Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 19: Chương 19: Trông cô như thế này thì lúc nào cô cũng sẽ an toàn thôi, tôi không có ý gì với cô đâu




Hai người một trước một sau đi xuống nhà, đi tới phòng khách thì đã thấy một cặp vợ chồng tuổi tầm trung đang ngồi trên ghế sô pha, còn người quản gia thì đứng ở một bên. Thấy hai người họ, Tần Lệ Phong khẽ nhíu mày: “Không biết chào hỏi ai à?” Tân Bảo Đông nói bằng giọng lạnh lùng.

Tiêu Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh lặng lẽ kéo ông ta: “Bảo Đông, ông nói chuyện nhẹ nhàng với Lệ Phong thôi.”

Tần Bảo Đông hừ một tiếng: “Nói chuyện nhẹ nhàng với nó ấy hả? Nó chịu nghe sao?”

Tần Lệ Phong có phần mất kiên nhẫn: “Tối nay tôi phải tham dự một bữa tiệc, tôi đi trước đây: Nếu anh đã chuẩn bị rời đi thì tất nhiên là Tô Phương Dung cũng không có lí do gì để ở lại, cô vội vàng chạy theo anh.

“Hỗn láo!” Tân Bảo Đông tức giận đập bàn một cái: “Mày có còn coi tao là bố không hả? Mày có còn để tâm gì đến cái nhà này không? Đây là chỗ mày muốn về thì về, muốn đi thì đi à?”

Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng xoa dịu: “Bảo Đông, ông bình tĩnh đã, Lệ Phong chỉ vì công việc thôi mà: Bấy giờ Tần Lệ Phong mới quay đầu lại, ánh mắt anh tràn ngập vẻ lạnh lẽo khiến người ta rét run. Thậm chí trong giây phút anh quay đầu lại, ngay cả người làm bố như Tần Bảo Đông cũng cảm thấy ớn lạnh.

Ánh mắt đó quá kiêu ngạo, quá tàn khốc, dường như còn có thể hủy diệt mọi thứ.

“Tôi quay về chỉ đơn giản là vì muốn đến thăm bà nội. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.’ Anh vừa đi được hai bước thì chợt dừng lại rồi nghiêng đầu mà nói: “À đúng rồi, hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn rồi” Vừa nói anh vừa kéo Tô Phương Dung qua: “Đăng ký kết hôn với cô ấy: Tần Bảo Đông dần bình tĩnh lại, bấy giờ ông ta mới chú ý tới cô gái vân luôn đứng sau anh. Hai mắt ông ta trợn tròn ngay lập tức: “Mày đi đăng ký kết hôn rồi?”

Ông ta nổi giận, bước lên vài bước rồi chỉ thẳng vào mặt anh: “Mày đang cố tình phá hỏng chuyện tốt của tao đúng không? Rõ ràng mày biết tao đã nói chuyện xong với bên Lạc Minh và làm mai mày với con gái của tổng giám đốc Lạc rồi, thế mà mày còn chạy đi đăng ký kết hôn nữa à?”

Tô Phương Dung nghe ông ta nói thế thì ngẩn người, cô còn tưởng anh đi đăng ký kết hôn chỉ là vì bà cụ Tần, không ngờ còn vì một lý do khác nữa. Bỗng nhiên cô có cảm giác mình bị gài bẫy.

Tần Lệ Phong cười găn một cái: “Ông muốn thế nào thì đó cũng là chuyện của ông, nhưng ông chớ hoang tưởng tới chuyện có thể ép buộc được tôi!”

Anh xoay người đi trong nháy mắt, nhưng liếc mắt thấy Tô Phương Dung vẫn còn đứng đực người tại chỗ nên anh không nói hai lời mà nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi”

“A… vâng ạ.’ Tô Phương Dung để anh kéo đi cho tận đến lúc ra khỏi biệt thự.

Mãi đến khi hai người ra đến cửa chính nhưng vẫn có thể nghe được tiếng chửi mắng của Tần Bảo Đông.

Sau khi lên xe, Tân Lệ Phong không khởi động xe ngay lập tức mà chỉ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa một cách chậm rãi.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cánh tay thì khoác ra ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua làn khói mỏng đang lượn quanh khiến người ta cảm thấy có phần không chân thực.

Tô Phương Dung ngồi ở một bên, cô cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cô không kiềm được mà nhớ lại những lời bà cụ Tần đã nói với cô: “Từ nhỏ Lệ Phong đã biết mình là một đứa trẻ không ai cần…”

Khi đó chắc anh cũng chỉ xấp xỉ Gia Bảo bây giờ thôi nhỉ?

Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng.

Cô cố ý hắng giọng, đang định nói gì đó thì Tân Lệ Phong mở lời: “Để tôi đưa cô về.”

Sau khi vứt phân nửa điếu thuốc đi, anh bắt đầu khởi động xe rồi lao ra khỏi cổng nhà họ Tần.

Tô Phương Dung vội vàng bám vào thành ghế, lời đã ra đến khóe miệng nhưng lại bị cô nuốt xuống.

Trên đường đi, đột nhiên anh hỏi: “Cô biết uống rượu không?”

Tô Phương Dung chớp mắt một cái rồi chìa ba ngón tay ra: “Tửu lượng của tôi tầm ba chai.”

“Vậy là đủ rồi”

Xe chuyển hướng đột ngột rồi lao về một hướng khác.

Thấy đường đi có vẻ không đúng lắm nên Tô Phương Dung hơi luống cuống: “Này, không phải anh vừa bảo sẽ đưa tôi về nhà hả? Anh đang đi đâu thế?”

“Cô yên tâm đi” Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Trông cô như thế này thì lúc nào cô cũng sẽ an toàn thôi, tôi không có ý gì với cô đâu.” Dừng lại một lát rồi anh nói tiếp: “Dù cô có tự nguyện thì tôi cũng không thèm”

Sau đó anh quay đầu nhìn về phía trước rồi nói: “Coi như tối nay cô tăng ca đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.