Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 443: Chương 443: Một trời một vực




Anh nghe đây, tôi đã từ chức rồi, từ nay về sau tôi không còn là nhân viên của công ty anh nữa. Còn trường hợp của công ty ở Phan, tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần liên lụy đến người khác.. ”

Nói xong, cô xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài!

Cư Hàn Lâm ngây người, anh lạnh lùng nói: “Em thực sự là một người phụ nữ vĩ đại, không ngờ em lại vĩ đại đến vậy. Thật là kinh ngạc. Tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra! Bây giờ giẫm lên máu thịt của anh để leo cao, mùi máu tanh lắm … ”

“Ý anh là gì…”

Cư Hàn Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, đi tới bên cạnh Lạc Cẩn Thi, vươn tay đóng cửa lại.

Anh lập tức xoay người, đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn Lạc Cẩn Thi, lại nhìn đến đôi môi đỏ mọng bởi vì bướng bỉnh của cô, cả lông mày cùng ánh mắt đầy lửa giận.

Đôi mắt đó, bờ môi đó đã từng rất dịu dàng, đã từng thì thầm nhưng lời nhỏ nhẹ với anh, nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi.

Đúng là khác nhau một trời một vực!

Nghĩ đến đây Cư Hàn Lâm chỉ lạnh lùng nhìn nhìn cô.

Trong lòng anh, Lạc Cẩn Thi vẫn luôn dịu dàng ấm áp, đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, thật khiến anh mở rộng tầm mắt, nhưng không hiểu vì sao tim anh lại đập rộn ràng.

Cư Hàn Lâm đè nén tiếng đập của trái tim, anh tức giận, đã lúc này sao rồi tim anh còn như thế.

Vẻ mặt anh lãnh đạm, lời anh nói ra cũng rất tuyệt tình: “Cuối cùng cũng chỉ là giấm lên vết lên thương của anh, sau đó lại nhanh chóng bỏ đi. Chuyện hợp tác lần này không chỉ là chuyện của riêng em, cũng có thể không liên quan gì đến em. Ở bên em lâu như vậy mà không biết con người thật của em, anh đúng là mù thật rồi.”

Nói xong, anh lại đứng lên, vòng qua Lạc Cẩn Thi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Cẩn Thi, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi thật không biết từ khi nào em có ý định hy sinh vì người khác. … Nhưng anh biết rõ ràng rằng em đã không quan tâm đến những gì anh nghĩ. Anh sống hay chết, tốt hay xấu gì cũng không liên quan gì đến. Chỉ một lời nói thôi đã có thể đẩy anh đi xa như vậy. Em đúng thật là nhẫn tâm… ”

Lạc Cẩn Thi không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh nữa, quay người mở cửa, chuẩn bị rời đi một lần nữa.

Cư Hàn Lâm đưa tay ngăn cô lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

“Sao lại muốn nhanh chóng rời đi như vậy? Chẳng qua là bởi vì sợ anh, đúng không?”

“Đúng vậy, em sợ anh nói nhiều như vậy, sợ lòng tự tôn, tự cao tự đại của anh, càng sợ cái anh gọi là những vết thương.”

“Em nên nói năng cẩn thận, em vẫn là nhân viên của công ty anh cho đến khi đơn từ chức của em được phê duyệt…”

Cô hất tay Cư Hàn Lâm ra và lạnh lùng nói: “Em không cần số tiền lương này … Em muốn nghỉ việc, anh không thể ngăn cản được. Coi như mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc, đã kết thúc, và không bao giờ quay lại nữa.” Nói xong, cô không muốn ở lại nữa, tức giận quay đầu chạy tới mở của ra. Lúc này, Cư Hàn Lâm nhanh hơn cô, đột nhiên anh nắm lấy cô và kéo cô lại thật mạnh, Lạc Cẩn Thi đâm sầm vào cánh tay anh.

Mùi hương bạc hà quen thuộc tỏa ra, Lạc Cẩn Thi định giãy giụa nhưng Cư Hàn Lâm đã ôm chặt cô, không hề buông ra.

Lúc này, cô chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cư Hàn Lâm: “Em không nên đối xử với anh như thế, em có biết em nói những lời như thế sẽ tổn thương người khác không…” Nói xong, anh thở dài, vùi đầu vào cô. Anh hít thật sâu và ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô: “Từ hôm nay, chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau nữa. Anh rút lại những lời em vừa nói, em cũng rút lại đi, đừng tổn thương nhau nữa… ”

Lạc Cẩn Thi càng cảm thấy nhức nhối, không biết tại sao cô lại nép vào vòng tay của Cư Hàn Lâm, thật lâu không nói được lời nào, một lúc sau mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Cô nhìn Cư Hàn Lâm, cằm anh đã lún phún râu, cô đưa tay ra mò mẫm tìm kiếm.

Không hiểu sao lúc này, dường như có một cái gai đột nhiên đâm vào lòng Lạc Cẩn Thi, tim cô đập mạnh, bàn tay co lại.

Cư Hàn Lâm không hiểu tại sao lại nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự thay đổi của cô, lòng anh lạnh lẽo.

Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng cầm tay Lạc Cẩn Thi đặt lên mặt mình, xoa nhẹ.

Trông anh rất dịu dàng, giống như một đứa bé thèm muốn được mẹ ôm ấp, anh im lặng rất lâu.

Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi sửng sốt, đẩy Cư Hàn Lâm ra, xoay người, liều mạng đẩy cửa lao ra ngoài.

Cư Hàn Lâm bị bỏ lại một mình trong phòng làm việc, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Sau một lúc, Cư Hàn Lâm thở dài.

Mọi thứ đã thay đổi, thay đổi đến mức anh không còn nhận ra nữa, và Lạc Cẩn Thi cũng trở nên xa lạ.

Có lẽ tất cả những điều này đã được tính trước để xảy ra, nhưng anh quá chậm chạp và không nhận ra rằng tình cảm đã thay đổi.

Cư Hàn Lâm rệu rã quay trở lại bàn làm việc của mình, anh ngồi xuống, gần như suy sụp, đưa tay cầm lấy tài liệu do Lạc Cẩn Thi gửi.

Sau khi lật kỹ vài trang, phát hiện Lạc Cẩn Thi đang làm công việc bàn giao cuối cùng, anh tức giận cầm lấy tập tài liệu, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Anh lạnh lùng bước đến gần Lạc Cẩn Thi, ném mạnh tập tài liệu lên bàn của cô.

Lạc Cẩn Thi ngước nhìn anh, nhưng Cư Hàn Lâm lại cười lạnh lùng.

“Cầm lại tập tài liệu này. Trước khi tôi cho phép, ai cho cô bàn giao công việc? Cô quá tự cao. Công ty là do nhà cô mở ra sao?Ít nhất cũng phải có tinh thần trách nhiệm, nhân viên không có tinh thần trách nhiệm, nếu ở lại công ty này lâu dài sẽ có vấn đề… ”

Lạc Cẩn Thi nghi hoặc nhìn Cư Hàn Lâm, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô đứng lên, lạnh lùng nhìn Cư Hàn Lâm: “Thực xin lỗi, những việc có thể làm được tôi đã làm rồi, những việc còn lại sẽ không thuộc về tôi. Như tôi đã nói, tôi có thể không cần tiền lương, miễn là có thể rời khỏi đây.”

“Thật nực cười. Trước khi tôi chấp thuận, ai cho cô rời khỏi công ty? Cô muốn làm gì thì làm. Lúc mới vào công ty, tôi không chấp thuận thì cô có thể vào sao? Bây giờ nói rằng bạn muốn rời đi là quá vô trách nhiệm. Một nhân viên thiếu tinh thần trách nhiệm thế này, cô nghĩ là cô đi nơi khác, người ta sẽ cần cô sao… ”

Lạc Cẩn Thi không nói thêm gì nữa, quay lại cầm túi, chuẩn bị rời đi thì bị Mục Đình Tương đuổi kịp.

Mục Đình Tương nở nụ cười nhạt, cô ta liếc nhìn Cư Hàn Lâm, có phần nịnh nọt: “Tổng giám đốc, Lạc Cẩn Thi quá bốc đồng…”

Nói xong, cô ta nhìn Lạc Cẩn Thi, sau đó liền xoa dịu: “Đừng tức giận Lạc Cẩn Thi, tổng giám đốc nói đúng đấy, cô nên nghe lời anh ấy…”

Rồi cô ta lại nói to hơn: “Mỗi người chúng ta đều làm những việc trong công ty đều được trả lương đàng hoàng… Nếu không làm việc chăm chỉ cho công ty này, thì sẽ bị đuổi khỏi công ty, việc này đồn ra cũng không hay ho gì … ”

Rõ ràng là lời cô ta nói có ẩn ý.

Lạc Cẩn Thiến nghe thế, lòng lạnh ngắt, lúc này Đỗ Tương Dao bước lên.

Đỗ Tương Dao đẩy Mục Đình Tương ra, lạnh lùng nhìn Mục Đình Tương: “Lạc Cẩn Thi bây giờ đã rời khỏi công ty rồi. Tổng giám đốc không chấp thuận, cô ấy đương nhiên không nên rời đi, nhưng cô ấy đã làm rất nhiều việc cho công ty rồi. Chuyện này không phải chỉ cần một câu nói là có thể phủ nhận được … ”

Mục Đình Tương xấu hổ liếc nhìn Đỗ Tương Dao: “Tôi không có ý đó, Đỗ Tương Dao, cô không biết, tôi đang hòa giải bọn họ…”

“Không cần thiết nữa. Chỉ cần làm việc của riêng cô cho tốt. Đây là chuyện giữa tổng giám đốc và Lạc Cẩn Thi, cô là ngoài, không nên xen vào …”

Vẻ mặt của Mục Đình Tương càng thêm khó coi: “Làm tốt công việc của mình, đừng quan tâm đến chuyện khác…”

Người trong văn phòng cùng nhau nhìn về phía bọn họ, cả phòng làm việc lạnh tanh, không còn sự ấm áp như trước.

Lạc Cẩn Thi mệt mỏi bước ra khỏi công ty, đứng ở một góc vườn, im lặng ngồi đó, lạnh lùng nhìn đám đông sôi nổi phía xa, rất nhiều người đang chơi bi-a. Đỗ Tương Dao bước ra khỏi công ty, chậm rãi ngồi bên cạnh cô, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lạc Cẩn Thi, vẻ mặt trầm tư khó tả: “Em nên suy nghĩ kĩ hơn đi. Mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Chị biết lòng em cũng rất đau khổ … ”

Sau đó Đỗ Tương Dao lại cúi đầu xuống, bờ vai run run, một lúc sau mới chán nản: “Vẫn nên cho nhau cơ hội. Tình cảm bao nhiêu năm không thể nói chia là chia. Còn chuyện ở Phan… ”

Cô lại thở dài, rồi từ từ ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của Lạc Cẩn Thi, cô nhìn về phía xa xăm: “Những chuyện này luôn có hồi kết. Công ty đang điều tra. Nhiều người sẽ bị điều tra, và cuối cùng chúng ta sẽ vô tội … … ”

Lạc Cẩn Thi thấp giọng, nhìn xa xa có chút khó hiểu: “Đỗ Tương Dao, chị nghĩ trạng thái tình cảm tốt nhất là như thế nào…”. Truyện Trinh Thám

Đỗ Tương Dao thở dài, giọng điệu có chút trầm nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Trạng thái tình cảm tốt nhất là khi anh và em cảm thấy thoải mái với nhau, không phải là ngày đẹp trời trong mắt người khác… Chị nghĩ rằng đây là trạng thái tốt nhất của tình cảm… ”

Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên, điều này nghe có vẻ quen thuộc, sau khi suy nghĩ kỹ, hóa ra Cư Hàn Lâm đã nói một câu như vậy, cô chợt mỉm cười hờ hững: “Tôi thấy câu này rất quen tai, nhưng em không đồng tình… ”

Đỗ Tương Dao thở dài, bối rối nhìn Lạc Cẩn Thi: “Trong chuyện tình cảm, chị nghĩ kinh nghiệm của em không hề kém chị.”

Sau đó Đỗ Tương Dao lại thở dài nhớ lại quá khứ của mình: “Chị vẫn nhớ khi còn trẻ, từng trải qua một mối tình và đến bây giờ không thể nào quên được …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.