Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 286: Chương 286: Con đường cô lựa chọn




Cô kia suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chỉ nhớ người ở đây là một người đàn ông thanh niên, rất đẹp trai, cậu ta cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây mấy lần thôi.”

Đàn ông thanh niên?

Trong lòng Tô Phương Dung kích động, điều này nói rõ bọn họ ít ra đã tìm đúng phương hướng rồi.

Cô kia nói xong thì rời đi, Qúy Bình Long đi đến cạnh Tô Phương Dung, an ủi nói: “Đừng lo lắng, điều này ít ra nói rõ, chúng ta tìm đúng rồi, anh ta đã từng ở đây. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Gia Bảo, bố của thằng bé chắc chắn nhất định vô cùng đẹp trai, cho nên cô kia nhìn thấy mấy lần mới có thể nhớ mãi.”

Qúy Bình Long giả vờ mỉm cười, muốn điều chỉnh bầu không khí.

Bây giờ Tô Phương Dung hoàn toàn không có tâm trạng nói đùa, thậm chí khóe miệng không hề động, trong lòng thất vọng, lông mày cô nhíu chặt lại.

Qúy Bình Long thở dài, đặt tay lên bờ vai lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Tìm người là chuyện rất tốn công sức, không thể làm xong trong vòng một ngày được. Thế này đi, em lên xe trước đi, anh đến chỗ quản lý kiểm tra xem sao.”

Tô Phương Dung nhìn tòa nhà, trong lòng cũng biết, nơi này không có manh mối gì, có ở đây nữa cũng không tìm được gì.

Cô hít sâu một hơi, gật đầu.

Bước ra khỏi sân vườn bị cây cối bao phủ, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên người cô, khiến cơ thể lạnh băng của cô trở lên ấm áp một chút.

Tô Phương Dung ngồi trong xe, Qúy Bình Long rất nhanh đã quay trở lại, lắc đầu với cô.

“Chỗ quản lý cũng không điều tra được sao?”

“Chủ toàn nhà đó là một đôi vợ chồng già, đã di cư ra nước ngoài từ lâu rồi. Đoạn thời gian đó chắc là có người thuê ở đây, nhưng nơi quản lý không ghi lại. Vừa rồi tôi gọi điện hỏi thăm người ở chỗ quản lý, kết quả…”

Tô Phương Dung lo lắng hỏi: “Làm sao?”

“Đôi vợ chồng đó đã chết rồi.”

Trái tim Tô Phương Dung đột nhiên lạnh lẽo, im lặng ngồi trên ghế, không nói lời nào.

Nhìn thấy cô như vậy, Qúy Bình Long có chút hối hận, mình qua điều tra trước là tốt rồi, ít ra không khiến cô ấy thất vọng như vậy.

Tô Phương Dung đột nhiên nói: “Bình Long, cảm ơn anh.”

Anh ta ngẩng lên, cô quay mặt đi, khẽ nói: “Tôi sẽ không bị đánh gục đâu.”

Nhìn anh ta, cô nói: “Đi thôi, Gia Bảo vẫn còn ở bệnh viện đợi tôi nữa.”

Qúy Bình Long đau lòng, nhưng anh ta không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng rồi khởi động xe.

Ngày hôm sau, Molly gọi điện thoại đến.

“Chị Phương Dung vốn dĩ chuyện này không nên làm phiền chị, nhưng đối phương chỉ tên, cứ muốn chị.”

“Em nói Tổng giám đốc Lưu kia sao?”

“Đúng vậy, chuyến bay của Tổng giám đốc Lưu tối nay sẽ đến.”

Tô Phương Dung hào phóng nói: “Chuyện này em đừng quan tâm, lát nữa gửi số hiệu cho chị, chị đến sân bay đón ông ta.”

Molly thở phào, nói Tô Phương Dung đã giúp được một việc lớn.

Đến sân bay, cô đợi ở cửa VIP.

Từ xa, có người đẩy hành lý đến.

Mắt cô sáng lên, nhưng nụ cười trên môi cô chợt tắt khi nhìn thấy người phía sau Tổng giám đốc Lưu.

Tần Lệ Phong?

Sao anh ấy lại ở đây?

Tần Lệ Phong nói gì đó với Tổng giám đốc Lưu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô, anh chỉ cau mày rồi quay mắt đi chỗ khác, xem như không nhìn thấy cô vậy.

Tổng giám đốc Lưu tiến đến gần, cười nhẹ nói: “Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tô Phương Dung hồi thần, lập tức cười nhẹ giơ tay ra, cố gắng không để ý đến Tần Lệ Phong: “Tổng giám đốc Lưu, chào mừng ông.”

“Cô Tô, cô lại xinh đẹp hơn rồi.”

Tổng giám đốc Lưu rất cởi mở, ai có thể ngờ ông ta là một người nổi tiếng “khó tính”, khiến mọi người không thể sờ được vào đầu vậy.

Chẳng qua, Tô Phương Dung hợp với mắt nhìn của ông ta, từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến nay vẫn luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp. Lần này ông ấy tới thành phố này, tất nhiên sẽ chỉ tên Tô Phương Dung đến đón.

Lúc này, Tần Lệ Phong vẫn luôn không lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lưu, tôi đi trước đây.”

Tổng giám đốc Lưu gật đầu: “Ừ, Tổng giám đốc Tần, chúng ta hẹn nhau vào ngày khác nhé.”

Tần Lệ Phong không nhiều lời, quay người rời đi.

Ánh mắt Tô Phương Dung né tránh, cố gắng không để anh xuất hiện trong tầm mắt mình, cô lịch sự cười với Tổng giám đốc Lưu: “Tổng giám đốc Lưu, chúng ta cũng đi thôi.”

Tổng giám đốc Lưu và Tô Phương Dung ra khỏi sân bay, ngước mắt lên, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong bóng đêm. Cô khẽ nheo mắt lại, trong lòng có cảm giác như có ai đó ném một cục đá lạnh, đau buốt.

Cô đưa Tổng giám đốc Lưu đến xe của mình, khi định khởi động, thì lại phát hiện kim xăng chỉ đến số không, nhấp nháy đèn đỏ cảnh cáo.

Trong lòng cô thầm mắng một tiếng, thấp giọng nói: “Sao lại như vậy?”

Bình thường cô tuyệt đối không phạm phải sai lầm như vậy, nhưng hôm nay…

Cô quay đầu lại, áy náy nói: “Tổng giám đốc Lưu, vô cùng xin lỗi, xe hết xăng rồi, ông xem chúng ta nên gọi xe hay là đợi đồng nghiệp của tôi đến?”

Tổng giám đốc Lưu rất sảng khoái: “Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta gọi xe đến là được rồi.”

“Thật sự rất xin lỗi, đây là sai sót của tôi.”

“Ha ha. Không sao, muộn thế này rồi còn làm phiền cô đến đón tôi, tôi nên xin lỗi cô mới đúng.”

Hai người xuống xe, Tô Phương Dung đang giúp ông ta lấy hành lý.

Một luồng ánh sáng xẹt qua, cô theo bản năng đưa tay lên che lại, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Tổng giám đốc Lưu, sao vậy?”

Cửa xe Maybach màu đen từ từ lăn xuống, Tần Lệ Phong đang ngồi trong xe.

Nhìn gương mặt đẹp trai không thể thân quen hơn, Tô Phương Dung cảm thấy mình hít thở không thông.

Tổng giám đốc Lưu không để ý nói: “Ồ, xe có chút vấn đề, chúng tôi đang định gọi xe về.”

Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng vì xấu hổ, Tần Lệ Phong nhìn thời gian: “Bây giờ không dễ gọi xe, lên xe đi, tôi đưa hai người.”

Tổng giám đốc Lưu: “Ai da, thế này làm sao được chứ?”

Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặc dù không tình nguyện, nhưng nhìn Tổng giám đốc Lưu, âm thầm hạ quyết định, cắn chặt môi, giọng nói cố gắng chấn định: “Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Tần rồi.”

Tổng giám đốc Lưu cũng không từ chối, mở cửa xe sau ngồi vào trong, Tô Phương Dung đành phải ngồi cạnh ghế lái.

Xe phóng nhanh trên đường cao tốc, Tổng giám đốc Lưu cười nói với Tần Lệ Phong: “Mặt mũi của tôi thật là lớn mà, có thể để tổng giám đốc Tần làm tài xế cho tôi.”

Tần Lệ Phong nhếch môi: “Đây là vinh hạnh của tôi mới đúng.”

Tô Phương Dung ngồi bên cạnh anh, cô hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại, bầu không khí xấu hổ có thể nhỏ ra nước.

Chiếc xe băng qua đường cao tốc tối tăm, tiến vào trong thành phố.

Tần Lệ Phong không nhìn cô, dường như nói chuyện với không trung: “Đưa địa chỉ khách sạn cho tôi.”

Tô Phương Dung báo địa chỉ, rồi lại hướng ánh mắt ra ngoài xe. Không hề nhìn thấy, đôi tay đang cầm lái của Tần Lệ Phong nắm chặt lại.

Cuối cùng chiếc xe cũng lái đến trước cửa khách sạn, Tô Phương Dung mở cửa xe, nhất thời trong lòng có cảm giác báo động.

Tổng giám đốc Lưu đã xuống xe, đang nói gì đó với Tần Lệ Phong.

Cô lập tức lui lại phía sau, cho bọn họ không gian nói chuyện.

“Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn nhé.”

“Tiện thể mà thôi.”

Tổng giám đốc Lưu nhìn qua Tô Phương Dung, tiến lại gần Tần Lệ Phong: “Là cô Tô đúng không?”

Tần Lệ Phong khẽ nhướng mày: “Cái gì?”

Tổng giám đốc Lưu cười như không cười: “Người phụ nữ mà anh nhắc đến trên máy bay.”

Tần Lệ Phong nâng mắt nhìn về phía Tô Phương Dung, cô thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, trên mặt thoáng qua vẻ lo lắng.

“Có lúc đến cả tôi cũng suýt nữa quên đi dáng vẻ của cô ấy.” Anh nói xong một câu như vậy, thì lái xe rời đi.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Tổng giám đốc Lưu, Tô Phương Dung rời khỏi khách sạn.

Một luồng gió lạnh thổi vào người cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

Muộn thế này rồi, không dễ gọi xe, Tô Phương Dung bất giác nhíu mày.

Cách đó không xa, truyền đến một luồng sáng.

Tô Phương Dung nhéo mắt lại, lúc này mới nhìn rõ là con xe Maybach màu đen.

Cô ngẩn ra, anh còn chưa đi sao?

Anh đang đợi mình sao?

Tô Phương Dung không dám nghĩ nhiều, âm thầm cười mình thật sự quá đa tình, quay đầu tiếp tục chờ xe.

Xe khởi động, chậm rãi dừng trước mặt Tô Phương Dung.

Trong bóng tối, nét mặt nghiêng của người đàn ông trong xe càng trở lên góc cạnh, Tô Phương Dung không khỏi nâng mắt, máu toàn thân lập tức ngưng lại.

Do dự vài giầy, cô cắn răng đi tới: “Anh còn chưa đi sao?”

Tần Lệ Phong đặt tay lên tay lái, liếc nhìn cô: “Chỗ này không dễ gọi xe.”

Những gì anh nói là sự thật, Tô Phương Dung lại hít sâu một hơi: “Vậy…”

“Lên xe.” Anh nói.

Nhịp tim Tô Phương Dung bị lệch một nhịp, im lặng hai giây, cô kéo cửa xe ngồi vào cạnh ghế lái.

Dường như mới ngồi vào chỗ, Tần Lệ Phong đã khởi động xe.

Cơ thể Tô Phương Dung theo quán tinh mà nghiêng về phía trước, cô nâng cánh tay lên ổn định bản thân đồng thời liếc nhìn Tần Lệ Phong.

Anh chỉ im lặng lái xe không nói nhiều, trong lòng Tô Phương Dung rõ ràng, cúi đầu, cũng ngoan ngoãn không phát ra tiếng động.

Xe dừng lại, cô tháo dây an toàn, lấy hết dũng khí quay người lại, vừa muốn nói “cảm ơn”, thì xe đã khởi động, biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Tô Phương Dung đứng yên tại chỗ, cho dù trong lòng thất vọng, khó chịu, nhưng cô không có quyền đau buồn.

Đây là lựa chọn của cô, có mệt đến mấy cũng phải bước đi từng bước một.

Trưa ngày hôm sau, cô hẹn Tổng giám đốc Lưu ăn cơm trưa.

Cho dù Cư Trọng Hùng không hề yêu cầu cô làm việc, nhưng Tô Phương Dung không thể không để ý, hơn nữa, cô biết rõ bệnh của Gia Bảo là một trận chiến dài lâu, cô không thể không quan tâm đến công việc được.

Gần trưa, Tô Phương Dung và Molly đến nơi hẹn.

Khoảng khắc khi bước vào phòng bao, cô ngẩn ra.

Không ngờ Tần Lệ Phong cũng đến.

Molly vội vàng chào một tiếng “Tổng giám đốc Tần”, dù sao trước kia cũng là nhân viên mà.

Tần Lệ Phong biết cô ấy đến đây để giúp đỡ, khẽ gật đầu với cô ấy, nhưng không hề nhìn về phía Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, mỉm cười bước tới, sau khi giới thiệu Molly, hai người ngồi xuống, ánh mắt cố gắng tránh va chạm với anh.

Mà anh đối với sự xuất hiện của cô, dường như cũng không ngờ tới, trên gương mặt đẹp trai xẹt qua nét kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Tổng giám đốc Lưu làm động tác chào hỏi hai người, Tô Phương Dung lịch sự cười, ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Molly thuận thế ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong.

“Tối qua thật sự cảm ơn Tổng giám đốc Tần, cho nên hôm nay mới tiện thể mời cậu ấy đến, thể hiện thành ý.”

Tô Phương Dung cười càng thêm cứng nhắc: “Làm thế nào đây.”

Tổng giám đốc Lưu nói: “Nói xong rồi nhé, hôm nay chúng ta không bàn chuyện công việc.”

Tô Phương Dung cười, Molly quan tâm nhìn cô, cô ấy biết Tô Phương Dung phải tranh đấu thế nào để đối mặt với Tần Lệ Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.