Lúc quản gia nói Tần Lệ Phong tới đây, Cư Trọng Hùng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Ông ấy tháo kính ra, lười biếng đứng dậy, chậm rãi xuống lầu đi vào phòng khách, mỉm cười: “Trễ thế rồi cháu còn tới tìm chú làm gì?”
Sắc mặt Tần Lệ Phong khó coi, trực tiếp hỏi: “Chú Cư, cháu đến hỏi chú một câu, Tô Phương Dung ở đâu?”
“À, thì ra bây giờ cháu mới phát hiện ra thiếu cô ấy sao? Không phải muộn quá đó chứ?”
Thấy Cư Trọng Hùng nói như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, ông ấy chính là người bắt Tô Phương Dung đi, Tần Lệ Phong đứng bật dậy: “Sao chú lại làm như vậy?”
Cư Trọng Hùng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Oan uổng thật, chuyện này đều là do cô bé đó nhờ chú.”
“Tô Phương Dung?” Tần Lệ Phong có chút không dám tin, Cư Trọng Hùng nói: “Trước khi nửa đêm xồng xộc tới đây tìm người, sao cháu không tự hỏi bản thân mình, cháu đã làm gì mà khiến cô bé đó đau khổ đến vậy?”
Lông mày Tần Lệ Phong nhăn tít lại: “Cháu không hề làm gì!”
“Cháu chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Cư Trọng Hùng vui vẻ: “Ha ha, thế thì thật kì lạ, cháu không làm gì mà cô ấy dù phải để con trai ở lại cũng phải trốn thoát khỏi cháu?”
Ông ấy khẽ nâng mắt, lạnh nhạt nhìn Tần Lệ Phong: “Lệ Phong à, chú cũng coi như nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, cũng rất coi trọng cháu. Nhưng mà việc này, xin lỗi chú không thể giúp được.”
Tần Lệ Phong đầy áp lực, anh cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, không muốn bộc phát trước mặt ông lão mà anh vẫn luôn kính trọng này. Anh hít sâu một hơi, nói: “Chú Cư, cháu thật lòng yêu Tô Phương Dung, cháu chỉ muốn đến tìm cô ấy, tháo gỡ hiểu lầm giữa chúng cháu! Nếu chú cũng muốn tốt cho cô ấy, hãy nói cho cháu biết cô ấy ở đâu!”
Cư Trọng Hùng nhếch lông mày, một tay chống cằm nhìn anh, thờ ơ hỏi: “Lệ Phong, cháu thật sự hiểu cô bé ấy sao?”
Tần Lệ Phong nhíu mày, không hiểu câu hỏi lắm.
“Vậy cháu có biết rằng, ở bên một người đàn ông quá tỏa sáng như cháu, cô bé ấy sẽ tự ti thế nào không? Thậm chí, giới truyền thông sẽ đem chuyện cô ấy làm từ bé xé ra to, dù làm thế nào cũng bị chê bai.”
Tần Lê Phong nhíu mày, im lặng không nói.
“Nhưng cháu luôn cảm thấy mình không làm gì sai, cháu đối với cô ấy là thật lòng. Có lẽ cháu chưa đặt mình vào vị trí của cô ấy, bình thường cô ấy tình nguyện cũng đều là vì cháu.” Cư Trọng Hùng nói tiếp: “Chú đã xem qua bản kế hoạch lúc trước của cô bé ấy, từng cái từng cái một. Tuy làm không sai, còn có rất nhiều ý tưởng thú vị, nhưng kì lạ thay, lại không một ai phát hiện ra, còn cô bé ấy cũng chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt.”
Cư Trọng Hùng nhìn về phía Tần Lê Phong: “Là một người đàn ông, cháu lại để cho người phụ nữ của mình chịu gánh nặng, là một người lãnh đạo, cháu lại để cấp dưới bị chôn vùi tài năng. Tất cả mọi thứ đều là sơ suất của cháu.”
Tần Lệ Phong đã bị làm cho cứng họng không nói nên lời.
“Đúng là chú đã cho cô bé ấy cơ hội, cô bé ấy trong mắt chú luôn là một người rất khác.”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Lệ Phong, Cư Trọng Hùng bật cười: “Cháu nghĩ đi đâu thế? Chú nói như vậy bởi vì cô bé ấy rất giống người chú yêu, đương nhiên cô ấy không ở đây, nên chú cũng chỉ có thể tìm kiếm chút bóng dáng cô ấy, xem như là hoài niệm.”
Nói đến đây, Cư Trọng Hùng thở dài: “Chú không muốn cháu dẫm phải vết xe đổ của chú, luôn cho rằng cô ấy thích mình là điều đương nhiên, nhưng chưa từng thực sự trân trọng cô ấy, kết quả chỉ nhận lấy dằn vặt.”
Tần Lệ Phong chậm rãi ngồi xuống, nghe ông nói: “Nếu cháu nghe theo lời chú, khiến cô ấy yên tâm học ở bên kia một thời gian ngắn, còn cháu, phải cố hết sức giải quyết mọi chuyện ở đây. Đừng quên, Lâm Huyền Vũ cái gì cũng có thể làm được! Cháu muốn đối phó với bà ta, bà ta sẽ giận cá chém thớt mà trút giận lên Tô Phương Dung.”
Tần Lệ Phong nhíu mày, không nói một lời.
“Còn nữa…” Cư Trọng Hùng nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Cô ấy tuy không nói gì, nhưng chắc là hiểu lầm cháu điều gì rồi.” . ngôn tình tổng tài
Tần Lệ Phong chợt ngẩng đầy, điều Cư Trọng Hùng nói cũng chính là điều anh lo lắng. Nếu theo tính cách bình thường của Tô Phương Dung, tuyệt đối sẽ không tuyệt tình đến vậy, giống như đang ép bản thân mình phá lệ!
Đột nhiên anh nghĩ tới điều gì.
“Chẳng lẽ là…”
Cư Trọng Hùng nhìn anh sâu xa: “Bất luận là bởi vì sao, chú nghĩ cô bé ấy đang quyết tâm thay đổi trạng thái sinh hoạt của mình, ngược lại chú cũng không cho rằng điều này sai.”
“Chú Cư, sao cháu cứ cảm thấy chú rất vui nhỉ?”
“Haha.” Cư Trọng Hùng cười to: “Nói trắng ra là, có lẽ mọi người đều cảm thấy cô bé kia trèo cao, nhưng trong mắt chú, là cháu không xứng với cô ấy! Cho nên phải để cháu nếm chút đau khổ mới được. Nếu không sao cháu có thể biết cách trân trọng một cô gái tốt như vậy? Cho dù hiện tại không có hiểu lầm, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, không bằng nhân lúc này cho cháu nếm mùi đau khổ đi!”
Tần Lệ Phong lạnh mặt, tức giận không hề nhẹ: “Chú cứ việc nói thẳng, cháu đã đắc tội gì với chú hả?”
Cư Trọng Hùng hạ vai đứng thẳng: “Cháu có thể đặt mình vào vị trí của một người bố thâm tình, dù cho người đàn ông đó có ưu tú bao nhiêu cũng cảm thấy không xứng với con gái mình.”
Ông ấy mỉm cười: “Đó chính là suy nghĩ của chú.”
Tần Lệ Phong bó tay thật sự.
Một lúc lâu sau Cư Trọng Hùng mới đứng dậy, vỗ vai anh: “Nói là giúp cháu, không bằng nói đang giúp chính mình, coi như là…bù đắp một phần thiếu sót trong lòng.”
Trên đường trở về, Tần Lệ Phong lái xe rất chậm.
Xe dừng lại ở một con sông, anh dừng xe ở ven đường, đẩy cửa xuống xe, lấy một điếu thuốc đi đến bờ sông, nhìn nước sông bên dưới. Anh nheo mắt lại, nghĩ đến lời chú Cư nói vừa rồi, lại nghĩ đến đủ thứ chuyện, sau đó mới cảm thấy mình thật khốn nạn.
Cư Trọng Hùng nói không sai, anh đã bao giờ thực sự tôn trọng cô chưa? Anh thích cô gái đó, vì anh mà cô đã yên lặng chịu đựng rất nhiều, anh đã từng thắc mắc vì sao chưa?
Anh gục đầu xuống cười khổ, có lẽ một năm này chính là thời gian đã trừng phạt anh.
Điếu thuốc đã cháy gần hết, mãi đến khi đốt đến ngón tay anh mới bừng tỉnh.
Anh quay về xe ngồi, sau đó lấy điện thoại, suy nghĩ rồi soạn một tin nhắn.
Tô Phương Dung tựa như bốc hơi khỏi thế giới này, bặt vô âm tín, trong công ty có đủ loại đồn đoán, có người đồn cô có gian tình với giám đốc, đối đãi không nổi nữa nên mới lặng lẽ rời đi, có người lại đồn giám đốc bị ép kết hôn với con gái của tập đoàn nhà họ Lạc nên Tô Phương Dung chỉ có thể là tình nhân.
Nhưng dù đồn đoán thế nào cũng không chứng minh sự thật là đúng, mà Tần Lệ Phong lại không hề nhắc đến cô dù chỉ một chữ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mặc kệ tin đồn lan rộng khắp, như thể chẳng có chút hứng thú nào với tin đồn của mọi người. Nhưng chỉ có người thân cận với anh mới biết rõ anh đã áp lực biết bao nhiêu.
Trần Chính Cường thu hồi hợp đồng, đứng nhìn anh mãi, giống như có gì muốn nói.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu: “Có việc gì?”
“Ừm, cô Lạc vừa gọi điện tới, muốn mời anh ăn bữa tối nay.”
Tần Lệ Phong lại cúi xuống: “Ừ, cậu sắp xếp đi.”
Trần Chính Cường nhíu mày, biết rõ đây chỉ là diễn kịch nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, cảm thấy tiếc thay cho cô Tô. Anh ta lườm ông chủ, giọng điệu có chút cá nhân hóa: “Ồ, tôi sẽ sắp xếp, nhưng mà hình như sếp có vẻ quan tâm đến “thú vui mới” quá nhỉ, đúng là có cầu ắt có cung mà.”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn anh ta, chợt nở nụ cười: “Tổng giám đốc Trần, có phải tôi nên xin lỗi cậu không?”
Trần Chính Cường khựng lại, vội nói: “Ôi sếp biết tôi chỉ đùa thôi mà! Haha, tôi phải đi nghe điện thoại đây.”
Sau đó anh ta chuồn khỏi phòng như một cơn gió.
Tần Lệ Phong nhếch môi đặt bút xuống, hai tay vuốt má, cầm lịch bàn lên chăm chú nhìn.
Chết tiệt, mới chỉ qua một tuần thôi.
Một năm thật sự là quá dài. Hiện giờ anh đã bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với ý kiến của ông chú, cái gì mà một năm chứ, muốn lấy mạng anh luôn sao!
Anh chợt đứng dậy cầm lấy áo khoác ra cửa.
Lái xe tới nhà trẻ, bảo vệ vừa thấy anh đã mở cửa: “Ông chủ Tần đã đến!”
Từ khi mua nhà trẻ này, anh rất ít khi xuất hiện, công việc hàng ngày đều giao phó cho hiệu trưởng. Anh tới không làm động chạm đến ai, chầm chậm đi đến phòng học lớn, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Gia Bảo đang chơi cùng với bạn học, có thể thấy thằng bé rất vui vẻ. Anh nhếch môi, khoanh tay đứng ở ngoài cửa quan sát. Con trai thật sự hạnh phúc, rất dễ phân tâm bởi chuyện khác, không giống như anh, anh luôn bị cô gái đó ảnh hưởng mọi lúc mọi nơi, dù mỹ nhân xinh đẹp trước mặt, anh cũng chỉ nhìn có cô.
Có vẻ như anh thực sự mắc phải căn bệnh nguy kịch rồi.
Giáo viên đã tìm thấy anh, nhưng anh ra hiệu cho cô ấy đừng làm phiền đến Gia Bảo.
Cô giáo lặng lẽ đi ra ngoài cửa nói chuyện, anh nhìn đứa bé bên trong hỏi: “Mấy ngày nay nó thế nào?”
“Vẫn ngoan như vậy, chỉ là thỉnh thoảng vẫn nhớ mẹ.”
Tần Lệ Phong chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi: “Lần gần nhất là ai đưa nó tới đây?”
“Ông nội và bà ngoại của em ấy.”
Tần Lệ Phong ra hiệu cho giáo viên trở lại làm việc, trong lúc đó anh vẫn đứng ở cửa lẳng lặng nhìn.
Trước đây anh đã từng muốn đưa Gia Bảo về sống cùng nhưng lại bị Tô Bắc Kiến và Phó Ngữ Anh từ chối khéo, mà anh thực sự không thể phản bác lý do của họ. Suy cho cùng, công việc của anh quá bận rộn nên không thể dành hết tâm sức để chăm sóc cho con trai như họ. Cho nên vì Gia Bảo, anh cũng không làm thế nữa. Anh chỉ mong họ sẽ nói với anh khi liên lạc được với Tô Phương Dung.
Gia Bảo đang chơi trò chơi với cô giáo, Cư Hàn Lâm đột nhiên giật nhẹ cậu bé thì thầm: “Gia Bảo, bố cậu tới kìa.”
“Hả!”
Gia Bảo quay lại, vừa nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa đã vui mừng hét lên: “Bố!”
Cậu bé chạy tới, Tần Lệ Phong mỉm cười mở cửa đi vào, đón được cậu bé.
“Oa! Đó là ông bố đẹp trai của Gia Bảo!” Phi Diệp đỏ bừng mặt: “Bố của Gia Bảo thực sự là người bố đẹp trai nhất mình từng thấy!”
Nhóc mập không đồng ý: “Không phải, bố mình cũng rất đẹp trai!”
Nhóc gầy cười không ngừng: “Bố cậu cũng mập như cậu.”
“Này, cậu nói bố ai mập? Bố mình rất cường tráng! Không giống bố cậu gầy như vậy, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi có thể ngã.”
“Cậu nói bậy, không phải như thế!”