Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 81: Chương 81: Không có bất cứ điều gì






Tô Phương Dung dùng hai mắt sưng đỏ, nhìn vào anh, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Lệ Phong bất lực thở dài, cúi người trước mặt cô, vuốt ve khuôn mặt cô: “Em buồn ngủ rồi sao?”

Giọng điệu của anh vẫn như mọi khi, nhưng có một chút ấm áp không thể giải thích được.

Anh tự nhiên trở nên như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Tô Phương Dung gật đầu.

“Ngủ đi.” Anh nhẹ giọng nói với cô: “Anh đi tắm đây.”

“Vâng.” Tô Phương Dung đáp.

Nhìn bóng lưng của anh, cô biết anh nhất định đã biết chuyện đó rồi, nhưng tại sao anh lại tỏ ra là mình không biết?

Cô đập nhẹ đầu mình, cô không muốn bản thân mình luôn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này, cứ coi như không có chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra đi…

Khi Tần Lệ Phong đi ra, Tô Phương Dung đã ngủ rồi, nhưng trong giấc ngủ cô cũng không thể bình tĩnh hơn được.

Lông mày cau lại, lông mi không ngừng run rẩy.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”

Không biết có phải chính sự ấm áp của anh đã khiến cô an tâm hơn hay sao, Tô Phương Dung dần dần ổn định trong vòng tay anh.

Cô nằm yên lặng trong vòng tay của anh ấy.

Anh cúi đầu lặng lẽ nhìn cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, nhưng ánh mắt dần trở nên u ám hơn, Quý Bình Long…

Khi Tô Phương Dung tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, lúc này Tần Lệ Phong đã đi rồi.

Cô dụi mắt, sờ lên trán mình, cô đã nằm mơ sao?

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sơ qua, nhìn vào gương một gương mặt vô cùng phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ đến mức thoạt nhìn cô đã khóc rất lâu vậy.

Không có cách nào, cho dù là như vậy, cũng không có cách nào để vắng mặt đi làm được.

Cô thu dọn sơ qua một lúc, đi đến nhà dì Dương ở bên cạnh, gõ gõ nhẹ cửa, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói của Gia Bảo.

Gia Bảo nghe thấy tiếng liền bật dậy để mở cửa cho cô.

Cô ngồi xuống cạnh Gia Bảo đang nhảy lên ôm lấy cô: “Mẹ.”

Tô Phương Dung bế cậu bé lên hỏi: “Hôm qua con ở nhà bà Dương có nghe lời không bà không?”

“Có ạ! Tất nhiên rồi! Con luôn ngoan ngoãn mà!” Gia Bảo vui vẻ ôm cổ cô.

Nó nhìn lên và chợt cảm thấy hôm nay mẹ nó có gì đó không ổn: “Mẹ ơi, sao mắt mẹ lại đỏ vậy?”

Nghe lời Gia Bảo nói, Tô Phương Dung hơi cay cay mũi, quay mặt đi, không muốn thằng bé nhận thấy cảm xúc của mình, quay lại cười với Gia Bảo: “Tối hôm qua mẹ xem một Chương trình truyền hình, rất cảm động.”

“Vậy à?”

Gia Bảo nghi ngờ nhìn Tô Phương Dung.

Đối mặt với ánh mắt của con trai, Tô Phương Dung chỉ có thể giả bộ kiên định: “Đúng vậy, con cho là mẹ lừa con sao?”

“Vâng!” Gia Bảo gật đầu, mỉm cười ôm lấy Tô Phương Dung: “Mẹ không có nói dối con, con cũng rất hay cảm động. Con là một người đàn ông mau nước mắt đó.”

“Chà, vì vậy con không thể học trở thành giống mẹ của con được. Một người đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt, con biết chưa?”, Cô dạy Gia Bảo.

Thằng bé nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi mẹ ạ! Sau này con sẽ không tùy ý khóc nữa! Con là một người đàn ông mạnh mẽ mà.”

“Ha ha! Thật sự giỏi quá!” Tô Phương Dung quay đầu lại và thơm lên khuôn mặt của Gia Bảo.

Sau đó cô bước vào phòng, nhìn thấy dì Dương vẫn đang bận rộn, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Dì Dương, hôm nay Gia Bảo lại làm phiền dì rồi.”

Dì Dương cười: “Làm sao vậy, chúng ta chỉ một ngày không nhìn thấy Gia Bảo đã rất nhớ thằng bé rồi.”

“Cháu thực sự làm phiền dì rồi.” Tô Phương Dung cúi người cảm ơn.

“Tô Phương Dung, nếu con còn làm chuyện này nữa, dì sẽ tức giận thật đấy!” Dì Dương nghiêm nghị giả bộ tức giận.

“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tô Phương Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì dì Dương, tôi đi làm đây.

“Đừng, chú Dương của con đi mua đồ ăn sáng rồi. Ăn xong các con hãy về?”

Nhìn thấy Tô Phương Dung đang rời đi, dì Dương lập tức hỏi ở lại.

Tô Phương Dung lắc đầu: “Không được, con sẽ đi làm sẽ muộn mất.”

Nhìn thấy Tô Phương Dung nhất định muốn rời đi, dì Dương gật đầu khuyên nhủ: “Cẩn thận một chút.”

“Vâng con hiểu rồi.” Nói xong, cô quay sang nhìn Gia Bảo trong vòng tay của mình: “Con cũng biết làm như vậy mới là an toàn sao?

Gia Bảo vội vàng gật đầu: “Con biết chứ mẹ, đèn đỏ thì được đi, đèn xanh thì phải dừng lại! Ở trường các cô đã dạy con rồi.”

“Thật tốt khi con biết điều này.” Cô nhẹ nhàng đặt Gia Bảo xuống và tiếp tục hôn lên cặp má nhỏ phúng phính của thằng bé.

Quay người đi về phía cửa thang máy.

Lúc xuống tầng 1, đám đông vẫn tụ tập đông đúc suốt ngày nay.

Cô thăm dò một chút, muốn xem có chuyện gì đang xảy ra, thì chiếc Bentley Continental GT màu trắng hiện lên trước mắt cô.

Cô đã bị ngạc nhiên, nhưng cô cũng không suy nghĩ thêm về điều đó nữa, cô ấy quay người và bỏ đi, ẩn mình trong đám đông.

“Tô Phương Dung.” Giọng Quý Bình Long vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn cô.

Cô nghiến răng, giả vờ như không nghe thấy, tự mình đi về phía trước.

Trước khi cô đi xa, một người nào đó phía sau đã túm lấy cô.

Cô mở mắt ra, kinh hãi hất tay ra, thở gấp: “Có chuyện gì vậy?”

Những người hàng xóm bên cạnh đang xem một Chương trình hay, ai nấy đều xuýt xoa, xì xào.

Quý Bình Long nhìn th bộ dạng sợ hãi của cô, đưa tay đang đưa ra, chậm rãi thu lại, anh nhìn cô: “Lên xe đi.”

Tô Phương Dung cúi đầu, liếc nhìn xung quanh, cố nén giọng xuống mức thấp nhất: “Anh Quí, tôi… sẽ tự đi xe buýt.”

“Tôi nói, lên xe đi.” Giọng nói của anh như một cây búa nặng nề, khiến cô run cả người.

Tô Phương Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy anh ta là một loại tra tấn không nói nên lời.

“Tôi…”

“Em không muốn biết chuyện hôm qua sao?”

Anh trầm giọng hỏi.

Tô Phương Dung mở to mắt, không rõ anh ta muốn nói cái gì.

“Lên xe đi, chúng ta có chuyện để nói đấy.” Anh thật liếc nhìn cô một cái thật sâu, xoay người đi về phía chiếc Bentley Continental GT đó.

Tô Phương Dung sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi, hơn ai hết cô rất muốn biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua.

Do dự một lúc, cô bước nhanh về phía Quý Bình Long.

Quý Bình Long mở cửa xe cho cô: “Lên xe trước đi.”

Anh ta trở lại ghế lái, quay đầu lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Tô Phương Dung ý muốn phản kháng anh ta rất rõ ràng, tuyệt vọng chịu đựng sư khó chịu trong lòng này: “Vừa rồi anh nói như vậy là có ý gì?”

Khi xe bắt đầu chuyển bánh, cô cụp mắt xuống, ánh mắt trở nên thất thường, không ngừng nhấc ngón tay, lộ ra vẻ lo lắng.

“Hôm qua cô say rượu và nôn mửa. Tôi đã đưa cô về khách sạn và thay quần áo cho cô.” Quý Bình Long giải thích.

“Thật sao?”

Tô Phương Dung nghi ngờ: “Vậy tại sao quần áo của tôi…”

“Quần áo của bạn đã được khách sạn mang đến sau khi chúng được giặt sạch.”

“Thật sao?”

Tô Phương Dung cúi đầu, trí nhớ có chút mờ mịt, cô nhớ rõ mình cũng không uống nhiều, sao có thể say được…

“Cô không tin tôi sao?”

Quý Bình Long liếc nhìn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung cúi đầu, vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột này, xe bỗng phanh lại bất ngờ, cơ thể cô đột nhiên nghiêng về phía trước, cô ấy bị giật mình, hoảng sợ nhìn lên, thì nhìn thấy Quý Bình Long đã ở gần trong tầm mắt: “Tô Phương Dung, bạn có nghĩ rằng tôi là một người xấu có khả năng hại cô sao? ”

“Không… không.” Nhìn gương mặt đột nhiên tiến lại gần, Tô Phương Dung không khỏi run lên, giống như chút hồi ức từ tối hôm qua, cô chống cự lại sự đụng chạm của anh.

Anh có thể nhìn thấy rõ cô run rẩy, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô một lúc rồi rời xa cô. “Khả năng uống rượu của cô thật kém.” Anh giải thích.

“Hừm.” Tô Phương Dung nhàn nhạt gật đầu, nhìn anh với vẻ sợ hãi lo lắng.

Ánh mắt lo lắng của cô khiến tâm trạng của anh trở nên rất tệ.

Thoáng chốc, xe đã chạy đến nơi làm của cô.

Tô Phương Dung bỏ dây an toàn ra, định xuống xe nhưng phát hiện cửa xe không mở được, cô nhìn Quý Bình Long với vẻ nghi ngờ.

Người bên cạnh ngồi thẳng lưng, gõ ngón trỏ lên vô lăng, hơi nheo mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Phương Dung nhìn theo ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa, Ngọc Vân đang nắm lấy tay của Tần Lệ Phong, hai người đứng bên nhau rất xứng đôi, Tần Lệ Phong nhìn nghiêng rồi quét mắt về phía họ rồi lại quay đi như không nhìn thấy, cô cũng quay mặt, cúi đầu thấp xuống như thể không có chút ý nghĩa gì về chuyện đó.

Quý Bình Long cau mày, ngón tay mảnh khảnh ngăn cản chuyển động của cô, nắm lấy hàm của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Tô Phương Dung giật mình, không biết tại sao anh ta lại làm thế.

Ngay lúc cô còn chưa hoàn hồn, một cảm giác mềm mại từ môi truyền đến, hai mắt mở to, hai tay áp vào ngực anh, miệng mờ mịt: “Buông ra… Buông tôi ra…”

Nhưng người trước mặt lại không hề động đậy.

Cô nghiến răng cắn vào môi anh.

Cơn đau đột ngột khiến anh ta mở to mắt, Quý Bình Long ngây người buông Tô Phương Dung ra.

Tô Phương Dung vuốt ve lồng ngực, thở gấp gáp, nhìn chằm chằm Quý Bình Long bằng đôi mắt đỏ hoe, giơ tay định xuống xe.

Quý Bình Long không tránh né, mà nhìn cô chằm chằm.

Cửa không hề được mở ra, Tô Phương Dung lại cắn môi, trầm giọng nói: “Mở cửa.”

Quý Bình Long không đáp lại cô.

Hai mắt cô đỏ ngầu, tức giận nói: “Tôi nói anh mở cửa ra!”

Quý Bình Long nheo mắt: “Phương Dung…” anh gọi tên cô.

“Đừng gọi tôi như vậy.” Cô cắt ngang: “Anh Quý, làm ơn mở cửa ra đi. Tôi muốn đi làm.”

“Tô Phương Dung, anh đổi ý rồi.” Giọng điệu của anh ta lạnh lùng, tựa hồ không có ý định mở cửa.

Tô Phương Dung sửng sốt, đừng làm quá lên: “Thời gian trôi qua đã rất lâu rồi, tôi vẫn không thay đổi quyết định lúc đầu. bây giờ tôi chỉ muốn cùng Gia Bảo sống tốt, chỉ cần sống như vậy đến lâu dài mà thôi.”

Quý Bình Long nghiêng người trước mặt cô: “Vậy tại sao cô lại không nhìn tôi?”

“Anh Quý nói xong chưa? Tôi muốn xuống xe.” Cô cắn môi, vẫn không dám quay lại nhìn anh.

Không còn vướng bận gì nữa, Quý Bình Long mở khóa xe.

Thấy ổ khóa bị mở, Tô Phương Dung xuống xe không chút lưu luyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.