Vừa nhớ tới chiếc tháp truyền hình kia, cô xấu hổ mỉm cười, ánh đèn, pháo hoa đêm đó đều lung lạc trong một nụ cười khẽ, cô đều nhớ rất kỹ. Hơn nữa còn nhớ cả một đời.
Cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cầm bản tư liệu đứng lên, có một vài việc phải hỏi chị Tương Dao mới được. Truyện Teen Hay
Mặc dù đã quay về Quốc Hoa được bảy năm, nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ về lịch sử văn hóa của thành phố Nam Thanh, cho nên còn cần phải học hỏi hợp tác triển lãm phía bên này đã.
Chị Tương Dao đang đi ra khỏi phòng thư ký, cô vội vàng chạy tới: “Chị Tương Dao này, em có một vài chuyện muốn hỏi chị, bây giờ chị có rảnh không?
Đỗ Tương Dao đang định đi đưa tài liệu: “Không gấp lắm, em hỏi trước đi.” Nói xong cô còn chỉnh sửa lại tài liệu trong tay.
Lạc Cẩn Thi mở tập tài liệu trong tay ra, vừa định chỉ vào chữ nào đó cho Đỗ Tương Dao, ai ngờ bả vai bị va mạnh một cái, sau đó trên cánh tay nóng rực lên.
Suýt nữa thì làm rơi tài liệu trong tay rồi, may mà Đỗ Tương Dao kịp thời đỡ lấy, quay người lại cau mày quát lớn: “Có chuyện gì thế? Cầm có cái ấm trà mà cũng không vững à?”
Người kia nhẹ nhàng cúi đầu nói vô cùng xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lạc Cẩn Thi, tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Cậu là Trợ lý Lạc đúng không, thật là ngại quá, tớ là trợ lý Mục Đình Tương vừa mới chuyển tới, vừa rồi hơi thất thần, cho nên…”
Lạc Cẩn Thi vừa ôm cánh tay vừa bị nước trà nóng dội lên, vừa miễn cưỡng nở nụ cười, thì ra cô ta là nữ nhân viên vừa được điều tới: “Không sao không sao, tớ đi xử lý một chút là được rồi.” Nói xong cô quay người định đi, ai ngờ cô gái kia lịa cản lại.
“Ấy ấy, Trợ lý Lạc này, để tớ đi với cậu nhé.” Dáng vẻ của đối phương trông khá ngọt ngào, cười lên cũng có thể xem như là một cô gái đáng yêu, chỉ là trong nụ cười này có xen lẫn điều gì đó.
Chị Tương Dao kéo tay Lạc Cẩn Thi lại, ra hiệu cho Mục Đình Tương: “Cô về trước đi, lát nữa rót lại một ly trà nóng mang đến phòng tiếp khách, tôi đi bôi thuốc cho Trợ lý Lạc là được rồi.”
Nói xong, cô vội vàng dìu Lạc Cẩn Thi đi mất.
Mục Đình Tương tỏ ý khinh thường, trong ánh mắt để lộ sự tính toán táo bạo, cô ta cũng vì Lâm Dịch Tuấn không ở đây mới dám ra oai như thế, nhưng lại không ngờ bà chị Tương Dao kia không biết có phải do Lâm Dịch Tuấn cài vào hay không, vậy mà dám nói mấy câu lạnh nhạt với mình.
Dù sao toàn bộ người trong công ty không ưa cô cũng chẳng sao, cô không quan tâm, chỉ cần kết quả cuối cùng ổn là được…
Trong thang máy, Lạc Cẩn Thi xắn ống tay áo sơ mi lên, trên cánh tay đã bắt đầu nổi mụn nước, cô cũng giật nảy mình, vừa rồi không thấy nóng lắm, bây giờ lại cảm thấy nóng rực.
“Cái này… Có nên nói cho Tổng giám đốc Cư không?”
“Đừng…” Lạc Cẩn Thi như đang sợ bị Cư Hàn Lâm phát hiện, che che giấu giấu, xấu hổ cười: “Không, không cần đâu, vết thương nhỏ ấy mà, không đáng kể gì.”
Chị Tương Dao biết Cư Hàn Lâm thích cô, có mối quan hệ không bình thường với cô nên mới nói như vậy, nhưng vừa nghe Lạc Cẩn Thi nói đã cảm thấy tức giận: “Đây mà là nhỏ à?” Cô nhìn mảng sưng đỏ lớn kia, lo lắng không thôi.
Đến phòng y tế của công ty, xử lý nơi bị bỏng kia, bôi thuốc bỏng lên, cảm giác tốt hơn ban nãy nhiều.
Lạc Cẩn Thi buông tay áo xuống, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Chị Tương Dao, cảm ơn chị, nhưng chị cũng đừng nói chuyện này cho Tổng giám đốc Cư biết, có lẽ khoảng vài ngày là khỏi rồi.”
Chị Tương Dao nhìn cô trách móc: “May mà xử lý cái này kịp thời, nếu không xử lý thì không ổn rồi, sẽ để lại sẹo đấy, em cũng không quan tâm à? Em đúng là đồ trẻ con.”
Lạc Cẩn Thi hơi nhếch miệng: “Thật ra không ở trên mặt nên cũng chẳng sao, chị Tương Dao cũng đừng lo lắng quá, bây giờ đã nói rồi, về sau mỗi ngày chăm sóc một chút sẽ không để lại sẹo.”
Một tay khác của cô lay tay của Đỗ Tương Dao, cảm giác cứ như cô là chị gái của mình vậy.
Vất vả lắm mới thuyết phục được cô không nói chuyện này cho Cư Hàn Lâm biết, Lạc Cẩn Thi mới yên tâm bắt đầu thăm hỏi những nơi tham quan khá có giá trị đối với thành phố Nam Thanh, dù sao mấy người nước Phan kia lần đầu tới Thanh Hoa, chắc chắn phải tiếp đãi cho thật tốt.
Chị Tương Dao giảng giải từng cái một, cô nghiêm túc nhớ thật kỹ, đột nhiên cảm thấy nhiệt tình hẳn lên. Bởi vì lúc này mới giống như khi cô làm việc.
Đặt trước phòng khách sạn xong xuôi, hiểu rõ tất cả những nơi cần đi cần đến, thoáng cái đã tới lúc tan làm, vươn vai một cái, đang nghĩ xem tối nay ăn gì, kết quả đột nhiên nhớ ra Cư Hàn Lâm đã đặt xong nơi ăn tối rồi.
Trong lòng cô cười thật ngọt ngào, không ngờ mình cũng sẽ biến thành một nữ sinh đang trong giai đoạn yêu đương.
Hoàn thành công việc hôm nay, đang muốn xem hạng mục hợp tác với người nước Phan, điện thoại bỗng rung lên, lấy qua nhìn thì thấy là tin nhắn của Cư Hàn Lâm gửi tới: “Tan làm rồi thì đến gara đỗ xe.”
Nắm chặt di động trong tay, trong lòng lại tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Cũng hay vừa đến lúc tan làm, cô đi ra khỏi văn phòng, đi theo nhóm người kia bước vào thang máy. Vết thương trên tay không đau lắm, không biết có giấu được Cư Hàn Lâm không nữa.
Ngoại trừ cô ra, không có ai xuống tầng dưới tầng một nữa, cho nên thang máy vừa mở cửa đã thấy Cư Hàn Lâm đứng trước cửa, nhìn cô đầy cưng chiều: “Hôm nay làm việc mệt không? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”
Trước đây vẫn còn là bạn bè nam nữ bình thường, ở chung vẫn còn hơi xấu hổ, thậm chí Lạc Cẩn Thi còn không biết mình nên cười như thế nào, thế là đành phải đứng cách anh một đoạn ngắn để còn có thể xoay xở kịp.
Cư Hàn Lâm biết cô xấu hổ, hai người muốn hòa hợp cũng phải cần thêm thời gian, cho nên không nói gì, đi trước mở cửa xe, một tay chắn trần xe để tránh cô đi đập đầu vào, để Lạc Cẩn Thi ngồi vào trước.
Vừa đóng chặt cửa lại, phía sau lại có giọng nói khiến anh chán ghét vang lên: “Tổng giám đốc Cư.” Đối phương chỉ nhẹ nhàng gọi một câu như vậy mà giọng nói đã cực kỳ mềm mại.
Cư Hàn Lâm khẽ thở dài một tiếng mới xoay người nhìn cô ta: “Cô Mục có chuyện gì à?” Bây giờ đã là lúc tan làm, cho nên anh vẫn xưng hô như trước đây.
Đương nhiên Mục Đình Tương nhìn thấy người ngồi bên ghế phó lái, nhưng cô ta không thể hiện ra rằng mình không vui, ngược lại còn tỏ ra hoạt bát, cười duyên hỏi: “Anh Lâm có thể chở tôi về nhà không? Xe tôi bị hỏng rồi, vừa gọi người tới sửa, không xa lắm, chỉ quanh đây thôi.”
Cư Hàn Lâm suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Lâm Dịch Tuấn, dặn dò xong xuôi thì quay lại nhìn Mục Đình Tương, thấy mặt cô ta đã biến sắc: “Lát nữa trợ lý Tuấn sẽ tới, cậu ta sẽ chở cô về.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà lên xe, vặn ga rời đi.
Xuyên qua cửa sổ xe, ánh mắt Lạc Cẩn Thi bắt gặp ánh mắt cô ta, chuyện bị phỏng ngày hôm nay vẫn còn như mới, nhưng cô không định nói ra.
“Thật ra hôm nay chúng ta phải học bài chứ nhỉ.” Trên đường đi, Cư Hàn Lâm cười cười nhìn cô một cái: “Hai ngày nữa người hợp tác bên nước Phan sẽ đến, chúng ta làm bài ở phòng ăn đi, bàn giao cho cô sắp xếp phòng ăn cho bọn họ.”
Lạc Cẩn Thi gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó hơi nhíu mày: “Đây là lần đầu tiên bọn họ tới đúng không? Tôi cảm thấy hẳn là bọn họ đã nếm thử vài món ăn đặc sắc trong nước rồi.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, chỉ mới nói chuyện vài câu mà đã tới khách sạn Hyatt gần công ty. Ăn ở đều được sắp xếp ở đây, có thể tiện chạy qua công ty, hơn nữa món ăn ở khách sạn này không chỉ đắt mà còn có đạo lý của riêng nó, hương vị mới lạ đặc sắc.
Chọn lấy một căn phòng nhỏ, nhìn xuyên qua cửa sổ là có thể thấy cảnh đêm rộng lớn bên ngoài, ở một nơi cao như vậy, uống xong rượu vang lại nhảy một bản nhạc đã là trải nghiệm xa hoa lắm rồi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cư Hàn Lâm chậm rãi đi tới, hai tay chống lên cửa sổ chấm đất, giam Lạc Cẩn Thi vào trong ngực.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào bên tai, trái tim đột nhiên đập rộn lên, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng để mình tỏ ra bình thường: “Không, không nghĩ gì cả, chỉ là hơi chờ mong hai ngày tới có người nước Phan đến, đây, đây là công việc đầu tiên theo đúng nghĩa đen của tôi.”
Trước đó hoặc là giết thời gian ở văn phòng, hoặc là thảo luận chi tiết hợp đồng với Lộ Thiên Phong, vốn chẳng có gì thú vị, lại còn gặp phải cái tên biến thái Lộ Hải Văn kia…
Cư Hàn Lâm cười nhạt một tiếng: “Về sau sẽ còn có rất nhiều cơ hội như vậy, rất nhiều đấy.” Nhìn lỗ tai đỏ lên của cô, đột nhiên anh lại muốn hôn một cái, trên thực tế anh cũng làm như vậy, cảm nhận cơ thể cô hơi run lên: “Cẩn Thi, nhìn tôi đi.”
Lạc Cẩn Thi ngẩn ra một hồi lâu mới quay đầu lại, sợ hãi nhìn anh: “Sao vậy?” Cư Hàn Lâm dịu dàng nhéo nhéo mặt cô: “Em có bằng lòng về nhà với tôi không? Gặp cha mẹ tôi, còn có anh chị em của tôi?” Ngay từ đầu anh đã không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì anh sợ Lạc Cẩn Thi sẽ từ chối, nhưng anh muốn nói cho cả thế giới này biết Cẩn Thi là bạn gái của anh, anh sẽ yêu cô.
Cả một đời.
Lạc Cẩn Thi không ngờ anh lại nói như vậy, trong mắt hiện lên sự thất thố, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Hơi, hơi nhanh quá, tôi… Tôi còn chưa nghĩ tới, vả lại chúng ta vừa mới hẹn hò mà.”
Cư Hàn Lâm hơi lui về sau, Lạc Cẩn Thi cũng chỉ có thể chăm chú dán mắt lên cửa sổ, kết quả đột nhiên bị anh vươn tay ôm từ phía sau lưng.
“Được, thế từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống chung như những đôi yêu nhau, như vậy có thể khiến cho hai bên càng hiểu nhau hơn.” Như thế về sau có thể sớm mang về ra mắt cha mẹ rồi.
Quả thật anh chỉ muốn anh chóng nhốt Lạc Cẩn Thi trong nhà, bởi vì đây là cục cưng của anh, không muốn để người khác tổn thương cô nữa.
Chuyện phát triển quá nhanh, Lạc Cẩn Thi thật sự không chống đỡ nổi, cũng không biết nên nói gì.
Cư Hàn Lâm vươn tay ra muốn nắm chặt tay cô, Lạc Cẩn Thi hít sâu một hơi rút về, nhận ra có gì đó sai sai, sắc mặt anh lập tức lạnh đi: “Có chuyện gì thế? Đưa đây tôi xem.”
Lạc Cẩn Thi còn muốn tránh đi, nhưng bây giờ còn không bằng thừa nhận luôn: “Tôi, tôi không cẩn thận nên bị phỏng, cho nên…”
Khi đang nói chuyện, Cư Hàn Lâm đã vươn tay kéo ống áo sơ mi của cô lên, nhìn thấy vết phỏng kia mà giật mình, cảm giác trong lòng mình như bị kim đâm vào.
“Em xác nhận là mình bị bỏng ư?” Cư Hàn Lâm không thể nào tin nổi, nhìn vào mắt cô muốn tìm kiếm thông tin, bởi vì ô chính là một cô gái vừa hiểu chuyện vừa kiên cường.
Nhưng anh không thấy được gì.
Lạc Cẩn Thi cười lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu, hôm nay lúc uống trà không cẩn thận nên bị bỏng, bằng không anh cho là ai làm?”
Nhìn thấy cô còn cười vui vẻ như thế, Cư Hàn Lâm cảm thấy chuyện càng không hợp lý, nhưng anh không nói gì nữa, nắm tay cô nhẹ nhàng ấn xuống ghế: “Ăn cơm trước đi, nếm thử hương vị nơi này một chút.” Nhìn cả bàn tràn ngập đồ ăn, Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy dạ dày không ngừng kêu réo, trưa nay không ăn gì, bây giờ đúng là đói bụng.