Bố Tô sắc mặt nghiêm túc cuối cùng có chút suy sụp, hai mắt hơi đỏ lên, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Phương Dung.
Hơi ấm sau lưng khiến trái tim Tô Phương Dung càng thêm buồn bực, cứ như hết bàn tay này đến bàn tay khác đánh lên trái tim cô.
Tô Thanh Vân nhìn cảnh này, nhìn một cách khinh thường, cô ta đối với cảnh tượng này không có gì hứng thú.
Cô ta cảm thấy nếu ở lại đây sẽ rất mất mặt, cô ta đi đến bên cửa sổ định chuyển hướng chú ý, ánh mắt lóe lên, cô ta phát hiện cách đó không xa có một cái hộp tiết kiệm.
Cô ta liếc nhìn Tô Phương Dung vẫn đang khóc ở bên cạnh, buồn chán cầm cái hộp tiết kiệm lên, sờ sờ vài lần, mở nắp ra, ánh sáng chiếu vào trong hộp, bên trong là cái túi vải mà Gia Bảo đặt vào, vô cùng bắt mắt.
Cô ta tò mò mở ra xem, hóa ra là những viên đá nhỏ sáng bóng!
Tô Thanh Vân mở to mắt ra, có chút hoài nghi, có chút không thể tin được.
Cô ta nghiến răng trong lúc không ai để ý nhanh chóng lấy từ trong ra một viên, sau đó đặt hộp tiết kiệm lại chỗ cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
“Chị, em đói rồi.”
Nghe thấy giống ngoại của Tô Thanh Vân, Tô Phương Dung sụt sịt đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, cố nén tâm trạng buồn bực: “Con quên mất, bố mẹ đều đói rồi sao? Con đi nấu cơm ngay.”
Bố Tô không đáp, nhìn con gái, trong lòng tâm trạng phức tạp.
Những suy nghĩ sâu xa mách bảo ông rằng mọi việc con gái ông làm là sai trái, nhưng những ngày còn lại của ông không còn nhiều nữa, ông cũng muốn được hưởng hạnh phúc gia đình rồi.
Nhìn thấy phản ứng của ông, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một nhà như vậy mới đúng, mới đúng
Mẹ Tô đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn, hầu hết đều là món mà Tô Phương Dung yêu thích.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Gia Bảo vui vẻ gọi.
Khi bước vào nhà, thấy một người ông đang ngồi trên ghế sô pha. Cậu bé gãi đầu: “Ông ơi, ông có phải là khách mà mẹ cháu mời không?”
Cậu bé đứng thẳng người, lễ phép hỏi.
Bố Tô nhìn Gia Bảo hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống đánh giá, không khỏi tỏ ra ngạc nhiên, nhưng lại bị ông kìm nén lại: “Con là Gia Bảo à?”
Ông hỏi.
“Vâng!” Gia Bảo ngẩng đầu lên một cách tự hào.
Bố Tô ho nhẹ một tiếng, có phần ngượng ngùng nói: “Ông là ông ngoại của cháu.”
“Ông ngoại?”
Gia Bảo rất tò mò: “Sao cháu chưa từng nghe mẹ nói qua?”
Thành thật mà nói, Gia Bảo nghĩ mình không có ông bà ngoại nên không bao giờ hỏi mẹ.
“Lại đây.” Bố Tô ra hiệu cho Gia Bảo.
Gia Bảo do dự, nhưng vẫn bước tới.
“Những năm nay … cháu và mẹ sống có tốt không?”
Ông hỏi.
Nhìn ông, Gia Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì mẹ cháu hơi ngốc, mỗi lần tìm việc đều phải tìm rất lâu, không có tiền, cháu và mẹ chỉ có thể ăn mì gói…” Gia Bảo bĩu môi rồi lại cười “Nhưng mẹ cháu nói, dù khó khăn hay cay đắng thế nào, cũng phải mỉm cười đối mặt với nó, như vậy may mắn sẽ đến.”
“Ừ.” Bố Tô gật đầu, có chút xót xa cho con gái, cũng yên tâm một chút, con gái lại có tâm tính như vậy
“Gia Bảo, con về rồi.” Tô Phương Dung bước ra khỏi bếp và thấy bố Tô đang ôm Gia Bảo.
Cô ra hiệu cho Gia Bảo.
Gia Bảo ngay lập tức đứng dậy khỏi vòng tay của bố Tô và chạy đến bên Tô Phương Dung: “Mẹ ơi!”, Cậu ấy khóc trong hạnh phúc.
Tô Phương Dung cười với cậu bé, cô liếc nhìn bố Tô: “Gia Bảo, gọi ông ngoại?”
Gia Bảo ngây người nhìn ông ngoại trước mặt, có chút nghi ngờ: “Có thật là ông ngoại không ạ?”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu: “Con mau gọi ông ngoại đi.”
“Ông ngoại!” Gia Bảo phấn khích thốt lên.
Bố Tô nghe một tiếng gọi ông ngoại như vậy thì rất vui, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Nào, nói cho ông ngoại biết, việc học của cháu thế nào rồi?”
“Hihi, ông ngoại, cháu học giỏi lắm đấy, cháu là người đứng đầu trong lớp.” Gia Bảo nói một cách tự hào.
Bố Tô mỉm cười,”Vậy sao? Mẹ cháu hồi nhỏ học hành kém lắm đấy, ăn không biết bao nhiêu gậy của ông rồi.”
“A!” Gia Bảo có chút sợ hãi nhìn bố Tô: “Vậy ông sẽ đánh Gia Bảo sao?
“Cháu thông minh hơn mẹ cháu, tất nhiên ông ngoại sẽ không đánh cháu rồi.”
“Haha, vậy thì Gia Bảo thích ông ngoại nhất.” Gia Bảo chạy đến, nhảy vào vòng tay của bố Tô và hôn lên mặt ông.
“Mẹ nghe thấy tiếng đứa nhỏ rồi, là cháu ngoại ngoan của mẹ đã về sao?”
Mẹ Tô từ trong bếp đi ra, đưa tay lên eo xoa xoa.
Vừa nhìn đã thấy Gia Bảo đang ở trong vòng tay của bố Tô: “Cháu có phải là Gia Bảo không?”
Gia Bảo nhìn người bà tốt bụng, vui vẻ gật đầu, mẹ Tô cười toe toét: “Gia Bảo! Lại đây, lại đây, bà là bà ngoại của cháu!”
“Bà ngoại?”
Gia Bảo nhìn Tô Phương Dung, Tô Phương Dung cười gật đầu.
Miệng đứa trẻ ngọt ngào, Gia Bảo ngay lập tức gọi: “Bà ngoại.”
Tiếng bà ngoại này, khiến mẹ Tô ngọt đến tận tim: “Nói cho bà biết, Gia Bảo thích ăn gì? Bà ngoại sẽ làm cho cháu ngay!”
“Mẹ nói cháu không được kén ăn! Hơn nữa bà làm món nào cũng ngon!”, Gia Bảo ngọt ngào nói.
“Ngoan quá.” Nhìn thấy Gia Bảo đáng yêu như vậy, mẹ Tô vui mừng từ tận đáy lòng.
Gia Bảo nhìn người phụ nữ trẻ cách đó không xa: “Mẹ, cô ấy là ai.”
Tô Phương Dung liếc nhìn Tô Thanh Vân cười: “Cô ấy là dì của con.”
“Ồ!” Gia Bảo gật đầu như đã hiểu: “Đó là em gái của mẹ sao?”
“Em gái họ.”
“Ồ! Cháu chào dì!” Vì phép lịch sự, Gia Bảo chào Tô Thanh Vân.
Tô Thanh Vân cười, lộ ra vẻ lơ đễnh.
Cô ta mang một khuôn mặt tươi cười trả lời: “Xin chào.”
Một lúc sau, thức ăn đã sẵn sàng.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, bố Su và mẹ Tô đang trêu đùa với Gia Bảo, tuy còn nhỏ nhưng Gia Bảo rất dễ mến và khiến hai người lớn phải bật cười.
Tô Thanh Vân ăn uống nhạt nhẽo, chợt phát hiện có một con gián đang bò dưới chân mình.
“A!” Cô ta hét lên, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Chị! Sao nhà chị bẩn thế!” Cô ta nhìn Tô Phương Dung chằm chằm hỏi.
Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi, không muốn trước mặt bố mẹ lại mất bình tĩnh: “Không có, chị mỗi ngày đều dọn dẹp.”
“Có cả gián rồi!” Tô Thanh Vân chửi bới, chỉ vào con gián trên mặt đất.
Tô Phương Dung cười: “Em nói sai rồi? Làm gì có?”
“Chính là ở đây!” Tô Thanh Vân chỉ xuống ta, cô ta mở to hai mắt ra, trên đất thực sự sớm đã chẳng thấy bóng dáng con gián đâu. “Làm sao vậy, em thấy rõ ràng.”
“Bụp!” Bố Tô nhìn dưới đất, bất mãn đặt bát xuống, ầm ĩ một tiếng: “Thanh Vân, con ăn nói kiểu gì vậy?”
Tô Thanh Vân cắn môi, bất mãn ngồi xuống: “Con thấy rõ ràng.”
Tô Phương Dung ăn rau, mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống con gián đã được tiễn xuống âm phủ, trong lòng thầm thương tiếc.
Sau bữa tối, bố Tô và Mẹ Tô trở về nhà.
Bố Tô nhìn Tô Phương Dung, vừa có ý vừa vô ý nói: “Nếu không có chuyện gì thì chuyển về nhà sống.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu, hai mắt nóng rực: “Vâng!”
Sau khi tiễn bố mẹ đi, Tô Phương Dung khịt mũi, chuyện là do người, bệnh tình của bố nhất định phải có cách.
Ngày hôm sau.
Tô Phương Dung mắt thâm quầng đi đến công ty.
“Trời ơi! Bảo bối, cô bị sao vậy! Vẻ mặt bơ phờ!” Phú Quýnhìn Tô Phương Dung như người mất hồn, sợ tới mức năm ngón tay không dám nhấc lên, vội vàng hỏi.
Tô Phương Dung nhíu mày mệt mỏi, bất lực nhìn Phú quý: “Phú Quý,anh có biết chuyên gia của bệnh viện không.”
“Bảo bối, có chuyện gì vậy, ở nhà có người bị bệnh sao?”
Phú Quý cầm lấy cốc của Tô Phương Dung, rót cho cô một ly nước rồi đặt lên bàn.
Tô Phương Dung gật đầu, đôi mắt rũ xuống: “Bố tôi bị bệnh.”
Nhìn thấy Tô Phương Dung bất lực như vậy, Phú Quý không đành lòng, vỗ vỗ vai cô: “Cô đừng nản lòng, tuy rằng tôi không quen biết chuyên gia gì, nhưng tôi biết chắc hẳn có người nhất định sẽ biết.”
Lời nói của anh ta khiến trong lòng Tô Phương Dung có thêm hy vọng: “Ai?”
“Cô nhất định phải biết người này.” Phú Quý nhìn cô, nhướng mày, bán tín bán nghi.
“Rốt cuộc là ai?”
Tô Phương Dung lo lắng bắt tay anh ta.
“Tiêu Bảo Lộc.” Phú Quý nói.
“Mặc dù giám đốc của chúng ta rất đa tình, nhưng anh ấy rất nổi tiếng và quen biết rất nhiều người. Có lẽ anh ấy có cách.”
Tô Phương Dung gật gật đầu, không biết Tiêu Bảo Lộc có muốn giúp cô việc này không: “Ừ.”
Tầng 29.
Tô Phương Dung chậm rãi đi đến văn phòng của Tiêu Bảo Lộc.
Cô gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng ở bên trong vẫn là tràn đầy sức sống, Tô Phương Dung khẽ cắn môi, mở cửa bước vào.
“Chị dâu?”
Tiêu Bảo Lộc kinh ngạc nhìn người không nên ở đây.
Tô Phương Dung vào cửa vò đầu bứt tai, không biết bắt đầu từ đâu.
“Tiêu Bảo Lộc, tôi có chuyện muốn anh giúp đỡ.” Cô ngập ngừng.
Tiêu Bảo Lộc tỏ vẻ hứng thú, tiện tay xoay bút: “Anh có quen chuyên gia nào về phương diện y tế không?”
Tiêu Bảo Lộc đặt bút xuống, gật gật đầu: “Quen biết vài người, có chuyện gì sao?”
“Có thể giúp tôi hẹn một người được không?”
Tô Phương Dung cúi đầu, dù sao cô cũng không quá thân với Tiêu Bảo Lộc, nhờ anh ta giúp đỡ loại chuyện này, cô cứ nói không nên lời.
“Không vấn đề gf.” Tiêu Bảo Lộc trả lời, nhìn Tô Phương Dung đang cúi đầu, thích thú.
“Thật sao?”
Tô Phương Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, niềm vui trong mắt không giấu giếm được.
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy tâm tình đột nhiên tốt lên: “Cô là chị dâu của tôi? Tôi nói dối cô làm gì? Nhưng cô có chuyện gì sao?”
Tô Phương Dung gật đầu, vẻ mặt vui mừng từ từ chuyển thành buồn bã: “Bố tôi bị bệnh.” Cô nói.
“Ừ.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, không nên hỏi, anh cũng không bao giờ hỏi.
Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu cười nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Nhưng vẫn là rất cảm ơn anh!”
“Nếu không sao, tôi sẽ quay lại bộ phận phát triển trước.”
“Ừ.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu.
Sau khi Tô Phương Dung rời đi, Tần Lệ Phong trong phòng nghỉ mới xuất hiện.
“Anh, anh đã từng nghe Tô Phương Dung nói về gia đình của cô ấy chưa?”
Anh ta hỏi Tần Lệ Phong về Tô Phương Dung với vẻ thích thú.
Tần Lệ Phong sắc mặt hơi lạnh, anh lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Tôi đã nghe nói rồi.” Tiêu Bảo Lộc mỉm cười: “Bố của Tô Phương Dung là một ông già bảo thủ. Hồi đó, Tô Phương Dung đã bị bố đuổi ra khỏi nhà vì yêu quá sớm. Cô ấy cũng bướng bỉnh, từ đó không bao giờ từng trở về nhà. ”
“Ừ.” Tần Lệ Phong thản nhiên đáp.
Lấy điện thoại ra, vuốt ngón tay lên xuống và bấm một số điện thoại.
“Alo, giáo sư Lý sao?”
“Ừm, tôi có một bệnh nhân…”
“Vậy tôi xin nhờ ông rồi.” Cúp điện thoại, mí mắt hơi vén lên nhìn Tiêu Bảo Lộc đang chống cằm. “Cậu chút nữ nói với cô ấy, buổi chiều có thể trực tiếp đi đến bệnh viện.”
“Anh hai, sao anh không tự mình tìm cô ấy?”
Tiêu Bảo Lộc cười hỏi.
Tần Lệ Phong khẽ liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
“Lão sư Lý Bách Niên, rất ít người có thể mời ông ấy ra tay…” Tiêu Bảo Lộc nói nhỏ, nhìn sắc mặt ngày càng lạnh của Tần Lệ Phong, liền chậm rãi ngậm miệng.
Tần Lệ Phong thu hồi ánh mắt: “Tôi còn có việc khác.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.