Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 52: Chương 52: Muốn bảo vệ người đàn ông này!




Tần Lệ Phong chỉ nhìn anh ta một cái, không nói thêm gì.

Thái độ của bà nội đối với Tiêu Bảo Lộc, anh biết rõ, hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là vì anh. Cho nên mức độ nào đó trong lời nói của anh ta, Tần Lệ Phong cũng cảm thấy đứa em này có chút thiệt thòi.

Tô Phương Dung ngồi xổm xuống bên người anh, đôi lúc cảm thấy có người nhìn qua bên này, cô liền cúi thấp đầu, quỳ xuống cùng Tần Lệ Phong. Vô ý mà ngẩng đầu lên, liền thấy được Tần Bảo Đông trước mặt, đang trừng mắt tức giận nhìn mình, cô lập tức hạ mắt, không dám nhìn nữa.

Dần dần, khách đến phúng viếng cũng ít đi, trong linh đường cũng trở nên yên tĩnh.

Lúc này Tiêu Bảo Lộc cũng đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu gối, sau đó vươn lưng một cái: “Tôi về ngủ trước.”

Tiêu Mỹ Ngọc nghe thấy vậy, vội vàng kéo lấy anh ta: “Tiêu Bảo Lộc! Giờ này còn ngủ cái gì hả? Còn không biết thức canh đêm cho bà nội hả?”

Lúc nói những lời này, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn về hướng Tần Bảo Đông, sao đó lại khẽ lắc đầu với con trai.

Tiêu Bảo Lộc nhìn vẻ mặt bố mình, cười một cái: “Chuyện canh đêm là chuyện của con cháu nhà họ Tần, con họ Tiêu, không phải họ Tần, nên không đến phiên con đâu.”

Nói xong, cũng không quan tâm mẹ anh ta trừng mắt như thế nào, anh ta lười biếng mà bước ra khỏi linh đường.

Mặc dù Tần Bảo Đông tức giận với đứa con trai này, nhưng mà, từ tận đáy lòng thì ông ta cũng cảm thấy như vậy. Điều tối thiểu nhất, là cái họ cũng không cho anh ta, điều này như một cái gai đâm vào tim Tần Bảo Đông! Chính vì như vậy, cho dù Tiêu Bảo Lộc có càn quấy ở bên ngoài như thế nào, Tần Bảo Đông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Tần Lệ Phong xem như những người đối diện không tồn tại, quay đầu lại nhìn Tô Phương Dung, thấy cô lâu lâu lại ngủ gật, anh nói: “Cô lên tầng nghỉ chút đi.”

Tô Phương Dung vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không mệt.”

Tần Lệ Phong nhướn mày: “Bây giờ không cần cô cậy mạnh, bảo cô đi nghỉ ngơi thì đi đi.”

Hai má Tô Phương Dung hơi đỏ lên, nghe thấy anh nói vậy thì định đi lên nghỉ ngơi một lát, nhưng cô vừa đứng dậy, đối diện truyền đến một tiếng ho khan: “Khụ! Khụ!” Âm thanh rất lớn, mang theo sự giận dữ.

Tô Phương Dung ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt của Tần Bảo Đông, lại ngồi xuống: “Tôi ngồi với anh thêm một lát nữa đi, dù sao cũng không mệt.”

Tần Lệ Phong không nói gì, quay đầu nhìn bố một cái, lúc này, ánh mắt của anh đầy sự xa lạ, làm cho Tần Bảo Đông nhíu mày.

Tần Lệ Phong lạnh nhạt mà nói: “Người kết hôn với cô là tôi, cô chỉ cần trung thành với tôi là được, tôi nói cái gì, cô liền làm cái đó, lời của người khác, thích nghe thì nghe, không thích nghe thì bảo người ta câm miệng.”

Tim Tô Phương Dung giật thót một cái, trong lời anh tràn đầy mùi thuốc súng, cho dù là ai cũng nghe được ra, đây là cảnh cáo bố anh. Nhưng Tô Phương Dung không dám lên tiếng, có chút lo lắng nhìn anh.

Tần Bảo Đông tức đến mặt đỏ ửng lên, chuyện buổi chiều mới xảy ra, bây giờ thân là người bố mà lại bị thách thức ở đây, người kiêu ngạo như ông ta làm sao mà chịu được?

Tần Bảo Đông đứng đậy, tiến lên hai bước, chỉ vào anh: “Mày, cái tên bất hiếu này, hôm nay ở trước linh bài của bà nội mày, tao muốn hỏi mày, đã có lúc nào mày xem tao là bố chưa hả?”

Tô Phương Dung sợ Tần Lệ Phong sẽ cư xử không đúng, lại xích mích với Tần Bảo Đông nên vội vàng đi qua, nắm nhẹ đồ anh, nhẹ giọng nói: “Đừng có quên, hôm nay là đám tang của bà nội, có chuyện gì thì hôm khác rồi nói.”

Tần Lệ Phong cũng không thèm để ý, lạnh lùng nhìn ông bố, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt: “Muốn tôi xem ông là bố sao? Vậy thì ông đã làm được chuyện mà một người bố nên làm chưa?”

“Tao có cái gì chưa làm nữa hả?”

Tần Bảo Đông tức giận đá ngã chậu than, bụi than bay đi tứ tung, suýt nữa thì đã bắn lên người Tô Phương Dung, may là Tần Lệ Phong phản ứng nhanh, dùng cơ thể chắn trước cô.

Tô Phương Dung nhìn anh đang che trước mặt mình, lúc này khoảng cách rất gần, khiến cô không thể khống chế được nhịp tim nữa.

Khuôn mặt anh đã nhíu chặt, mắt trợn to, khí thế quanh người thay đổi. Cô ý thức được gì đó, chưa kịp nghĩ gì mà bắt lấy tay anh: “Đừng!”

Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn, cô lắc đầu liên tục: “Chắc chắn bà nội sẽ không muốn nhìn thấy mọi người biến thành thế này đâu.”

Nghe được lời cô, Tần Lệ Phong mím chặt môi, sau đó, hít sâu một cái, xoay người lại, ánh mắt vô cảm mà nhìn về người đối diện: “Tôi không muốn cãi nhau với ông.”

Nhưng lúc này, Tần Bảo Đông nóng nảy muốn dạy cho anh một bài học, ông ta gầm nhẹ nói: “Năm đó là mẹ mày bỏ tao mà đi! Là bà ta đã hủy cái nhà này, không phải là tao! Nhưng mày thì sao? Mày đổ mọi tội lỗi lên đầu tao! Như vậy có công bằng không hả?”

Tần Lệ Phong chỉ thờ ơ nhìn qua, nhưng hai tay bên người đã nắm chặt thành nắm đấm.

“Cho dù là mày có hận tao cũng thôi đi, nhưng Mỹ Ngọc đã làm gì sai hả?”

Nhiều năm như vậy trong lòng Tần Bảo Đông đã tích đầy oán giận, hôm nay ở trước mặt người mẹ vừa mất, ông ta hoàn toàn phát điên lên.

Tiêu Mỹ Ngọc đứng một bên khóc lóc: “Đừng nói nữa, Bảo Đông, đừng nói nữa…”

“Tại sao lại không nói?”

Tần Bảo Đông chỉ vào Tần Lệ Phong, cười gằn: “Hôm nay tôi chính là muốn cho nó biết, nó dựa vào cái gì mà đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu chúng ta? Chúng ta đã có lỗi với nó chỗ nào hả?”

Nói xong, ông ta lại quay đầu, cười lạnh nhìn Tần Lệ Phong: “Không sai! Tao thực sự là dựa vào mẹ mày mới có ngày hôm nay! Nhưng tao cũng đã đền đáp bà ta rồi! Là bà ta ghét bỏ tao, vứt bỏ tao! Mày dựa vào cái gì mà chỉ trích tao tham tiền của bà ta hả? Tao không góp sức mình sao? Tao làm trâu làm ngựa cho cái nhà này như vậy, chịu mọi cực nhọc! Đây không phải là điều tao đáng được nhận hay sao?”

Tần Lệ Phong vẫn lạnh lùng thờ ơ mà nhìn, nhưng nắm đấm đã ngày càng chặt, ngón tay trở nên trắng bệch.

Tần Bảo Đông cứ như muốn nói ra hết toàn bộ mọi chuyện đã bị đối xử ở những năm đó. Ông ta cười lớn, chậm rãi, ánh mắt bắt đầu trở nên đau thương: “Từ lúc mày sinh ra, mày chính là con cả, cháu cả, có thể kế thừa được công ty lớn! Nhưng còn Tiêu Bảo Lộc thì sao? Tiêu Bảo Lộc đáng thương của tao thì sao? Cũng là con trai của tao, nhưng nó thì sao? Đừng nói là tài sản, ngay cả cái họ tao cũng không cho nó được! Tao còn là một người bố không? Tao còn là một người đàn ông không hả?”

Ông ta oán giận mà nắm chặt tay, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc sụp đổ.

“Bảo Đông… Ông đừng như vậy… Đừng như vậy mà…” Tiêu Mỹ Ngọc đi qua ôm lấy ông ta, nhưng bà ta còn khóc dữ hơn.

Nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ ôm nhau khóc nức nở trước linh bài của bà cụ Tần, Tô Phương Dung nhíu chặt mày. Cô thực sự không thể đồng cảm được với hai vợ chồng này, bất an mà nhìn về phía Tần Lệ Phong.

Có lẽ, anh thực sự giống như lời của Tần Bảo Đông, từ lúc anh sinh ra đã có một cuộc đời không bình thường, có tất cả mọi thứ, là thứ mà người bình thường muốn mấy đời cũng không được. Nhưng Tần Bảo Đông có từng nghĩ qua, chính vì trao cho anh những thứ như vậy, vì vậy, Tần Lệ Phong sớm đã bị người ta đẩy lên trên đỉnh cao.

Bọn họ chỉ nhìn thấy được vinh quang của anh, nhưng lại không nhìn thấy anh đứng ở đó rất cô đọc, cô độc hơn bất cứ ai.

Lúc cảm thấy oan uổng, bọn họ vẫn còn có gia đình, có thể ôm nhau mà khóc, còn có thể xoa dịu vết thương cho nhau. Bọn họ cảm thấy bọn họ bị tổn thương, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua Tần Lệ Phong đã phải trải qua những gì! Lúc anh mất mát hay khổ sở, thì có ai nhẹ nhàng hỏi một câu ‘Con có ổn không?’ không?

Nhìn bọn họ như vậy, Tô Phương Dung lại cảm thấy chán ghét.

Lúc này Tiêu Mỹ Ngọc lau nước mắt cho Tần Bảo Đông, nhẹ nhàng nói: “Bảo Đông, chỉ cần trong lòng ông có hai người chúng tôi, có khổ thế nào nữa, có chịu nhiều tội thế nào đi nữa, tôi cũng không sợ!” Nói xong liền gục trước mặt ông ta.

Tần Bảo Đông vỗ về bà ta, cũng chỉ ở trước mắt bà ta, ông ta mới biểu hiện ra vẻ dịu dàng như vậy.

“Thật xin lỗi, Mỹ Ngọc… Đi theo tô bà phải chịu khổ rồi… Còn có Tiêu Bảo Lộc… là tôi có lỗi với nó…”

Tiêu Mỹ Ngọc lắc đầu: “Không đâu, thực sự không có…”

Bên này, nhìn thấy đến bàn tay Tần Lệ Phong đang siết chặt, dường như đang cố kiềm nén, giống như anh đang trải qua nỗi đau sâu sắc hơn đó nữa.

Tô Phương Dung nhìn thấy toàn bộ biến hóa của anh, từ đồng cảm đến thương cảm, lại đến sự tức giận, loại tức giận này, lại làm cho cô nảy ra một ý muốn bảo vệ anh! Cho dù là thực ra cô cũng rất yếu đuối, rất nhát gan, nhưng cô phải kiên cường, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được một người đàn ông đang đau khổ nhưng không thốt nên lời này.

Bỗng nhiên Tô Phương Dung đứng lên, kéo chiếc mũ ở trên đầu, lộ ra khuôn mặt thiếu sức sống, đôi môi đang run nhẹ.

Tần Lệ Phong ngầng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày.

Tần Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc cũng chú ý đến cô, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, Tần Bảo Đông còn hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn cô.

Nhưng Tô Phương Dung không quan tâm, cô đi qua đứng trước mặt hai người mà nói: “Nếu không không phải chính tôi nghe, tôi thực sự cũng không dám tin, đây là lời của một người bố nói ra đấy!” Cô rất tức giận, thập chí giọng nói còn có chút run rẩy.

“Cô nói gì cơ?”

Tần Bảo Đông nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó dần dần đứng dậy: “Cô nói lại lần nữa xem nào!”

Hoàn toàn không quan tâm đến sự tức giận của ông ta, Tô Phương Dung nói tiếp: “Bác nói con trai chỉ biết oán trách bác, nhưng sau khi bác gái rời đi, bác đã làm cái gì nào? Bác có an ủi một đứa trẻ vừa mất đi mẹ không? Có đi tìm nó khi nó trốn vào một chỗ khóc không? Nếu như bác không làm cái gì hết, anh ấy hận bác, đó không phải điều đương nhiên sao?”

“Cô—” Tần Bảo Đông không ngờ tới con oắt này lại dám cãi lại trước mặt ông ta, miệng lưỡi sắc nhọn, đại nghịch bất đạo!

Tô Phương Dung cũng không thèm để ý đến, căn bản cũng không suy nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn bảo vệ lấy Tần Lệ Phong, anh không nói ra, thì để cô nói là được rồi!

“Bác lúc nào cũng luôn miệng nói toàn bộ lỗi đều là của người mẹ đã mất của Tần Lệ Phong, đều là anh ấy đổ lên đầu bác? Không phải là bác đã đem hết oán hận với bác ấy, đều đổ lên đầu con trai bác ấy sao? Bác cũng không quan tâm đến anh ấy, còn muốn được anh ấy tôn trọng? Nếu như bác không phải là trưởng bối, tôi nhất định sẽ chửi bác vô liêm sỉ.”

Tần Bảo Đông trợn tròn mắt, lập tức nổi giận mà gầm lên: “Ai cho cô lá gan để cãi lại tôi hả?”

Ông ta giơ tay lên, định hạ xuống trên mặt Tô Phương Dung.

Lúc này, một cánh tay ngăn ở chính giữa, hất tay ông ta ra.

Tần Lệ Phong nghiến răng: “Ông chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Không phải là ra tay với trẻ con, thì là ra tay với phụ nữ?”

Anh cười lạnh: “Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tại sao năm đó bà ấy lại thà bỏ trốn cùng người tình, cũng không muốn ở lại cái nhà này.” Ánh mắt anh lạnh như băng, gằn từng chữ với bố anh: “Bởi vì bà ấy chịu đủ ông rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.