Tiêu Bảo Lộc lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã đến chỗ triển lãm tranh.
Tô Phương Dung thở hổn hển, trừng mắt lên lườm Tiêu Bảo Lộc: “Lần sau em mà còn đi xe nhanh như thế nữa thì tình nghĩa chị em của chúng ta sẽ chấm dứt.”
Tiêu Bảo Lộc oan ức nhìn lại cô: “Người ta chỉ là muốn phóng lên trời thôi mà.”
“Em có thể mua tinh chất dầu gió.”
Tô Phương Dung nghiêng đầu đi xuống xe, Tiêu Bảo Lộc ngẩn người ra một lúc, sau đó không ngừng cười to rồi vội vàng đuổi theo cô.
“Phương Dung, thật không ngờ rằng người cứng nhắc như chị mà cũng xem blog?”
“Chị đây là người cứng nhắc như vậy mà còn có thể đi xem triển lãm tranh với em đấy.”
“…”
Hai người tiến vào trong hội trường, bên trong đây bày ra đủ loại kiểu dáng hội họa.
Tô Phương Dung cũng không thưởng thức mà chủ đi theo Tiêu Bảo Lộc và nhìn ngó khắp nơi.
Bọn họ vừa đi vừa nghỉ, rất nhanh đã đứng lẫn vào trong đoàn người đang tụ tập ở phía trước của một bức tranh.
“Đây là…” Tô Phương Dung giương mắt lên nhìn, đây là bức tranh mà Tiêu Bảo Lộc vẽ lần trước.
Cô há hốc miệng: “Em nói bức tranh được mang đi trưng bày chính là bức này sao?”
“Ừm.” Tiêu Bảo Lộc gật gật đầu.
“Anh nói xem tại sao người này không vẽ chính diện?”
“Còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt nữa, che che giấu giấu mới có thể gây nên hứng thú cho người xem.” Một người rồi lại một người buông lời nhận xét bức tranh.
Ý tưởng của Tiêu Bảo Lộc đúng là không chê vào đâu được, Tô Phương Dung nhìn bức tranh kia, nhìn nữ sinh mặc quần áo trắng đó, cô cũng rất có hứng thú.
Cô đẩy đẩy người bên cạnh: “Khi em vẽ bức tranh này, em đã nghĩ đến ai vậy?”
Khóe miệng Tiêu Bảo Lộc giương lên: “Chị rất muốn biết sao?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Mối tình đầu của tôi.” Tiêu Bảo Lộc cợt nhả trả lời.
“…”
“Em mà cũng có mối tình đầu á?” Tô Phương Dung hứng thú hỏi.
“Tại sao lại không có?”
“Vậy em yêu thích cô ấy ở điểm gì?”
“Tôi yêu thích sao?” Tiêu Bảo Lộc dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Phương Dung, không hề chớp mắt, thật lòng suy nghĩ một chút: “Đại khái là cô ấy đủ để nhốt trái tim của tôi.”
“Hả? Cậu hai nhà họ Tiêu mà cũng thiếu sự quan tâm sao?” Cô như nghe được chuyện cười vậy.
Tiêu Bảo Lộc cười cười, giả vờ như không có chuyện gì: “Thiếu sự quan tâm của chị.”
“Không đứng đắn.” Tô Phương Dung buồn cười lườm anh ta một cái.
“Người ta nói thật mà.”
“Thật là buồn nôn.” Cô liếc nhìn anh ta một cái.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, tự mình nói với chính mình: “Tôi yêu thích cô ấy, tôi cũng không biết tại sao mình lại yêu thích cô ấy, có vài thứ của cô ấy dần dần ăn sâu vào trong lòng tôi mà không hề phát hiện ra.”
“Vậy còn cô ấy thì sao?”
“Cô ấy?” Tiêu Bảo Lộc bật cười: “Cô ấy đã có người mình yêu thích rồi.”
“Thật là đáng tiếc.” Tô Phương Dung cụp mắt. Người có thể khiến cho vị con ông cháu cha này động tâm thì chắc cũng không phải là người bình thường. Cô thở dài, vỗ vỗ vai anh ta an ủi: “Không phải chỉ là một cô gái thôi sao.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, trả lời: “Đúng vậy, chỉ là một cô gái.”
Thấy anh ta dửng dưng như không có chuyện gì, Tô Phương Dung mím môi: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn bóng lưng của cô: “Nhưng cô ấy khác những người khác.”
Hai người cùng nhau đi dạo chơi ở tất cả mọi nơi trong hội trường triển lãm tranh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ đeo tay thì mới phát hiện ra đã sáu, bảy giờ rồi.
“Chị phải về nhà rồi.” Cô ngơ ngác nói.
“Bây giờ sao?”
“Ừm.”
Tiêu Bảo Lộc hơi nhướng mày: “Ở lại ăn cơm đã.”
“Không được.” Tô Phương Dung khịt khịt mũi: “Anh trai em có khả năng sẽ không ăn cơm, chị phải trở về làm cơm cho anh ấy.”
“Ngày hôm nay anh cả có một buổi gặp mặt, bây giờ còn chưa về nhà đâu.”
“Có thật không?” Tô Phương Dung nghi ngờ nhìn Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc giả vờ nâng niu trái tim của mình: “Chị không tin tôi sao?”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này.
Mặt Tô Phương Dung xám lại: “Chị phải đi về nhà.”
Thấy cô thay đổi sắc mặt, nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Bảo Lộc sụp đổ trong nháy mắt: “Phương Dung, tôi sai rồi.” Anh ta thành khẩn nhận sai.
Tô Phương Dung tức giận lườm anh ta một cái.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người tùy tiện tìm một phòng ăn riêng, Tô Phương Dung ngồi vào chỗ, tiêu Bảo Lộc tùy ý gọi hai phần bò bít tết.
Anh ta đàng hoàng, trịnh trọng nhìn Tô Phương Dung: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết chị thích ăn cái gì?”
“Trứng xào cà chua.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Vẻ mặt Tiêu Bảo Lộc khiếp sợ.
“Cần gì phải ngạc nhiên như vậy chứ?” Tô Phương Dung ghét bỏ nhìn anh ta: “Trứng xào cà chua có nhiều lợi ích mà.” Cô chuẩn bị phổ cập kiến thức cho anh ta.
Tiêu Bảo Lộc nhìn dáng vẻ giả thích mạch lạc, rõ ràng của cô thì không đành lòng cắt đứt.
“Bảo Lộc.” Một giọng nữ chín chắn vang lên bên tai anh ta.
Tô Phương Dung quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Mỹ Ngọc kéo Lạc Thanh Tâm đứng ở cách đó không xa.
Hai người kia chậm rãi đi đến bên cạnh bọn họ, Tô Phương Dung nuột một ngụm nước bọt, tức giận nhìn Tiêu Bảo Lộc, lại bị tên nhóc này sắp đặt rồi.
Tiêu Mỹ Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bảo Lộc một cách tự nhiên. Lạc Thanh Tâm cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Phương Dung. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng.
“Tại sao Phương Dung đi ăn cơm mà không gọi Lệ Phong?” Trên mặt Tiêu Mỹ Ngọc vẫn duy trì nụ cười nhưng ánh mắt của bà ta khiến người khác không rét mà run.
Tô Phương Dung ho khan hai tiếng: “Lệ Phong, Lệ Phong đang bị bệnh.”
“Ồ.” Tiêu Mỹ Ngọc gật gật đầu sau đó nhìn sang con trai đang ngồi ở bên cạnh: “Bảo Lộc này, đây là cô chủ nhà họ Lạc mà con đã từng gặp, con thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu.
“Ừm.” Tiêu Mỹ Ngọc thỏa mãn gật đầu: “Chúng ta là gia đình có chức có quyền, con tiếp xúc với cô chủ nhà họ Lạc nhiều một chút thì mới tốt.”
“Ừm.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, uống một hớp nước.
Tô Phương Dung ngồi ở đối diện nên chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng cô vẫn duy trì mỉm cười, vào lúc này càng nói càng sai nhiều.
“Mẹ, con và Phương Dung còn có việc phải làm, bọn con đi trước đây.”
Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh ta: “Cơm còn chưa mang lên.”
Tiêu Bảo Lộc nhíu mày, nói: “Ăn cơm quan trọng nhưng tôi quan trọng hơn.”
Dường như anh ta không để ý đến sự tồn tại của Tiêu Mỹ Ngọc, khóe miệng hơi nhếch lên rồi nói luôn ra mà chẳng cần suy nghĩ.
Tô Phương Dung ngẩn người, vẻ mặt cứng đờ, một lúc lâu cũng phát ra âm thanh gì.
Vẻ mặt Tiêu Mỹ Ngọc cực kỳ lạnh lùng: “Tiêu Bảo Lộc, con nói cái gì đấy.” Vừa dứt lời, vẻ mặt bà ta lại trở nên ôn hòa rồi quay ra nhìn Tô Phương Dung: “Phương Dung, cháu biết đứa nhỏ này thích nói đùa mà.”
Tô Phương Dung gật đầu rồi hung dữ liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái, sau đó lúng túng cười: “Tôi biết, tôi biết.”
“Có vẻ như quan hệ giữa cô Tô và cậu hai nhà họ Tiêu rất tốt nhỉ?” Lạc Thanh Tâm nhìn một màn như vở hài kịch ở trước mặt, không khỏi cười giễu cợt.
“Bọn họ là quan hệ chị dâu em chồng thì đương nhiên tốt rồi.” Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng giải thích.
“ồ?” Lạc Thanh Tâm hứng thú nở nụ cười: “Không ngờ rằng cậu hai nhà họ Tiêu lại có cái sở thích này?”
Tiêu Bảo Lộc nở nụ cười: “Làm sao mà sánh được với scandal mà cô Lạc đây và anh trai của mình gây ra chứ.”
“…”
“Tiêu Bảo Lộc!” Tiêu Mỹ Ngọc quát lên một tiếng chói tai.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, dửng dưng như không có chuyện gì.
“Xin lỗi.” Tiêu Mỹ Ngọc nắm chặt ngón tay, rõ ràng rất tức giận.
“Cô Lạc không cần để ý tới tôi, tôi tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình bộc trực.”
“Không có gì.” Lạc Thanh Tâm nhấp một ngụm nước, ánh mắt âm trầm khó đoán.
“Phương Dung, đi thôi.” Tiêu Bảo Lộc nhìn Tô Phương Dung đang ngồi nghiêm chỉnh ở một bên bằng ánh mắt dịu dàng.
Tô Phương Dung biết rằng nếu còn ở lại đây thêm thì không biết sẽ loạn như thế nào, cô gật đầu, liếc nhìn Tiêu Mỹ Ngọc và Lạc Thanh Tâm: “Bà Tiêu, tôi với Tiêu Bảo Lộc đi trước đây.”
Tiêu Bảo Ngọc tuy bình tĩnh nhưng vẫn rất tức giận, bà ta gật đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Được bà ta cho phép, Tô Phương Dung đứng dậy đi theo Tiêu Bảo Lộc rời khỏi nơi này.
Cô cúi đầu, dọc đường im lặng không nói gì.
“Tại sao?” Cuối cùng khi đi đến dưới đèn đường, cô mới nặng nề hỏi.
“Cái gì tại sao?”
“Em lợi dụng chị để mẹ em hết hy vọng sao?”
Tiêu Bảo Lộc gật đầu, không thể phủ nhận.
“Vậy việc đi xem triển lãm tranh ngày hôm nay cũng nằm trong kế hoạch này sao?”
“Ừm.”
“Tiêu Bảo Lộc, nếu có cần chị giúp thì cứ nói trực tiếp với chị, không cần phải làm như vậy.” Tô Phương Dung nhíu mày, cô có cảm giác như mình bị lừa gạt.
“Chị đi về trước.” Cô lạnh lùng nói.
Nói xong, cô xoay người rời đi, Tiêu Bảo Lộc nhìn bóng lưng của cô cũng có thể biết rằng cô đang tức giận.
Việc lợi dụng cô đúng là vấn đề anh ta sai, nhưng lần này gặp được Tiêu Mỹ Ngọc thật sự là chuyện bất ngờ.
Anh ta mím môi, đuổi theo kéo cổ tay cô lại: “Phương Dung.”
“Câm miệng.”
“Tôi không câm.”
“Buông tay.”
“Tôi không buông.”
“Tiêu Bảo Lộc, em…”
“Chị nghe tôi nói…” Tiêu Bảo lộc nắm chặt hai vai của cô, giọng nói mang theo một chút oan ức, anh ta biết Tô Phương Dung nhất định sẽ dính chiêu này.
“Chuyện vừa rồi thật sự là tôi lợi dụng chị, nhưng lần này là do có chuyện đột xuất xảy ra.” Anh ta giơ ba ngón tay lên trời, bày tỏ sự thành thật.
“Tôi biết trước đó không bàn bạc với chị mà tự mình làm theo ý mình là sai, nhưng vì hạnh phúc cả đời của tôi thôi. Chị cũng không hy vọng tôi phải cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu đúng không?”
Nói xong, anh ta tỏ ra vô cùng đáng thương mà nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn anh ta: “Thật sao?”
“Không dám lừa gạt nữ vương ngài đâu mà.”
“Nữ vương sao?”
“Chị xem xem cái dáng vẻ diễu võ dương oai của chị có giống nữ vương không?”
“Hả?”
“Tôi sai rồi, là tôi sai, tôi không nên tùy tiện như vậy.” Nghe giọng điệu của cô thì thấy có vẻ cô đã bớt giận đi một chút, Tiêu Bảo Lộc lập tức thay đổi giọng điệu, lại bắt đầu cợt nhả.
Tô Phương Dung nhìn anh ta giở trò trêu đùa, mọi tức giận đều không còn nữa.
“Thật sự sai rồi sao?”
“Vâng vâng.” Tiêu Bảo Lộc hấp ta hấp tấp gật đầu.
“Lần sau nếu cần chị trợ giúp thì trước đó phải báo trước cho chị một tiếng. Nếu không chị sẽ rất lúng túng.”
“Được.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, trả lời cô.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi tới khu náo nhiệt hơn, các bác gái đang ở trên quảng trường tập nhảy.
“Bắt tên trộm kia lại!” Một tiếng hét chói tai vang lên.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một bóng đen đụng phải cô rồi chạy biến.
Cô lảo đảo vài bước, được Tiêu Bảo Lộc đỡ lấy.
Sau đó có một cô gái thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, chỉ vào bóng người đang chạy trốn phía trước: “Bắt tên trộm kia lại.”
Cô sững sờ, vội vã đuổi theo giúp bắt trộm.
Còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Tiêu Bảo Lộc tóm lấy: “Cô chủ à, một mình cô gái nhỏ sức yếu như chị có thể đuổi bắt được tên trộm sao?”
“Vậy cứ để cho tên đó chạy như vậy à?” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn lại, cỗ gỡ tay Tiêu Bảo Lộc ra.
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô rồi bất lực nói: “Ở đây chờ tôi.”
Nói xong đã không thấy tăm hơi bóng người đâu.
Tô Phương Dung trợn to mắt, nhìn Tiêu Bảo Lộc đã biến mất, thầm nghĩ người này thật giỏi.
“Em… Chị.” Cô gái đuổi theo ở phía sau sững sờ mở miệng.
“Có chuyện gì?” Tô Phương Dung quay đầu lại nói.
“Đây là bạn trai của chị à?”
“Không phải!”
“Anh ấy rất đẹp trai!”
“…” Vẻ mặt nữ sinh này tràn đầy hưng phấn, không có chút quan tâm gì đến việc mình đang bị mất ví tiền.
“Có thể giới thiệu anh ấy cho em được không?”
“…”
“Nói không chừng anh ấy có thể làm bạn trai của em. Nghĩ thôi mà đã thấy hưng phấn rồi.”
Chỉ trong chốc lát mà Tiêu bảo Lộc đã bắt được người trở về bên cạnh bọn họ.
Anh ta đá vào tên trộm một cái: “Đồ đâu?”
Tên trộm tức giận nhìn anh ta những vẫn ngoan ngoãn lấy đồ vật ra, chậm một chút sẽ bị đánh một trận đấy.