cách đơn giản, Lạc Cẩn Thi đến phòng khách mới phát hiện Lý Minh Vi tựa đầu vào cửa sổ hóng gió. Cô đã không đọc thơ Đường nữa, nhưng dựa vào lan can trên ban công, không hề nhúc nhích, hay là đang ngủ rồi?

Lạc Cẩn Thi chậm rãi đi qua, mới vừa rửa mặt nên cô lúc này cũng có chút thanh tỉnh. Nhưng mà cô loáng thoáng nghe được thanh âm nức nở, Lạc Cẩn Thi tưởng mình nghe nhầm rồi, kết quả vừa thấy một gương mặt tràn ngập nước mắt của Lý Minh Vi, cô lâp tức thấy đau lòng.

Người này rất ít khóc, cho dù trước kia thất tình cũng chỉ uống hai chai rượu, một giọt nước mắt cũng không hề rơi, hiện tại sao lại…

“Minh Vi, cậu, cậu sao vậy?” Trong thoáng chốc cô có chút không hiểu nổi.

Lý Minh Vi cười ngây ngô vài tiếng, tiếp theo dùng sức lau nước mắt trên mặt, rồi cười nhìn Lạc Cẩn Thi: “Không có việc gì đâu, chỉ là nhớ đến một ít chuyện thương tâm trước kia thôi. Hơn nữa…Haiz, tớ phải đi, phải rời khỏi nơi đã sống rất lâu…Tớ đau lòng.”

Nói xong, cô nhếch khóe môi, trừng Lạc Cẩn Thi như thể mình vô tội, thật sự nhìn khác hẳn so với bộ dạng làm người ta đau lòng vừa rồi.

Người này thường xuyên tâm thần phân liệt như vậy à… Lạc Cẩn Thi bất đắc dĩ: “Cậu đó, lần sau không cần làm tớ sợ như vậy! Nếu cậu không nỡ rời khỏi thì rõ ràng không cần rời khỏi. Vì sao phải làm chuyện mình không thích chứ?”

Lý Minh Vi nhìn cô, bỗng nhiên giống như ngộ ra được đạo lý gì đó, mắt mở to, cứ đứng sững sờ ở đó.

Ngày tổ chức tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội Cư Hàn Lâm giống quốc khánh của tập đoàn Hoa Phú, toàn bộ tập đoàn nghỉ cả ngày, nhưng mà có không ít người vì nịnh bợ mà đến nhà ông cụ, bất chấp có liên quan hay không liên quan đến mình.

Mặc kệ nói như thế nào, đảo qua đảo lại trước mặt tổng giám đốc thể hiện tài năng cũng tốt.

Nhưng mà chuyện “muôn người đều đổ xô ra đường” này thì Lạc Cẩn Thi cố tình tránh đi. Nói thật, cô sợ nhìn thấy bố mẹ nhất, bởi vì từ nhỏ cô đã không có bố mẹ, hoàn toàn không biết phải sống chung với bố mẹ như thế nào cả.

Lần trước cô đến nhà họ Cao cô bị lỡ một lần ăn cơm ở nhà họ Cao, vì thế lần này cô đã tính kỹ rồi. Gần đây Cao Mạn Ngọc nghỉ ngơi ở nhà, trong trường hợp này Cao Quang nhất định sẽ trở về ăn cơm.

Cô ấy thiếu sự quan tâm của mẹ, ông ta làm bố cần bù lại nhiều hơn nữa, ít nhất không cần mắc nợ cô ấy như trước.

Đến phía dưới biệt thự nhà họ Cao cũng cần tiêu tốn một sức lực lớn. Bảo vệ ở cửa ngăn xe taxi lại không cho vào, nói là sợ người lạ xâm nhập, đây là quy định mới.

Không còn biện pháp nào khác, cô chỉ đem bánh ngọt và đồ ăn tự làm đi bộ đến trước cửa lớn biệt thự, đến lúc ấn chuông cửa cũng đã thấy rất tốn sức.

Dì Trương lúc mở cửa còn mang theo vẻ mặt kinh hỉ: “A, Tiểu Lạc, cháu đến rồi à, thật tốt quá, cô chủ ở nhà không cần lo không có người nói chuyện cùng rồi. Hình như hôm nay ông chủ có hoạt động quan trọng phải tham gia, cũng chưa có về, nhưng mà ông ấy đã đồng ý buổi tối về sớm một chút, tự mình xuống bếp rồi.”

Nhận đồ ăn các thứ trên tay Lạc Cẩn Thi, dì Trương cười đến vô cùng sáng lạn.

Lạc Cẩn Thi cảm thấy sự thân thiết từ trong tâm. Lúc trước ở nước ngoài cơm nước dọn dẹp của người nhà họ Cao đều do dì Trương phục vụ, hiện giờ về nước có thể nhìn thấy bà ấy, cô cảm thấy vô cùng thân thiết.

Bởi vì lúc trước Lạc Cẩn Thi đã xem bà ấy như mẹ mình, mà hiện tại thân thể bà ấy vẫn khỏe mạnh như thể, còn cười vui vẻ như vậy, cũng nói chuyện nhiều như trước, Lạc Cẩn Thi phấn chấn không nói nên lời.

“Mạn Ngọc ở đâu vậy ạ? Trên tầng ạ?” Nhà này vẫn là lần đầu tiên cô đến, đây là biệt thự mà sau khi Cao Quang quyết định về nước mới mua.

Dì Trương gật đầu, thần sắc đột nhiên ảm đạm một chút: “Cũng không biết nên làm sao nữa. Mấy ngày nay có vẻ cô chủ mất hứng, cũng một mình ngồi trong phòng buồn bã không nói lời nào, haiz… Dì nhìn cũng thấy rất sốt ruột. Cháu lên xem cô ấy đi, phòng thứ nhất ở trên tầng, rẽ trái.”

Nghe dì Trương nói vậy, Lạc Cẩn Thi đột nhiên có dự cảm không tốt, hơn nữa dự cảm này còn có quan hệ với Lộ Hải Văn. Cô chợt nghĩ, không phải bởi vì chuyện từng xảy ra trước kia mà Lộ Hải Văn trút giận lên người Cao Mạn Ngọc?

Tìm được phòng của Cao Mạn Ngọc, Lạc Cẩn Thi gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì cả. Cô cảm thấy hơi lo lắng, lại gõ cửa lần nữa, Cao Mạn Ngọc đi từ bên trong phòng sách bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười hơi miễn cưỡng: “Sao cậu lại tới đây?”

Lạc Cẩn Thi thu lại tay đang muốn gõ cửa, xoay người nhìn cô ấy: “Hôm nay tập đoàn cho nghỉ nên tớ tới đây thăm cậu…Không phải chúng ta đã lâu không gặp sao.”

Nhìn thấy gương mặt hơi tiều tụy của cô ấy, Lạc Cẩn Thi cảm thấy dì Trương nói rất đúng. Không phải là có chuyện đã xảy ra rồi chứ?

Cao Mạn Ngọc cười đến thê lương, đóng cửa phòng sách đi xuống dưới tầng: “Chúng ta đi xuống nói đi. Hôm nay bố chưa về, chúng ta nói gì cũng không cần kiêng kị, giống như trước đây vậy.”

Vừa nói cô ấy vừa đi xuống tầng.

Không biết vì sao, Lạc Cẩn Thi cảm thấy khi nhìn thấy bóng dáng của cậu, trong lòng nghĩ lại rằng quá khứ vĩnh viễn không thể quay về.

“Dì Trương, lấy nước trái cây Thi Thi thích nhất đến đây đi.” Cao Mạn Ngọc thản nhiên phân phó, sau đó đi tới bên sô pha.

Dì Trương mang hai ly nước trái cây đến, thuận tiện cũng đặt hai miếng bánh ngọt đã cắt xong đặt trước mặt hai người: “Đồ ăn Tiểu Lạc mua vừa lúc cũng là đồ ăn cô chủ thích nhất, giờ dì đi làm.”

Cao Mạn Ngọc gật đầu: “Không cần làm nhiều lắm đâu ạ. Cứ để lại đi ạ, cháu với Thi Thi cũng không ăn được nhiều.”

Dì Trương đáp ứng, đi xuống bếp.

“Có phải có chuyện mà cậu không nói cho tớ biết không?” Lạc Cẩn Thi cảm thấy từ sau khi về nước, giữa bọn họ có một sự thay đổi, không hề giống như lúc trước muốn nói gì đều có thể nói với nhau.

Nhấc ly nước trái cây đặt bên môi, Cao Mạn Ngọc dừng tay lại, tiếp theo lại uống hai ngụm rồi phân phó với phòng bếp: “Dì làm một bát canh sườn nấu bí đao đi, Thi Thi thích ăn.”

Dì Trương cao giọng đáp ứng.

Cô ấy càng trốn tránh như vậy nên Lạc Cẩn Thi càng thêm lo lắng: “Mạn Ngọc, chẳng lẽ còn có chuyện gì cậu không thể nói cho tớ sao? Nếu thật sự có chuyện gì, một người sao có thể tốt bằng hai người chia sẻ với nhau được, cậu nói đúng không?”

Cô rõ ràng thấy được hai tay Cao Mạn Ngọc đang đan lại với nhau, đây là thói quen từ trước tới nay của cô ấy. Hơn nữa hai mắt cô ấy lại mơ hồ, nhưng không hề nhìn cô.

“Là về Lộ Hải Văn sao?” Cô ấy không nói, cô cũng chỉ có thể hỏi thử.

Cao Mạn Ngọc nhếch miệng, hồi lâu mới thở dài nói: “Tớ và anh ta không ở cùng nhau nữa.”

Sau một lúc lặng im, Lạc Cẩn Thi mới hiểu được đây không phải nói đùa. Cô rõ ràng nên vui mừng, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng khổ sở của Cao Mạn Ngọc, có phải từ trước tới nay cô đã làm sai rồi hay không?

Có phải lúc đó cô không nên ngăn cản khi bọn họ yêu nhau? Nhưng mà thái độ làm người của Lộ Hải Văn…

“Cậu yên tâm, là tớ chủ động nói chia tay.” Cao Mạn Ngọc lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt là loại quyết tuyệt không chịu chết: “Hơn nữa nhất định sẽ không còn cơ hội để ở cùng nhau nữa. Tớ đã nghĩ tốt lắm rồi, tội gì…phải khó xử chính mình.”

Cô ấy có thể nghĩ thoáng như vậy là loại chuyện tốt. Nhưng Lạc Cẩn Thi lại cảm thấy được cô ấy nói không giống như lời thật lòng: “Thật ra nếu anh ta có thể cải tà quy chính, tốt thật lòng với cậu thì, có lẽ…”

“Cậu cảm thấy chuyện này có thể không?” Cao Mạn Ngọc mang theo nụ cười trêu tức trên mặt, sau đó một hơi uống hết một nửa ly nước trái cây: “Hiện tại tớ đã có thể quyết tâm rồi, tàn nhẫn nói với chính mình. Hết thảy đều không có khả năng.”

Ngồi nói những lời nhẫn tâm như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy bi thương khiến cho lòng người càng đau thêm.

Đột nhiên Lạc Cẩn Thi cảm thấy, tình yêu thật sự có thể thay đổi tính cách một số người, hoặc là tốt lên, hoặc là xấu đi. Hoặc biến thành bộ dạng của đối phương.

Hết thảy đều phải xem may mắn của chính mình.

“Cậu thật sự đã quyết định rồi à?” Lạc Cẩn Thi biết hiện tại vốn không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra khỏi miệng: “Có lẽ Lộ Hải Văn chỉ là quá mức phóng đãng không thể kiềm chế được, do anh ta chưa đủ chín chắn thì sao?”

Cao Mạn Ngọc nhìn về phía Lạc Cẩn Thi giống như nhìn thấy một người mình không hề quen biết: “Không phải cậu không thích tớ ở cùng với anh ta sao? Sao giờ lại nói như vậy?” Cô ấy cười mang theo ý trào phúng.

Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, trong lòng Lạc Cẩn Thi hoảng hốt: “Mạn Ngọc, tớ…cậu biết tớ không phải có ý đó. Lộ Hải Văn đúng là không phải người tốt, nhưng mà, tớ lại…không đành lòng nhìn cậu khổ sở như vậy…”

Cao Mạn Ngọc cảm thấy cả đầu đều nóng, một lúc sau nói: “Không cần phải nói, tớ đều biết rồi…” Nói xong cô ấy uống hết ly nước trái cây, theo thói quen tính liếm môi: “Hai chúng ta cho tới bây giờ cũng không cần nói với nhau những lời vô nghĩa như vậy đúng không? Chẳng lẽ cậu đã quên trước đó chúng ta nói với nhau thế nào sao?”

Lạc Cẩn Thi hơi nhăn mày lại, bỗng nhiên cảm thấy nước mắt sắp sửa chảy ra: “Bất kể như thế nào cũng không được tức giận với đối phương.” Cô nhớ rõ đây là ước định trước đây của bọn họ. Cao Mạn Ngọc gật đầu, đột nhiên lộ ra nụ cười thật lòng một cách dị thường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.