Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 38: Chương 38: Tôi kết hôn rồi




Thế nhưng, đến khi anh ta quay đầu lần nữa rôi bắt gặp đôi mắt của Tô Phương Dung, anh ta quên cả hô hấp, gương mặt đỏ bừng lên: “Tôi… tôi đi vệ sinh một lát…

Tô Phương Dung không phản ứng kịp mà nhìn dáng vẻ ngượng ngùng chạy đi của anh ta.

Phú Quý nhích sang ngồi sát cô, quàng vai cô nói: “Cô không lên hát thật à?”

Tô Phương Dung lắc đầu cười: “Nghe anh hát là được rồi”

Phú Quý đắc ý nói: “Tôi hát cũng không tôi đúng chứ?”

“Ừm” Tô Phương Dung gật đầu.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có mấy người từ ngoài bước vào.

Giám đốc Ngôn bất lực ngẩng đầu, vừa nhìn người bước vào thì lập tức tỉnh táo: “Tống giám đốc Tần?”

Tô Phương Dung và mọi người cũng ngơ ngác, không ngờ sẽ gặp tổng giám đốc lớn ở đây.

Tần Lệ Phong tiến tới phía trước, hai tay bỏ ra sau lưng, đôi con ngươi đen tuyên trở nên đặc biệt thâm sâu bí ẩn dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng.

Giám đốc Ngôn nhanh chóng đứng dậy nghênh đón: “Tổng giám đốc Tần, anh cũng ở đây sao?”

“Tiếp đón khách hàng”

“Ô! Thật là trùng hợp!”

Tần Lệ Phong nhìn quanh một lượt, Tô Phương Dung ngôi tại chỗ chỉ cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua cô làm cô ngượng nhịu không dám nhìn thẳng.

“Phòng ban tụ tập?” Anh nói.

Giám đốc Ngôn cười đáp: “Đúng vậy, gần đây mọi người đều rất tích cực trong công việc, bỏ nhiêu công sức khi làm việc nữa, tôi làm giám đốc thì cũng phải làm gì đó khích lệ, cảm ơn mọi người chứ!”

Phú Quý nói nhỏ với Tô Phương Dung: “Nhưng sự thật là tim đang rỉ máu cơ”

Tô Phương Dung nhịn cười, thật ra con người giám đốc Ngôn cũng không tệ.

Tần Lệ Phong gật đầu, nói: “Mọi người vui chơi thoả thích đi, tôi thanh toán hết”

Nghe xong, giám đốc Ngôn không dám tin mà trừng to mắt, sắc mặt lập tức từ âm u biến thành trời quang mây tạnh, gương mặt béo múp tròn trịa cười lên như một bông hoa mẫu đơn: “Ôi ôi, tổng giám đốc Tần…thế thì ngại lắm”

Tất cả mọi người đêu vỗ tay hoan hô, tổng giám đốc chịu móc tiền túi thì đông nghĩa với việc họ thích làm gì thì làm.

Phú Quý mở lời khen ngợi: “Đây mới là đàn ông chứ!”

Tô Phương Dung không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Tần Lệ Phong của bây giờ trông có vẻ không khó gân như trước nữa.

Giám đốc Ngôn tiếp tục nói mấy câu cảm ơn, sau đó mời Tần Lệ Phong tham gia chung với họ, điều làm mọi người bất ngờ chính là anh đồng ý theo.

Giám đốc Ngôn không ngờ sẽ được ưu ái thế: “Tổng giám đốc Tần, cậu mau ngồi đây, đây này!”

Không khí lại trở về như cũ, để những người khác đi ra trước, Tân Lệ Phong bước sang, theo từng bước chân đến gần của anh, Tô Phương Dung bất giác nhìn sang hướng khác, tự thấy may mắn vì hai bên chỗ cô ngồi không có chỗ trống.

Ngay lúc này, bài hát của Phú Quý vang lên, Phú Quý lập tức giơ tay: “Của tôi! Bài này của tôi!

Mấy bitch ơi tránh ra hết nào”

Phú Quý đứng dậy, chạy vọt sang bên kia.

Tô Phương Dung ngớ người, trừng to mắt nhìn chỗ bên cạnh lại bị người khác ngồi vào, cô nghiêng người, cứng đờ người mà nhìn thẳng phía trước.

Tần Lệ Phong vắt chéo chân, một bàn tay của anh thả lỏng trên đầu gối, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, chiếc nhãn ngay ngón út làm người khác phải chú ý.

Cũng không biết có phải do ảnh hưởng từ mùi nước hoa Cologne lẫn mùi thuốc lá trên người anh mà Tô Phương Dung mở to hai mắt, không chớp mắt cái nào, hô hấp trở nên không nhịp nhàng nữa.

Tần Lệ Phong giống như đang tận hưởng điều gì đó, dáng vẻ thảnh thơi hiếm có, giám đốc Ngôn ở bên cạnh liên tục bưng cơm rót nước cho anh, rất chỉ ân cần. Anh vẫy tay biểu thị: “Không cần quan tâm tới tôi, mọi người chơi đi, thoải mái là được.”

“Vâng vâng vâng.” Giám đốc Ngôn nghe vậy mới ngồi sang một bên.

Tô Phương Dung nhìn Phú Quý gào thét mà hát ở phía trước, cô lại như ngồi trên thảm kim, ước gì có thể lập tức chạy khỏi hơi thở của Tần Lệ Phong!

Nhưng mọi thứ không như ý cô, Tân Lệ Phong đột nhiên lên tiếng: “Biệt thự ở lưng núi… xe đua số lượng có hạn… đây là yêu cầu của cô à?”

Tô Phương Dung rùng mình, chậm một lát mới quay đầu sang, Tần Lệ Phong hơi cụp mắt, tầm nhìn xa xăm, khoé miệng có thói quen mím chặt lại hiếm có mà nhếch lên thành một đường cong.

Anh nghe thấy hết rồi sao?

Tô Phương Dung không ngờ, chẳng qua chỉ là trò đùa với Phú Quý lại bị Tân Lệ Phong nghe hết.

Bây giờ đến hỏi cô thì cô lại không biết trả lời như thế nào, giống như cô là kiểu con gái đào mỏ vậy.

Cô chỉ biết lắc đầu, ép giọng mà đáp: “Đùa giốn với đồng nghiệp mà thôi”

Tần Lệ Phong chẳng nói gì thêm, từ tốn đốt một điếu thuốc, thuần thục kẹp giữa hai ngón tay, hút vào một hơi nhẹ.

Điệu bộ của anh khi hút thuốc rất đẹp, đây là đánh giá chắc chắn mà Tô Phương Dung đưa ra.

Đàn ông ít ai có thể hút thuốc một cách nho nhã như vậy, nhưng với Tân Lệ Phong thì một chuyện đơn giản bình thường lại được anh tiến hành như thể đang tham gia một buổi biểu diễn hoành tráng vậy.

Anh nhả khói thuốc ra, khói thuốc không quá khó chịu, có mùi bạc hà nhàn nhạt.

Anh nhìn nghiêng sang cô một cái, bình tĩnh nói: “Thế thì, nếu có người đàn ông nào cho cô được những thứ này thì cô sẽ gả cho họ?”

Tô Phương Dung nhìn anh, mở to đôi mắt sáng của mình: “Sao lại vậy được?”

Cô có hơi khó hiểu, nói tới nói lui thì vẫn chỉ muốn ám chỉ cô đào mỏ ư?

Tần Lệ Phong lại hút thêm một hơi nữa, giữa lúc anh nhả khói, cửa phòng lại được mở ra, Triệu Gia Khiêm có vẻ uống không ít rượu, ợ một cái, sau đó cố gắng lê đôi chân có hơi mềm nhũn của mình về hướng của Tô Phương Dung. Trong đôi mắt hơi đỏ ngầu của anh ta giờ phút này chỉ có mỗi Tô Phương Dung.

Nhìn thấy anh ta, Tô Phương Dung bất giác ngây người, trong ánh mắt kiên trì cố chấp của anh ta, đột nhiên cô phản ứng lại, mất tự nhiên muốn rời đi, nhưng lại sợ trùng hợp biến thành cố ý lại làm mọi người chú ý.

Cô gượng gạo quay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía Phú Quý, không để ý đến Triệu Gia Khiêm đang đi về phía mình.

Đã có người chú ý về phía bên này, nheo mắt nhướn mày mà reo hò, Triệu Gia Khiêm hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ điều gì, ỷ vào men rượu đang dâng trong người mà lấy hết dũng khí bước tới trước mặt Tô Phương Dung, “bụp” một tiếng, quỳ một chân xuống.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, mọi người phấn khởi với điêu này, có ai đó kêu lên: “Triệu Gia Khiêm, cậu muốn cầu hôn à?”

“Haha, Triệu Gia Khiêm, đàn ông quá đi!”

“Triệu Gia Khiêm, cố lên! Chúng tôi ủng hộ cậu!”

Tô Phương Dung cảm thấy mặt mình đang nóng bừng, cũng may ánh đèn trên đầu cô là màu nóng, không dễ phát hiện mặt cô cũng đang đỏ.

Nhưng nhiều người cổ vũ như thế, bây giờ muốn giả vờ không để ý cũng không được! Cô chỉ có thể cứng người quay mặt sang, đối diện với Triệu Gia Khiêm, hơi không biết làm sao cho phải.

Tần Lệ Phong chỉ lạnh mặt nhìn họ, từ tốn hút điếu thuốc của mình.

“Tô Phương Dung” Cuối cùng Triệu Gia Khiêm cũng mở miệng, ánh mắt rạo rực khác thường, biểu cảm lại chân thành tha thiết: “Tôi thích eml Em có thể làm bạn gái tôi không?”

Tô Phương Dung ước gì có thể chui xuống bàn mà trốn đi, cả gương mặt cô gượng gạo đến cứng ngắc, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Phú Quý, Phú Quý lại tỏ vẻ đang xem kịch hay, còn đưa tay ra hiệu “cố lên” với cô.

Tô Phương Dung khóc không ra nước mắt, chỉ có thể bất chấp mà nhìn về người đàn ông đang nghiêm túc trước mặt mình, cô nuốt khan, nói: “Xin lỗi, Triệu Gia Khiêm, tôi không thể..”

Lúc nói những lời này, cô không dám nhìn vào mắt của đối phương, chỉ sợ lại nhìn thấy điều gì trong mắt anh ta thì tự trách mình.

Xung quanh lại nháo nhào: “Từ chối trực tiếp như vậy luôn à? Cậu kém quá rồi!”

“Triệu Gia Khiêm, lấy tiền tiết kiệm của cậu làm quà gặp mặt chắc chắn sẽ thành công đó” . Ngôn Tình Sắc

Mặc kệ là đùa giốn hay chọc ghẹo, sắc mặt Triệu Gia Khiêm không ổn chút nào hết, lúc này anh ta cũng tỉnh rượu rồi, ngoài việc gượng gạo ra thì nhiều hơn là thất vọng.

Anh ta đứng lên, cứng nhắc mà cười một cái: “Vậy à…

Bước lùi lại vài bước, anh ta đứng lại, nếu đã thành trò cười rồi thì tấu hài tới cùng luôn. Anh ta xoay người, nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi một lí do không? Hay là em đã có bạn trai rồi?”

Tần Lệ Phong liếc sang nhìn người con gái bên cạnh mình một cái rồi thu tâm mắt về, trên khuôn mặt anh tuấn trưởng thành của anh xuất hiện một nét hứng thú nhàn nhạt.

“Tôi..” Tô Phương Dung trả lời theo sự thật: “Không có.”

Triệu Gia Khiêm cố chấp bước về phía trước: “Vậy tại sao tôi lại không được?”

Phú Quý chịu hết nổi rồi, góp lời để không khí bớt căng thẳng: “Uầy, Phương Dung nhà chúng tôi thích mấy anh có cơ bắp với mạnh mẽ cơ, không phải kiểu cậu ấy mà”

Triệu Gia Khiêm tin là thật: “Tôi có thể tập mà!

Em thích kiểu nào thì tôi tập thành kiểu đó.”

Phú Quý cạn lời vì sự nghiêm túc của Triệu Gia Khiêm, nhún vai, để Tô Phương Dung tự giải quyết.

Thấy anh ta có vẻ thích Tô Phương Dung thật, có đồng nghiệp bắt đầu nói giúp Triệu Gia Khiêm: “Tô Phương Dung à, thật ra Triệu Gia Khiêm cũng không đến nỗi nào, cô cho người ta một cơ hội đi”

“Đúng rồi, nhỡ đâu sinh cảm tình thật thì sao?”

“Đúng lúc tổng giám đốc Tần cũng ở đây, có thể làm người chứng kiến, Triệu Gia Khiêm cậu ta không dám ức hiếp cô đâu”

Tô Phương Dung bị người này nói qua người kia nói lại, nói một hồi đầu óc cô ong lên, hơn nữa cô cũng hiểu, nếu hôm nay không làm Triệu Gia Khiêm bỏ ý định thì cô cũng đừng hòng thoát thân.

Người đàn ông bên cạnh lại đốt tiếp một điếu thuốc tiếp tục hút.

Tô Phương Dung cắn môi, giữa những lời khuyên của mọi người, cô mở lời: “Triệu Gia Khiêm rất tốt, tôi không có ý ghét anh ấy đâu…Chỉ là…

“Chỉ là gì?” Triệu Gia Khiêm vội hỏi, hai mắt rực lửa nhìn cô.

Đây là người con gái anh ta thích nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, anh ta đã quyết định rồi, cho dù cô đề ra yêu cầu gì, anh ta cũng đáp ứng hết!

Trong phòng ngoại trừ tiếng nhạc ra, mọi người đều im lặng hết, ngỏng tai ra muốn nghe rõ câu trả lời của Tô Phương Dung. Đến cả Tần Lệ Phong cũng hơi hơi xoay mặt sang nhìn cô.

Cảm nhận được không khí đang căng thẳng, Tô Phương Dung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Gia Khiêm mà nói: “Chỉ là, tôi đã kết hôn rồi”

Động tác hút thuốc của Tần Lệ Phong khựng lại, ánh mắt nhìn cô cũng kèm thêm vài cảm xúc khác.

Mọi người ai nếu đều nghệch ra, không hề nghĩ đến kết quả này.

Triệu Gia Khiêm càng khó chấp nhận hơn: “Em kết hôn rồi? Em không cần gạt tôi như vậy, đây chỉ là lí do để em từ chối tôi thôi đúng không?”

Cả Phú Quý cũng ghé sang hỏi nhỏ cô: “Phương Dung, thật hay giả vậy? Sao tôi lại không biết?”

Tô Phương Dung hơi gật nhẹ đầu: “Thật đó, chuyện như thế này tôi không cần phải nói dối”

Dù gì cô và Tân Lệ Phong cũng đã đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, đem ra nói cũng có làm sao? Hơn nữa, đương sự cũng có mặt tại đây, nếu như muốn phản đối, anh có thể lên tiếng!

Không lên tiếng, thì đó là không phản đối!

Cứ nghĩ như thế, Tô Phương Dung cảm thấy như được an ủi.

“Tôi không tin!” Triệu Gia Khiêm vẫn không chịu tin, anh ta chỉ vào Tô Phương Dung nói: “Em còn không đeo nhẫn cưới. Nếu đã kết hôn rồi sao em không đeo nhẫn cưới?”

Anh ta chắc chắn đây là lý do của Tô Phương Dung mà thôi! Đồng thời, anh ta cũng bắt đầu cảm thấy không phục, tại sao cô lại không chịu chấp nhận lời tỏ tình của anh ta? Lẽ nào anh ta chưa đủ tốt?

Tô Phương Dung giật mình, cô chưa hề nghĩ tới chuyện này.

Bên cạnh, Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn bàn tay cô, trắng trẻo thon thả, nhưng trên tay lại trống trơn.

Anh nheo mắt, điếu thuốc trong tay lại được đưa tới bên miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.