Thân thể nhỏ bé của Cư Hàn Lâm cứng đờ ra, giống như không quen tiếp xúc thân mật với người khác, cậu bé cúi đầu chậm rãi xoay người lại, vành tai đỏ bừng trông rất đáng yêu. Tô Phương Dung không nhịn được tiến lên trước ôm lấy Cư Hàn Lâm, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé rồi nói: “Cư Hàn Lâm, chỉ cần cháu muốn sau này lúc nào cháu cũng có thế đến chỗ của dì.”
Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Gia Bảo cũng đi đến bên cạnh Cư Hàn Lâm nói một cách chân thành: “Cư Hàn Lâm, cậu phải đến đây đấy nha! Mình có thể chia nửa giường của mình cho cậu ngủ!”
Cư Hàn Lâm nhìn cậu bé: “Ai muốn ngủ trên giường của cậu chứ.”
“Giường của mình nằm rất thoải mái đấy. Bình thường chỉ có mẹ mới được ngủ trên giường của mình thôi!”
“Vậy mình cũng không cần.”
Gia Bảo nhìn Cư Hàn Lâm nói: “Cư Hàn Lâm, cậu không cần phải ngại, không sao đâu, thật đấy!”
Tô Phương Dung nhìn thấy hai ông cụ non này nói chuyện với nhau liền nhẹ nhõm cười, cô đi qua kéo cánh tay nhỏ bé của Nhan Ninh: “Nhìn gương mặt nhỏ giống như mèo của con này, dì giúp cháu rửa mặt nhé.”
“Dạ.” Nhan Ninh ngoan ngoãn đi theo Tô Phương Dung
Tần Lệ Phong nhìn con trai một cái, Gia Bảo rất nhanh liền hiểu được ý của anh lập tức kéo tay Cư Hàn Lâm, ngẩng gương mặt ngây thơ nhiệt tình của cậu bé lên nói: “Cư Hàn Lâm, đi xem đồ chơi mình mới mua đi được không?”
Cư Hàn Lâm còn chưa kịp từ chối thì Tần Lệ Phong đã lên tiếng: “Đi đi, đừng để một mình nó phá hư hết đống đồ chơi đó.”
Cư Hàn Lâm do dự một lúc lâu mới gật đầu.
Tần Lệ Phong lại quay người đi vào nhà tắm, nghe thấy Tô Phương Dung đang nhẹ giọng dỗ dành Nhan Ninh: “Nhan Ninh thật ngoan, rửa mặt cũng thật nghiêm túc như vậy! Nhan Ninh giỏi như vậy rất nhanh liền có thể đến nhà trẻ rồi!”
“Thật không ạ? Cô ơi con có thể đi nhà trẻ được rồi ạ?” Nhan Ninh liền nói: “Nhưng… chú quản gia nói mắt của cháu, cháu không thể đi nhà trẻ được.”
Tần Lệ Phong đứng ở cửa hơi nhíu mày lại, anh đi vào trong cầm lấy khăn lau mặt mà Tô Phương Dung đưa cho anh, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh, giọng nói cũng bất giác nhẹ lại: “Nhan Ninh yên tâm, chú sẽ giúp cháu chữa trị.”
Tô Phương Dung sửng người, trong mắt liền hiện lên vẻ kích động: “Lệ Phong.”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên nói: “Ai bảo con trai của chúng ta thích cô bé này chứ.”
Tô Phương Dung dịu dàng cười nhìn anh.
Tần Lệ Phong hỏi: “Em cười gì chứ?”
Cô lắc đầu: “Không có gì.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Có.” Anh cúi đầu nhìn Nhan Ninh đang ngẩng đầu lên, biểu cảm không hiểu gì, Tô Phương Dung liền bế cô bé lên, không nhanh không chậm nói: “Anh… thật ra anh rất thích con gái phải không?”
Tần Lệ Phong nhàn nhạt trả lời: “Không có.”
“Thật sự không có à?”
“Thật.”
“Ồ.” Tô Phương Dung nhún nhún vai: “Em còn đang nghĩ xem có nên sinh thêm một đứa con gái nữa không, nếu anh không thích thì thôi vậy.”
Tần Lệ Phong ngây người.
Tô Phương Dung đi ngang qua người anh, sau lưng cô truyền đến giọng nói của anh: “Em cố ý đúng không?”
Tô Phương Dung quay đầu lại, vô tội chớp mắt: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Tần Lệ Phong tiến lên một bước, đi theo phía sau cô, vòng tay ôm lấy eo cô kéo cô về phía mình, ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “Em thật sự không định sinh thêm cho Gia Bảo một đứa em gái à?”
“Ừ.” Tô Phương Dung không hề do dự gật đầu.
“Được.”Tần Lệ Phong nói: “Anh đi hỏi con trai.”
Tô Phương Dung sửng người: “Này… anh…”
Tần Lệ Phong đến bên cạnh Gia Bảo, anh vừa nói gì đó ánh mắt cậu bé liền sáng lên, cậu bé lập tức quay lại nhìn Tô Phương Dung, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn sinh cho con một em gái dễ thương như Nhan Ninh à?”
Tô Phương Dung: “…”
Tần Lệ Phong khoanh tay đứng ở phía sau con trai ung dung nhìn cô, bộ dáng như muốn nói: “Anh không làm gì được em thì cũng sẽ có người làm gì được em.”
Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh, sau đó nhìn con trai mình, đối diện với ánh mắt nhỏ bé mong đợi của con trai mình, cô thực sự không đành lòng nói lời cự tuyệt đành “ừm” một tiếng rồi quay đi chỗ khác.
Tần Lệ Phong khẽ cong khóe môi, đưa tay vỗ vỗ đầu con trai khen cậu bé làm tốt lắm.
“Tốt quá rồi!” Gia Bảo lập tức chạy đến khoe với Cư Hàn Lâm: “Cư Hàn Lâm, mình rất nhanh sẽ có em gái rồi nha!”
Cư Hàn Lâm liếc nhìn cậu bé: “Nhất định là không đáng yêu bằng Nhan Ninh.”
Gia Bảo nghe xong liền nhảy dựng lên: “Sao có thể được chứ? Mình đáng yêu như vậy, đẹp trai như vậy, em gái nhất định cũng giống mình.”
Cư Hàn Lâm Huyền Vũ sự không thể chịu đựng được nữa, cau mày nói: “Cậu đẹp trai, đáng yêu chỗ nào?”
“Mình chỗ nào mà không đáng yêu, chỗ nào không đẹp trai chứ? Ngay cả đóng kịch mình vẫn luôn đóng vai hoàng tử nhỏ nha!”
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai ông cụ non này, Tô Phương Dung liền cười thành tiếng, trong mắt Tần Lệ Phong cũng hiện lên ý cười.
Cư Hàn Lâm uể oải nói: “Lúc đó mình còn chưa chuyển trường nên cậu mới được diễn mấy vai đó!”
Gia Bảo mở to mắt đừng bật dậy: “Ý cậu là cậu đẹp trai đáng yêu hơn mình à?”
Cư Hàn Lâm vuốt vuốt tay: “Điều này còn phải hỏi à?”
Gia Bảo không dám tin lấy tay che miệng: “A, sao lại có một đứa trẻ mặt dày như thế này chứ?”
Cư Hàn Lâm đen mặt: “Ai mặt dày chứ? Mình đang nói sự thật! Ngay cả Phi Diệp cũng muốn chơi trò chơi với mình, tất nhiên là vì mình đẹp trai đáng yêu hơn cậu rồi!”
“Không phải đâu!”
“Không tin cậu có thể đi hỏi Phi Diệp.”
Tần Lệ Phong nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc cãi nhau như vậy của hai cậu nhóc liền vui vẻ: “Ừm, đều lớn cả rồi, biết vì con gái mà cãi nhau rồi.”
Tô Phương Dung: “…” Đây là logic gì vậy chứ?
Bữa tối vô cùng phong phú, là ba bạn nhỏ giúp Tô Phương Dung chuẩn bị bữa tối, căn bếp nhỏ được lấp đầy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
Tần Lệ Phong ngồi ở phòng khách cầm lấy laptop nhận email, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Thức ăn vừa dọn xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông.
Tô Phương Dung: “Là ai đến vậy?”
Gia Bảo: “Chắc là bà Dương! Con đi mở cửa.”
Gia Bảo vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài liền sửng sốt: “Bố của Cư Hàn Lâm?”
Tô Phương Dung đặt chén đĩa xuống, ngẩng đầu lên: “Cố HànQ uân?”
Khi Cư Hàn Lâm nhìn thấy bố mình, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé dần tắt đi. Trước mặt bố mình, cậu lại trở thành đứa trẻ lạnh lùng khó tiếp cận. Phản ứng đầu tiên của Nhan Ninh là đến gần cậu bé, dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm chặt lấy cậu bé.
Tần Lệ Phong đóng laptop lại, đứng dậy đi tới cửa: “Có việc gì sao?”
Khóe miệng Cư Hàn Quân nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười lịch sự: “Thật ngại quá, Cư Hàn Lâm đã làm phiền hai người lâu như vậy rồi, tôi đến đây để đưa thằng bé về nhà.”
Tô Phương Dung vội vàng chạy tới: “Không phiền, không phiền một chút nào. Tôi vừa làm bữa tối, đang chuẩn bị ăn đây.”
Cư Hàn Quân liếc nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, Tô Phương Dung liền lập tức nói: “Nếu anh không để ý thì có thể vào ăn luôn đi.”
Tần Lệ Phong cau mày nhìn Tô Phương Dung, trong mắt tràn đầy sự quở trách, Tô
Phương Dung không nhìn thấy, cô chỉ muốn Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh ở lại thêm một lúc, dù sao cũng phải ăn tối rồi mới có thể rời đi!
Cư Hàn Quân đột nhiên cười đáp: “Được.”
Anh ta nhàn nhã bước vào, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Lệ Phong.
Nhà của Tô Phương Dung không lớn, ba người lớn ba đứa trẻ đã lấp đầy bàn ăn rồi.
Tần Lệ Phong ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Tới chỗ của anh.” Thái độ mờ ám quen thuộc dường như đang cố ý thể hiện với ai đó.
Cư Hàn Quân nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên ý cười không rõ ràng, nhưng ý cười đó chưa bao giờ chạm đến đáy lòng.
Tô Phương Dung nghĩ không gian phòng bên cạnh rộng lớn hơn nhiều nên lập tức gật đầu.
Tần Lệ Phong trực tiếp mở cửa phòng bên cạnh, Gia Bảo đến gần Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh, vô cùng tận tâm giới thiệu: “Đây là nhà của bố mình! Ông ấy mua nó ở đây để tiện cho việc hẹn hò với mẹ của mình!”
Cư Hàn Quân nhướng mày, anh ta không ngờ rằng Tần Lệ Phong sẽ phí tâm sức vì Tô Phương Dung đến như vậy. Xem ra bên phía Ôn Mỹ Kỳ cần phải nỗ lực hơn rồi!
Tô Phương Dung đỏ bừng mặt: “Gia Bảo, đừng nói bậy trước mặt khách!”
Gia Bảo chớp chớp mắt: “Nhưng con nói không sai mà.” Đây là nhờ cậu nghe được bà Dương nói chuyện với ông nội nên mới biết được đấy
Tô Phương Dung đỏ mặt, một đứa trẻ nói ra lời như vậy, khiến cô xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui vào!
So với cô, Tần Lệ Phong thì lại rất thản nhiên: “Ừm, con nói sai rồi. Bố mua nơi này chỉ để thường xuyên nhìn thấy hai mẹ con thôi.”
Gia Bảo giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên đắc ý nói: “Nhìn đi, con nói đúng chứ!”
Tô Phương Dung vội vàng đổi chủ đề: “Mau ăn đi, đố ăn sắp nguội cả rồi.”
Ba đứa nhỏ ngồi xuống, bởi vì Nhan Ninh cần được chăm sóc đặc biệt nên cô ôm Nhan Ninh vào lòng, Tần Lệ Phong ngồi bên cạnh cô ấy, Gia Bảo và Cư Hàn Lâm ngồi cùng nhau, còn Cư Hàn Quân thì ngồi ở giữa.
“Mau thử tài nấu nướng của dì đi.” Tô Phương Dung nói: “Nếu làm không ngon thì mấy đứa cũng đừng cười dì.”
Cô gái nhỏ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Dì Phương Dung làm cái gì cũng ngon.”
Lời này chọc cho Tô Phương Dung cười thành tiếng, cô nhéo chiếc mũi nhỏ của cô bé: “Vậy thì cháu phải ăn nhiều thêm vào nếu không thì dì sẽ rất buồn đó.”
“Vâng ạ!” Nhan Ninh gật đầu.
Gia Bảo giống như một người dẫn chương trình nhỏ, cậu bé giới thiệu với Cư Hàn Lâm: “Mẹ mình làm món thịt lợn om xì dầu, là học được món này từ bà Dương đấy! Tuy không ngon bằng bà Dương làm nhưng không sao cả.” Cậu bé nói xong liền ghé vào tai Cư Hàn Lâm nói nhỏ: “Mẹ mình rất cố gắng rồi, vậy nên cho dù có không ngon cậu cũng phải nên tỏ ra là nó rất ngon, đã hiểu chưa?”
Cư Hàn Lâm nghiêm túc gật đầu: “Ừm, mình biết rồi.”
Quả nhiên, khi Tô Phương Dung gắp miếng thịt cho Cư Hàn Lâm, cậu bé còn chưa ăn liền khen một câu: “Ngon lắm, thật sự rất ngon!”
Gia Bảo sững sờ, cậu bé sờ trán của mình, thật là một tên đầu gỗ.
Tô Phương Dung cười không ngừng: “Cư Hàn Lâm, cháu đáng yêu thật.”
Nghe thấy dì Phương Dung khen mình, Cư Hàn Lâm liền vui vẻ ra mặt. Cư Hàn Quân ngồi đôi diện nhìn thấy gương mặt vui vẻ của con trai liền cúi thấp đầu. Anh ta không thể không thừa nhận, cùng là người làm mẹ nhưng cách biệt lại quá lớn đến như vậy, nếu Ôn Mỹ Kỳ có thể giống Tô Phương Dung, nhất định sẽ không bị Cư Hàn Lâm phản cảm đến như vậy.
Tô Phương Dung đang ôm Nhan Ninh không tiện đút cơm cho cô bé, Tần Lệ Phong cầm lấy thìa trong tay cô nói: “Để anh.”
Tô Phương Dung có chút giật mình, anh Tần định đút cơm cho con ăn à?